Trong thời gian chờ Diệp Tu tỉnh lại, một ngày với Hoàng Thiếu Thiên dài bằng cả một năm, tuy y biết mình nên vì bé con trong bụng mà giữ gìn sức khỏe, nhưng y thật sự không thể yên tâm ăn ngủ, chỉ có thể ở cạnh Diệp Tu mới có thể cảm thấy yên tâm hơn.
Y đang nghĩ, nếu như, Diệp Tu thật sự sẽ rời khỏi y, y nên làm gì?
Xưa nay Hoàng Thiếu Thiên chưa từng nghĩ bản thân là một người mềm yếu, càng không nghĩ tới y sẽ cần một người bạn lữ ở bên cả đời, năm ấy ngay cả thanh mai trúc mã Cố Trường Phong phản bội y, y tuy nổi giận đau lòng, nhưng cũng không hề cảm thấy bản thân sẽ không thể vượt qua!
Trước đây y vẫn luôn sống vì bản thân, sau này mới yêu một người, vì vậy chưa từng nghĩ rằng không thể rời khỏi ai.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới nhân sinh của y không còn một người mang tên Diệp Tu, y không thể kiềm chế được trái tim hoảng hốt trong lồng ngực.
Y thậm chí còn nghĩ, nếu như không có Phiền Phiền cùng Tiểu Đường Quả trong bụng, không có cha mẹ người thân, y thậm chí sẵn sàng bồi theo Diệp Tu!
Một Hoàng Thiếu Thiên không lý trí như vậy, ngay cả bản thân y cũng cảm thấy kinh ngạc!
Trước đây khi nghe tin y không còn sống nữa, có phải Diệp Tu cũng đã trải qua những giày vò khổ sở như vậy?
Suốt năm năm qua, có phải mỗi ngày Diệp Tu đều phải vượt qua những điều ấy?
Sáng ngày thứ hai Diệp Tu mới tỉnh dậy, vừa mở mắt ra chính là thấy Hoàng Thiếu Thiên nằm nhoài bên giường ngủ thiếp đi, có điều lông mày cau chặt, cho dù đang ngủ cũng không an lòng.
Hắn muốn bước xuống ôm y đặt lên giường, không ngờ chỉ thoáng cử động Hoàng Thiếu Thiên đã tỉnh lại nhào tới, Diệp Tu vội đỡ lấy y, "Chậm một chút, đã sắp sinh rồi, sao còn bất cẩn như vậy?"
Hoàng Thiếu Thiên thuận thế ôm lấy Diệp Tu, vùi đầu vào ngực hắn, "Anh rốt cuộc tỉnh rồi, có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?"
Diệp Tu lắc đầu, "Không có, ngủ một giấc hiện tại rất thoải mái.
Nhưng còn em, em không sao chứ?"
Hoàng Thiếu Thiên lùi khỏi ngực hắn, ngồi ở bên giường, "Em không sao, bé con trong bụng cũng không có việc gì.
Hơn nữa, em đã nhớ lại chuyện trước đây rồi?"
"Thật sao?" Ánh mắt Diệp Tu lập tức sáng rực, "Nhớ lại tất cả? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đâu?"
Nếu là trước đây, nhất định Hoàng Thiếu Thiên sẽ nói, nhìn xem nhìn xem, lão Diệp anh vẫn hi vọng em nhớ lại chuyện cũ, còn nói không để ý, rõ ràng là gạt em!
Nhưng hiện tại, trong lòng y đang ngũ vị tạp trần, y muốn nghiêm túc nói cho Diệp Tu biết, y đã nhớ lại, tất cả mọi chuyện đều đã nhớ lại.
"Trước cửa Cục Dân chính, em hỏi anh đăng ký kết hôn cùng, chín tệ vẫn là em trả!"
Quả thật Diệp Tu không muốn Hoàng Thiếu Thiên vì cố gắng nhớ lại quá khứ mà gặp phải bất kì chuyện không may nào, nhưng hiển nhiên hắn càng mong y có thể nhớ ra, bởi vì đó là thời gian hai người chậm rãi yêu nhau, vô cùng quý giá.
Nếu như cả đời Hoàng Thiếu Thiên vẫn không thể nhớ lại, không sao cả, thế nhưng có thể nhớ lại được, này không phải chính là dệt hoa trên gấm sao?
Bởi vậy chuyện này khiến Diệp Tu vô cùng vui vẻ, có điều thái độ của Hoàng Thiếu Thiên lại khiến hắn nghi hoặc, y vốn không nên cẩn thận trả lời hắn như vậy, hơn nữa cho dù y đã cố ý che giấu, Diệp Tu vẫn nhận ra y đang mang tâm sự nặng nề.
"Sao vậy? Có chuyện gì không thể nói với anh sao?" Diệp Tu hỏi.
Hoàng Thiếu Thiên theo bản năng nắm chặt tay hắn, nhìn thẳng vào hai mắt Diệp Tu, "Diệp Tu, bác sĩ nói trong phim Xquang lồng ngực của anh có bóng mờ."
Hoàng Thiếu Thiên không hề có ý định giấu Diệp Tu, y biết rõ muốn nói chuyện với Diệp Tu, thẳng thắn là tốt nhất.
Cho dù là người luôn bình tĩnh như Diệp Tu, nghe thấy tin này cũng không khỏi sửng sốt.
Hắn biết lời y nói có ý nghĩa gì, nếu như đây là chẩn đoán xác định, có thể hắn không còn sống được lâu nữa.
Nếu đã như vậy, chi bằng lúc trước hắn để Hoàng Thiếu Thiên ở bên Vương Kiệt Hi, hắn tuyệt đối sẽ không quấy rầy y, như vậy sau này y cũng không phải chịu đựng nỗi đau khi người yêu rời đi.
Cảm giác ấy Diệp Tu đã sâu sắc lĩnh hội, hắn ngàn vạn không muốn Hoàng Thiếu Thiên cũng phải trải qua những ngày tháng như vậy.
Hoàng Thiếu Thiên không biết tâm tư của Diệp Tu, y ôm lấy hắn, ghé sát bên tai hắn nói nhỏ, "Diệp Tu, này cũng chưa phải chẩn đoán xác định, có thể chỉ là ngộ chẩn, còn phải kiểm tra chiếu chụp lại kĩ càng.
Vạn nhất, ý em là vạn nhất bóng mờ đó là khối u, cũng không sao, y học hiện nay phát triển như vậy, nhất định có thể chữa khỏi cho anh.
Diệp Tu, năm ấy anh nghe tin em qua đời có phải đã rất đau khổ đúng không? Vì vậy, đừng để em cũng phải trải qua chuyện như thế có được không? Cho dù thế nào, em cũng luôn ở bên anh."
Diệp Tu ôm chặt y, "Được!"
Nhưng tuy đáp ứng như vậy, Diệp Tu vẫn không khỏi lo lắng, nếu chẳng may bệnh của hắn không thể chữa khỏi, chuyện khi ấy không phải hắn nói không rời đi là có thể ở bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên được.
Vì vậy, sau khi trải qua quá trình kiểm tra thăm khám tổng thể lại, trong thời gian chờ kết quả, hắn gọi điện cho Vương Kiệt Hi, tường thuật lại tình huống hiện tại của mình.
Vương Kiệt Hi hỏi hắn, "Anh có ý gì? Muốn tôi chăm sóc Thiếu Thiên giúp anh? Diệp Tu, Thiếu Thiên đã trưởng thành, nếu như anh thật sự gặp chuyện không may, y cũng không cần phải có người bên cạnh chăm sóc.
Vì vậy anh không cần lo nghĩ xa xôi, nếu còn tinh thần như vậy chi bằng trong thời gian này cẩn thận bồi y.
Vả lại không phải chưa có chẩn đoán xác định sao? Không ngờ anh cũng là người yếu đuối như vậy."
Diệp Tu cười khổ, đúng vậy, mặc dù trước đây chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng thời điểm phải đối mặt với chuyện sinh tử, hắn cư nhiên cũng sẽ vì người yêu mà trở nên yếu đuối sợ hãi.
Chẩn đoán được đưa ra vào sáng sớm hôm sau, là các bác sĩ có tiếng nhất trong nước đích thân chẩn đoán, nhất định sẽ không có bất kì sai lầm nào – Đó chỉ là ngộ chẩn.
Kì thật Diệp Tu không có bệnh nan y gì, ngược lại còn rất khỏe mạnh.
Cúp điện thoại, Hoàng Thiếu Thiên hạnh phúc nhào vào lòng hắn, "Quá tốt rồi, em biết mà, em biết là như vậy mà, anh nhất định sẽ không sao, thật sự là quá tốt rồi!"
Diệp Tu hiển nhiên cũng nhẹ nhàng thở ra, từ khi biết mình có thể mắc bệnh hiểm nghèo, hắn thời thời khắc khắc lo lắng cho Hoàng Thiếu Thiên và hai nhóc con, cũng may lần này ông trời thương xót, hắn vẫn có thể ở bên chăm sóc gia đình nhỏ của hắn.
Chuyện này qua đi, Hoàng Thiếu Thiên yên tâm nghỉ ở nhà chờ sinh, để tránh gặp phải chuyện bất ngờ như khi mang thai Phiền Phiền, Diệp Tu đặc biệt thận trọng, thậm chí còn trực tiếp chuyển về nhà làm việc, thuận tiện bồi cạnh Hoàng Thiếu Thiên.
Vì vậy Tiểu Đường Quả an ổn được sinh ra, Phiền Phiền vô cùng vui vẻ, mỗi ngày trước khi đi học sẽ thơm bé một cái, vừa trở về cũng muốn thơm em gái, nói là khuôn mặt em gái nhỏ nhắn mềm mại, nó nhìn chỉ muốn thơm mấy cái.
Thời điểm Tiểu Đường Quả được ba tháng tuổi, Hoàng Thiếu Thiên cũng khôi phục lại vóc dáng ban đầu, rất nhiều đạo diễn muốn kí hợp đồng với y, đều là những bộ phim có triển vọng được đầu tư khủng, có điều Diệp Tu từ chối tất cả không nhận một bộ nào, bởi vì hai người phải tổ chức hôn lễ.
Địa điểm tổ chức hôn lễ mà Diệp Tu chọn là ở một trang viên vùng ngoại ô, khách mời ngoại trừ người thân bạn bè hai bên, còn có rất nhiều người trong giới truyền thông, dù sao hai người cũng đều là nhân vật của công chúng, tránh khỏi tai mắt truyền thông là chuyện không thể.
Lại nói, năm ấy hai người đăng kí kết hôn rất qua loa, tuy không phải thật sự kết hôn, nhưng Hoàng Thiếu Thiên là người Diệp Tu muốn dành cả sinh mệnh để yêu thương chăm sóc, vì vậy hắn có trách nhiệm phải dành cho y một hôn lễ long trọng.
Thế nên không chỉ có giới truyền thông, hắn thậm chí còn để đài truyền hình đến quay phim trực tiếp hôn lễ của mình.
Từ lễ phục đến nhẫn cưới, tất cả đều do những nhà thiết kế hàng đầu thế giới thiết kế, khách mời không chỉ là nghệ nhân trong Vinh Quang, còn có không ít doanh nhân nổi tiếng, người nào không biết còn tưởng đây là tổ chức lễ trao giải.
Thật ra Hoàng Thiếu Thiên vốn nghĩ chỉ cần mời người thân bạn bè ăn một bữa cơm là được rồi, không ngờ Diệp Tu lại nháo ra như vậy, rốt cuộc bây giờ cả thế giới đều biết, hơn nữa còn thật phiền phức.
Vì vậy, thời điểm động phòng, Hoàng Thiếu Thiên có chút giận dỗi.
Diệp Tu ngược lại khí thẳng lẽ hùng, "Anh chính là muốn cả thế giới đều biết, như vậy em không thể bỏ rơi anh được nữa!"
Hoàng Thiếu Thiên hơi run rẩy, quả nhiên chuyện y gặp tai nạn máy bay năm ấy đã trở thành ám ảnh không thể xóa nhòa trong lòng Diệp Tu.
Y kiễng chân lên khẽ hôn hắn, "Em muốn quấy rầy anh cả đời, anh muốn bỏ em cũng không có cửa đâu."
Diệp Tu thuận thế ôm hông y, nhẹ giọng dịu dàng, "Anh rất tình nguyện!" Sau đó trực tiếp đẩy người ngã xuống giường.
Đêm, mới chỉ bắt đầu...
TOÀN VĂN HOÀN.