Diệp Hoàng Bá Đạo Tổng Tài Ái Thượng Thiên


Sáng mùng Hai Tết, Hoàng Thiếu Thiên dẫn Diệp Tu đi trải nghiệm bữa sáng thức Quảng, đương nhiên cũng không phải địa phương xa hoa phú quý gì, chỉ là một quán ăn nhỏ trong con hẻm gần nhà, nhưng hương vị rất ngon, quả đúng như y nói, ăn một lần sẽ không dễ quên.

Buổi chiều hai người vốn dự định ở nhà chơi game, kết quả lại bị Hoàng mụ mụ đuổi ra khỏi cửa, nói là còn trẻ phải tranh thủ đi chơi thật nhiều.

Có điều hai người quả thật không có ý tưởng gì, cuối cùng đành tùy ý chọn một rạp chiếu phim để giết thời gian, không ngờ nhiều người chen lấn mà phim lại không hấp dẫn.

Thấy Diệp Tu có vẻ không hào hứng lắm, Hoàng Thiếu Thiên cũng rất cân nhắc, tuy y đã cùng hắn diễn kịch mấy lần, nhưng gom tất cả lại cũng không bằng một lần phiền phức này gây ra cho người ta.

"Hoặc là ngày mai anh trở về Bắc Kinh đi, cứ nói có việc bận là được." Hoàng Thiếu Thiên đề nghị.

"Tôi không có việc bận."
"Tôi thấy anh hình như rất nhàm chán, nếu về Bắc Kinh biết đâu sẽ dễ chịu hơn một chút?"
"Không phải không khí Tết đều như vậy sao? Ở nhà tôi cũng vô vị như vậy, quê em còn náo nhiệt hơn nhiều."
"Anh nói thật chứ? Không cần miễn cưỡng, mấy ngày hôm nay coi như cũng là hoàn mỹ rồi, bây giờ nếu anh nói phải đi công tác, cha mẹ tôi nhất định sẽ không hoài nghi."
Diệp Tu buồn cười nhìn y, "Em thật sự muốn tôi đi hay đang lo lắng cho tôi? Nếu thật sự muốn tôi đi, ngày mai tôi sẽ lập tức trở về, nhưng nếu chỉ là đang ngại gây phiền phức cho tôi, vậy không cần thiết, nói không chừng sau này tôi sẽ cần làm phiền em."
Hoàng Thiếu Thiên cũng bật cười, "Tôi chỉ cảm thấy Diệp tổng anh rất tốt, tuy có lúc rất gợi đòn, nhưng chung quy vẫn là thẳng thắn dễ nói chuyện."
"Sao, Kiếm Thánh đại đại rốt cuộc phát hiện ra mị lực của ca rồi?"
"Phi phi phi, sao anh không biết xấu hổ như vậy? Thế này đi, mai tôi dẫn anh trở về quê, thiếu gia anh chắc chắn chưa từng đến nông thôn bao giờ đúng không? Tôi đưa anh đi mở rộng tầm mắt!"
"Ân, vậy ca mong chờ a."
Vì vậy hôm sau, Hoàng Thiếu Thiên dẫn Diệp Tu tới nơi y sống khi còn nhỏ.

Đó là một thôn nhỏ cách Quảng Châu vài chục kilomet, tuy nói là thôn quê nhưng cũng không phải rất lạc hậu, Quảng Châu dù sao cũng là thành phố phát triển, ngay cả nông thôn cũng rất tiến bộ.

Hoàng Thiếu Thiên vừa dẫn đường vừa nói, "Nhà cửa ở đây đều được xây mới rồi, khi tôi còn nhỏ nơi này chỉ là một căn nhà ngói ba gian, phía sau còn có ao nhỏ, mùa hè có thể câu cá bắt tôm, nha, còn có cả rắn nữa! Anh đã nhìn thấy rắn chứ?"
Diệp Tu bật cười, "Kiếm Thánh đại đại thật sự cho rằng ca từ nhỏ lớn lên trên thành phố? Khi còn nhỏ ca cũng sống ở nông thôn một thời gian a."
"Dù sao ở phương Bắc các anh cũng rất ít rắn, bạn học Đại học của tôi chỉ nghe nhắc đến rắn đã sợ tái mặt, nhưng ở đây đó lại là chuyện rất bình thường nha, khi còn bé tôi vẫn thường tay không bắt rắn đâu! Bất quá hiện tại có lẽ không bắt được, lâu rồi không còn quen tay nữa."
"Em bắt rắn ăn sao?"
"Không phải! Tuy người Quảng Đông cũng thường ăn rắn, nhưng tôi không có ăn nha.

Anh muốn nếm thử?"
"Em muốn bắt cho tôi nếm thử?"
"Đương nhiên là không, nhưng tôi có thể mời anh đến quán cơm ăn.

Được rồi đi thôi, một chút nữa là đến trường tiểu học của tôi rồi."
Quả nhiên hai người không đi bao lâu sau liền thấy một ngôi trường nhỏ, vì hiện tại đang là dịp Tết, học sinh đều được nghỉ nên trường học có vẻ vắng vẻ quạnh quẽ lạ lùng.

Hoàng Thiếu Thiên vui vẻ chạy tới phòng bảo vệ nói chuyện với bác bảo vệ, bác bảo vệ đến giờ vẫn còn nhớ Hoàng Thiếu Thiên, hàn huyên vài câu liền để bọn họ vào trường.

"Anh nhìn cái cây kia, trước đây tôi có khắc chữ lên thân cây đó đấy!" Hoàng Thiếu Thiên hưng phấn chỉ cho Diệp Tu một gốc ngô đồng.

"Vậy sao? Đi xem xem chữ có còn ở đó hay không."
Hoàng Thiếu Thiên vội vàng kéo hắn, "Khẳng định là không còn, chúng ta đi xem chỗ khác!"
Phản ứng như vậy có nghĩa là chữ vẫn còn, nhưng nội dung có lẽ hơi xấu hổ đi.

"Ân, đến phòng học trước đây của em?" Diệp Tu cũng rất thoải mái đáp ứng.

"Ở bên kia!" Hoàng Thiếu Thiên thả Diệp Tu ra chỉ về phía trước, kết quả y vừa buông tay Diệp Tu liền nhanh chóng chạy đến gốc ngô đồng ban nãy.

Lúc này Hoàng Thiếu Thiên mới nhận ra đã bị lừa, có đuổi theo cũng không kịp nữa rồi.

Diệp Tu nhìn mấy nét khắc xiêu xiêu vẹo vẹo trên thân cây, đỡ thân cây cười to, "Kiếm Thánh đại đại thật là lợi hại, từ nhỏ đã bản lĩnh như vậy rồi!"
Trên thân cây là mấy chữ đã bị thời gian và gió mưa bào mòn nên không còn quá rõ ràng nữa --- Ngô Thiến Thiến, tớ thích cậu!
Hoàng Thiếu Thiên trừng hắn, "Diệp tổng, tâm anh cũng quá bẩn rồi, uổng công tôi tin tưởng anh như vậy!"
Diệp Tu cười cười, "Ngô Thiến Thiến là ai vậy? Có đẹp không?"
"Đương nhiên là đẹp!"
"Vậy em có theo đuổi thành công không?"
"Thừa lời, nhất định phải thành công chứ!"
Thật ra Hoàng Thiếu Thiên cũng là giận dỗi Diệp Tu nên mới nói vậy, chứ y căn bản đã sớm không còn nhớ rõ Ngô Thiến Thiến là ai, việc theo đuổi được hay không lại càng chẳng có ấn tượng gì.

Dù sao khi ấy cũng chỉ là học sinh tiểu học, hầu hết đều là đùa giỡn mà thôi.

Diệp Tu xoa xoa đầu y, "Được rồi, không thành công cũng không mất mặt, có ai là chưa từng thất tình đâu, đúng không? Đi thôi, chúng ta đến lớp học của em."
Hoàng Thiếu Thiên muốn phản bác, nhưng nghĩ lại lại thấy như vậy rất nhàm chán, liền không nói thêm nữa, đơn giản kéo Diệp Tu đến hành lang trước dãy phòng học.

Nhiều năm trôi qua, trường học bây giờ trở nên khác lạ rất nhiều so với khi Hoàng Thiếu Thiên còn theo học, bản thân y cũng không nhỡ rõ lớp học trước đây của mình nằm ở đâu, đành quyết định đẩy cửa tiến vào một phòng học gần đó.

Cảm xúc trong lòng y vẫn còn vẹn nguyên như mới, nhất thời kí ức về những tháng ngày tiểu học cùng nhau ùa về.

Ngày ấy y mỗi ngày đều ngóng trông được trở về thành phố với cha mẹ; ngày ấy bà nội vẫn còn khỏe mạnh, mỗi ngày đều bận rộn chăm sóc y; ngày ấy ước mơ của y là sau này trở thành một nhà khoa học...!
Y bước lên bục giảng, bày ra phong thái của giáo viên nhìn xuống học sinh duy nhất trong lớp, "Bạn học Diệp Tu, sau này lớn lên em muốn làm nghề gì?"
Diệp Tu rất biết phối hợp, nhanh chóng ngồi vào một bàn học, sau đó ngoan ngoãn đứng lên trả lời, "Lão sư, khi trưởng thành em muốn trở thành nhà khoa học, sau này có thể mang kiến thức của mình đi giúp người giúp đời!"
Hoàng Thiếu Thiên bật cười, "Chẳng lẽ ước mơ của trẻ con đều giống nhau như vậy? Hồi nhỏ tôi cũng muốn trở thành nhà khoa học, đến giờ nhớ lại cảm thấy thật ngốc!"
Diệp Tu cũng mỉm cười, "Không sao, ca cùng ngốc với em."
Ngày hôm ấy, hai người cùng nhau đi qua những con đường mà khi còn bé Hoàng Thiếu Thiên đã đi, Hoàng Thiếu Thiên đắm chìm trong hoài niệm xưa cũ, tâm trạng Diệp Tu cũng rất không tệ, chờ tới khi cả hai về nhà đã là hơn chín giờ tối.

Kết quả không ngờ lại thấy Cố Trường Phong đang chờ sẵn trong phòng khách!
Hoàng Thiếu Thiên vốn đang cười đùa vui vẻ, vừa nhìn thấy hắn liền sầm mặt, "Sao anh lại đến nữa?"
Cố Trương Phong vội vã cười lấy lòng, "Thiếu Thiên, anh tới xin lỗi em, chuyện hôm qua đều là lỗi của anh."
"Ân, tôi biết rồi, mời anh về cho."
Hoàng Thiếu Thiên không kiên nhẫn, Hoàng mụ mụ ngược lại có chút ngại ngùng.

Dù sao hai nhà cũng là hàng xóm tốt nhiều năm, Cố Trường Phong lại là đứa bé bà nhìn lớn lên, cho dù đã làm ra chuyện không thể tha thứ, có lẽ con trai bà đã có dự định riêng, nhưng biểu tình như vậy cũng quá không khách khí rồi.

"Thiếu Thiên, thái độ của con là như thế nào vậy? Trường Phong đã chờ con rất lâu rồi, nói chuyện lễ phép một chút!"
"Mẹ, con và hắn không có gì để nói cả!"
"Thiếu Thiên, anh thật sự muốn đến xin lỗi!" Cố Trường Phong vội nói, "Còn có Diệp tổng, hôm qua tôi thật sự không biết là ngài, cũng không ngờ quan hệ của ngài và Thiếu Thiên là như vậy, thật sự rất xin lỗi! Ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, sau này tôi sẽ không quấy rầy Thiếu Thiên nữa, xin ngài tha thứ cho sự đường đột của tôi!"
Diệp Tu nhìn thoáng qua Hoàng Thiếu Thiên, quả nhiên khuôn mặt y đều tái đi rồi.

Hóa ra hôm nay hắn cố ý tới đây là để xin lỗi Diệp Tu!
Hoàng mụ mụ nghe xong cũng mơ hồ không hiểu, Diệp Tu nói với bà là gia đình có mở một công ty nhỏ, tại sao Cố Trường Phong lại khiêm nhường đến thế?
Hoàng Thiếu Thiên kéo Hoàng mụ mụ vào trong, "Mẹ nghỉ ngơi đi, con nói chuyện với hắn một chút!" Y không chút lưu tình đẩy Hoàng mụ mụ vào phòng ngủ, còn cẩn thận đóng của lại.

Sau đó y trở lại phòng khách nói với Diệp Tu, "Anh cũng lên phòng trước đi, để tôi giải quyết!"
Diệp Tu nhìn bộ dáng tức giận của y không khỏi buồn cười, thong dong kéo y ngồi xuống sofa, "Người ta là đến xin lỗi tôi, làm sao tôi tránh đi được?" Sau đó lại nhìn Cố Trường Phong, "Cố tiên sinh cũng ngồi đi."
Cố Trường Phong xua xua tay, "Không cần không cần, tôi đứng là được rồi!"
Hoàng Thiếu Thiên khinh thường liếc hắn một cái, dáng vẻ chân chó nịnh nọt đáng ghét đến cực điểm!
Diệp Tu cũng không miễn cưỡng, "Trợ lý của tôi hẳn đã nói chuyện với Cố tiên sinh rồi, tôi nghĩ cậu biết mình nên làm thế nào."
Cố Trường Phong vội vã gật đầy, "Tôi biết tôi biết, tôi sẽ không để người khác biết! Có điều, tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói hay không."
"Đã biết là yêu cầu quá đáng thì tốt nhất đừng nói!" Hoàng Thiếu Thiên lạnh lùng chặn ngang.

Cố Trường Phong bị y làm cho nghẹn lời, xấu hổ đứng yên không biết nói tiếp thế nào.

Diệp Tu xoa đầu Hoàng Thiếu Thiên, "Em để người ta nói hết có được không?"
"Có thể là lời gì tốt chứ?" Hoàng Thiếu Thiên bất mãn.

"Hay em về phòng trước, cứ để tôi với hắn nói chuyện là được?" Diệp Tu đề nghị.

Hoàng Thiếu Thiên lập tức lắc đầu, "Không muốn!"
Tâm tư của Hoàng Thiếu Thiên rất đơn giản, đây vốn dĩ là chuyện của y, Diệp Tu không cần phải thay y giải quyết, vì vậy y tuyệt đối sẽ không để hai người này nói chuyện riêng với nhau.

Diệp Tu cười, "Được được, vậy chúng ta trước nghe hắn nói hết đã?"
Hoàng Thiếu Thiên không lên tiếng, coi như đồng ý.

Cố Trường Phong lúc này mới tiếp tục mở miệng, "Diệp tổng có lẽ không biết, tôi và người đại diện của công ty có chút khúc mắc, mục tiêu của bọn họ hoàn toàn không giống tôi, Diệp tổng có thể cho phép tôi ký kết hợp đồng với Vinh Quang có được không?"
"Cố Trường Phong anh có bệnh sao?" Hoàng Thiếu Thiên trực tiếp nhảy dựng lên, "Anh cùng người đại diện ký hợp đồng mười năm, phí bồi thường hủy hợp đồng là bao nhiêu? Anh có trả nổi không? Hay anh hi vọng Diệp Tu sẽ trả cho anh? Anh đừng có nằm mơ! Cút, hiện tại lập tức cút!"
Hoàng Thiếu Thiên phát hiện, tam quan của mình sắp bị Cố Trường Phong phá hủy sạch sẽ!
Vì sao y lại đi thích người này?
Tình yêu đầu đời của y, tình yêu mà y nâng niu trân trọng bao nhiêu năm, thực sự chính là hắn?
Trước đây y bị mù hay sao?
Cố Trường Phong khó xử nhìn Diệp Tu, "Diệp tổng, ngài xem..."
Diệp Tu kéo Hoàng Thiếu Thiên ngồi xuống, ra hiệu cho y không cần nói chuyện, cười hỏi Cố Trường Phong, "Vậy nên ý của Cố tiên sinh là, nếu tôi không đồng ý, cậu sẽ không giữ kín bí mật này?"
"Tôi...!tôi..."
Cố Trường Phong đến đây chính là vì mục đích này, khó khăn lắm mới biết được nhược điểm của Diệp Tu, đương nhiên hắn sẽ không từ cơ hội mà lợi dụng thật tốt.

Nếu có Diệp Tu nâng đỡ, không bao lâu nữa hắn chắc chắn sẽ trở thành nghệ nhân hot nhất trong giới giải trí.

Nhưng rõ ràng Diệp Tu đang cười, ngữ khí ôn hòa bình đạm, hắn lại không dám nói tiếp.

"Thật ra tôi cũng không ngại công khai chuyện này, quan trọng là Thiếu Thiên có muốn hay không mà thôi.

Nếu y không muốn, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của y, vì vậy nếu có người nói chuyện này ra, tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng.

Cố tiên sinh, tôi cho cậu một lời khuyên, tôi sẽ không nâng đỡ cậu, nhưng tôi có thể phong sát cậu! Cậu tự xem nên làm thế nào cho thích hợp."
Thanh âm của Diệp Tu thản nhiên tùy ý tựa như đang nói chuyện phiếm bình thường, nhưng cảm giác áp bức ngột ngạt vẫn bao trùm cả phòng khách.

Đối mặt với Diệp Tu như vậy, Cố Trường Phong giống như tên hề cố ý tìm đến mua vui.

Hoàng Thiếu Thiên có chút không nỡ, "Được rồi, anh có thể về rồi.

Nên làm sao, anh tự mình quyết định đi."
Cố Trường Phong vội chạy trối chết.

Hắn vừa rời khỏi, Hoàng mụ mụ liền đi ra, "Thế nào rồi?"
Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy buồn cười, rõ ràng bà đã nghe thấy toàn bộ, còn giả vờ như không biết.

"Về rồi, còn có thể thế nào nữa?" Y cũng không định giải thích.

Hoàng mụ mụ lườm y một cái, "Con đây là làm sao, càng ngày nói chuyện với mẹ càng không kiên nhẫn! Trò chuyện với mẹ một chút cũng có sao? Tiểu Diệp con nói có đúng không?"
Diệp Tu cười gật đầu, "Mẹ nói rất đúng, Thiếu Thiên em bồi mẹ một lát, tôi lên phòng tắm trước."
"Tiểu Diệp con lên đi, để mẹ nói chuyện với đứa bé này!" Bà kéo Hoàng Thiếu Thiên về phòng của mình, khi ấy Hoàng ba ba còn đang ngồi trên giường đọc báo.

Hoàng mụ mụ ấn Hoàng Thiếu Thiên ngồi xuống giường, sau đó giật lấy báo của Hoàng ba ba, "Đừng xem nữa, chúng ta phải thấm vấn đứa nhóc này!" Sau đó nhìn Hoàng Thiếu Thiên, "Thiếu Thiên, con nói thật cho mẹ biết, Diệp Tu làm nghề gì?"
"Mở công ty riêng nha, không phải hắn đã nói với cha mẹ rồi sao?"
"Công ty gì?"
"Vinh Quang."
"Quả nhiên! Mẹ còn tưởng ban nãy nghe nhầm! Vậy không phải con kết hôn với ông chủ trong công ty hay sao? Mẹ nhớ trước đây con từng nói đó là công ty giải trí lớn nhất trong nước đi, giá trị mấy trăm triệu đúng không?"
Hoàng Thiếu Thiên không tình nguyện gật đầu, "Vâng."
"Sao con lại quen biết được người như vậy? Thiếu Thiên, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hơn nữa mẹ vừa nghe hai đứa nói chưa thể công khai chuyện kết hôn, tại sao?"
"Mẹ, quen biết là ngẫu nhiên, tuy chênh lệch giữa con và hắn là quá lớn, nhưng không phải chuyện tình cảm vẫn luôn khó hiểu như vậy sao? Không công khai là ý của con, mẹ cũng biết hắn là ai rồi, nếu như để người khác biết con kết hôn với hắn, như vậy chẳng phải những thành tích con đạt được đều là dựa vào hắn hay sao, quá oan uổng cho con rồi! Cha, mẹ, trong giới giải trí, ẩn hôn là chuyện rất bình thường nha!"
Hoàng ba ba trước giờ vẫn luôn văn minh, cũng gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy, chuyện này có gì to tát đâu, hai đứa trẻ tình nguyện là được rồi!"
Hoàng mụ mụ trừng ông, "Anh còn nói? Diệp Tu là thế gia, nếu Thiếu Thiên nhà chúng ta gả tới đó bị bắt nạt thì phải làm sao?"
"Đã là thời đại nào rồi, mẹ còn nói chuyện dòng dõi? Học sinh của mẹ mà nghe thấy nhất định sẽ cười cho xem! Vả lại Diệp Tu ở cùng chúng ta mấy ngày qua, mẹ cảm thấy hắn bắt nạt con sao?"
"Này cũng đúng, Tiểu Diệp quả thật rất tốt."
"Được rồi, mẹ đừng bận tâm, suy nghĩ nhiều sẽ nhanh có nếp nhăn! Nào nào nào, nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ sớm dưỡng nhan không thể quên nha!"
Ứng phó Hoàng mụ mụ xong xuôi, Hoàng Thiếu Thiên trở về phòng mình, vốn dĩ tâm trạng của y rất tốt, kết quả lại bị Cố Trường Phong đảo lộn hơn nửa.

Trong phòng Diệp Tu đang xem tin tức, y cũng không quấy rầy, tới khi tắm xong trở ra đã thấy Diệp Tu sớm buông điện thoại tìm sách đọc.

Hoàng Thiếu Thiên leo lên giường, "Làm phiền anh rồi, tôi thật sự không ngờ hắn có thể làm ra chuyện này!"
Diệp Tu không ngẩng đầu lên, "Không làm phiền, chẳng qua là nói vài câu mà thôi."
Hoàng Thiếu Thiên nhìn hắn, "Diệp Tu, tôi thật sự cảm thấy tính tình anh rất tốt, quen lâu như vậy mà chưa thấy anh nổi giận lần nào."
Diệp Tu đặt quyển sách xuống, "Sao vậy, muốn thử một chút?"
Hoàng Thiếu Thiên vội lắc đầu, "Không cần không cần, người không thường nổi giận, một khi nổi giận sẽ rất đáng sợ! Chẳng may chọc Diệp tổng anh tức giận, không phải tôi sẽ thất nghiệp sao?"
Diệp Tu nhíu mày, "Sẽ không, với địa vị hiện tại của em, muốn được tôi quản còn cách xa lắm."
Hoàng Thiếu Thiên trừng hắn, "Sách, một ngày nào đó tôi sẽ trở thành khuôn mặt đại diện của Vinh Quang, đến lúc ấy xem anh còn nói chuyện với tôi như vậy không!"
Diệp Tu cười, "Được, ca chờ, Thiếu Thiên đại đại cố lên!"
"Còn cần anh nhắc sao?" Hoàng Thiếu Thiên căm giận tắt đèn nằm xuống trùm chăn ngủ.

-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui