Diệp Hữu Khô Vinh

Cố Diệp Canh lái xe về thành phố, trong đầu không ngừng lặp lại lời Bách Doãn.

“Anh của tôi sẽ không làm loại chuyện đó!”

Hắn châm điếu thuốc, thần sắc lạnh lùng đứng ở trên ban công.

Đã qua mười năm, bây giờ nhớ lại sự nổi giận lúc đó, cảm tưởng cứ như đây là chuyện kiếp trước.

Hắn phủi đi tàn dư của thuốc, bước đi thong thả đến thư phòng, lầy một cái hộp vuông từ tầng cao nhất giá sách.

Trong hộp, là một vỏ đan.

Chuyện kể rằng năm ấy, lúc Vinh Quân tiến vào thời kỳ huấn luyện khép kín, lần thứ hai gặp mặt, anh tặng cho hắn một hình lá cây ghép bằng các vỏ đạn. Sau khi hai người bất hòa, Cố Diệp Canh chạy đến nhà của cả hai ném món quà làm nó vỡ nát bét, vỏ đạn văng khắp phía. Đêm trước khi bay đi nước ngoài,  quỷ thần xui khiến hắn đến nơi này, nhặt lấy một cái nằm cạnh cửa.

Vuốt ve vỏ đạn, nỗi lòng cũng dần an ổn, hắn ngưng mắt nhìn bóng đêm hỗn lọan xô bồ, bỗng dưng nảy ra suy nghĩ—— sự kiện kia e là có người cố ý làm hại Vinh Quân.

Nếu như đúng như thế, thì người đó  là ai?

Mười năm trước, hắn vì tuổi trẻ quá kích động, giận dữ lấn át đi lý trí, không chịu đứng ra đối mặt cùng vật chứng và người bị hại, không điều tra tân binh khác, chỉ biết trút toàn bộ xuống đầu Vinh Quân, thậm chí sau khi ra nước ngoài vẫn không ngừng tự hỏi bản thân —— mày căn bản không yêu Vinh Quân, tại sao lại vì con người này mà tức giận?

Ở nước ngoài lêu lổng chơi bời hai năm, lúc nghĩ tới Vinh Quân chỉ có hận thấu xương tủy, sau đó trưởng thành, hận ý cũng dần tiêu tan, một lòng nhào vào sự nghiệp, còn tình trường thì vẫn cứ hoài niệm một người đã từng làm tổn thương mình trong quá khu.

Hắn nhốt đoạn chân tình của mình cùng Vinh Quân tình cảm vào sâu bên trong, cho dù thế giới bên ngoài có thương hải tang điền ra sao, thời gian bên trong mãi mãi dừng lại ở khỏanh khắc chia tay đó.

Cho nên khi hắn gặp lại Vinh Quân, phản ứng đầu tiên vẫn là phẫn nộ, sau đó chóang ngợp đau lòng.

Mười năm trước không có cách nào bình tĩnh suy nghĩ, hiện tại vừa nghĩ liền cảm thấy có điều kỳ lạ.

Ngón tay nắm chặt, trong mắt sinh ra những hận ý lạnh lùng, cái tên “Khâu Thành” bỗng dưng xuất hiện.

Hắn phải tìm được người này!

Điện thoại di động đặt trên khay trà vang lên tiếng chuông, hắn liếc mắt một cái, sau đó không vui nhíu mày lại.

Là Chu Dật gọi đến.

Sau khi ra nước ngoài, mối quan hệ của hắn và Chu Dật cũng từ từ phai nhàt.

Vao lần cuối cùng nhìn thấy Vinh Quân, bởi vì anh tổn thương Chu Dật nên hắn nổi trận lôi đình, mắng rất nhiều lời khó nghe, Vinh Quân đuổi gắn đi, còn nói mình không muốn làm thế thân của ai.

Nói đến liền cảm thấy buồn cười, lúc trước rõ ràng là chính hắn cho rằng Vinh Quân là thế thân của Chu Dật, cũng là hắn chính mồm nói nặng lời với  Vinh Quân, nhưng sau đó tâm can lại có sự thay đổi vô cùng kỳ lạ, ví như mỗi khi nhìn thấy Chu Dật liền cảm thấy xa lạ, cứ như chưa từng xảy ra chuyện hắn say mê theo đuổi y lúc mười bảy mười tám tuổi năm đó.


Chắc là giận chó đánh mèo.

Những năm nay, hắn chậm rãi từ công tử bột thiếu gia trưởng thành nối nghiệp tinh anh gua tộc, tần suất Chu Dật liên hệ với gắn cũng bắt đầu tăng lên.

Hắn sớm đã không còn là Cố Diệp Canh năm đó, trong lòng Chu Dật trong tính toán gì, hắn đều rõ ràng, đơn giản là muốn ỷ vào  chút tình nghĩa trong quá khứ vơ vét chút lợi lộc.

Hắn lười vạch trần, gặp nhau thì trưng ra khuôn mặt tươi cười, nụ cười càng ngày càng lạnh nhắt.

Han bắt máy, bên kia truyền đến một tiếng ngọt ngào “Ba nhỏ”.

Cố Diệp Canh nhíu mày càng sâu, mà đối với một đứa trẻ năm tuổi cũng không phát tính khí gì, chỉ cười nói: “Vi Vi.”

Vi Vi là con gái của Chu Dật. Năm ngoái hắn chính thức về nước, Chu Dật bảo muốn hắn làm cha nuôi cho con gái y, hắn liền từ chối, thế mà Chu Dật vẫn tuếp tục dạy con gái gọi hắn là “Ba nhỏ”. Hắn không vui vẻ gì, chỉ vì lúc đó có mặt rất nhiều người, đối phương lại là bé gái, liền cười đáp một tiếng.

Từ đó về sau, Chu Dật tựa hồ tự giác được y cùng hắn leo lên một mối liên hệ mới, thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại tới.

Vi Vi ở trong điện thoại hôn hắn một cái, “Ba nhỏ ơi, ba ba muốn nói chuyện cùng va nhỏ.”

Chu Dật nhận lấy điện thoại, âm thanh rõ ràng lõi đời, “Diệp Canh, anh có chuyện muốn nhờ cậu giúp.”

Cố Diệp Canh mặt không hề cảm xúc, “Ừ, anh cứ nói.”

Chu Dật nói liên miên hồi lâu, Cố Diệp Canh mở chế độ lia ngòai vứt điện thoại di động trên ghế sa lon, chờ Chu Dật nói xong mới nói: “Chuyện trong bộ đội em không muốn xen vào, anh nên đi tìm các anh em trong trong đại viện.”

“Anh biết. Nhưng anh vẫn muốn nói một chút, cậu có thể nhờ cậy Chu Hành và Ngôn Thịnh giúp anh.”

“Bọn họ cũng là bạn của anh mà?”

“Ừ, khi còn bé thường hay đánh nhau. Nhưng mà mấy năm nay cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, quan hệ đã không giống như trước, anh không mở miệng được.”

Cố Diệp Canh cười, “Ngược lại em có thể mở miệng sao.”

Chu Dật cũng cười, “Cậu là ba nhỏ của Vi Vi má.”

Ngon tay của Cố Diệp Canh nắm vỏ đạn, một lát sau bỗng nhiên nói: “Anh còn nhớ Vinh Quân không?”

“Vinh…” Chu Dật sững sờ, ngữ khí trở nên không tự nhiên,  “Vinh Quân ấy à? Sao đột nhiên nói tới cậu ta?”

“Không có gì.” Cố Diệp Canh đem vỏ đạn nắm ở lòng bàn tay, “Xem ra là anh còn nhớ.”


Chu Dật cố gắng ho khan hai tiếng, âm điệu đã khôi phục bình thường, “Đương nhiên là nhớ, chuyện cưỡp hiếp lính vị thành niên như vậy, cơ quan mười năm qua cũng chỉ phát sinh một lần.”

“Có đúng như thế không?” Cố Diệp Canh hừ cười, tùy tiện nói hai ba câu sang chuyện khác rồi tỏ ý chủ động muốn cúp: “Anh vẫn là nên đi tìm Quý Chu Hành cùng Ngôn Thịnh đi, ba nhỏ của Vi Vi cũng không phải muốn giúp chuyện gì là có thể giúp.”

Để điện thoại qua một bên, ánh mắt Cố Diệp Canh càng ngày càng mờ, liên tiếp hút ba đợt rồi gọi điện thoại cho Ngôn Thịnh.

“Vẫn là chuyện lần trước.” Hắn nói: “Ta muốn biết người lính mới tên Khâu Thành bị Vinh Quân cưỡng hiếp kia, hiện tại ở nơi nào.”

“Tứ Xuyên.” Ngôn Thịnh nói, “Sau hai năm nghĩa vụ thì xuất ngũ, hiện tại đang làm sinh ý du lịch tại phía Tây Tứ Xuyên”

Cố Diệp Canh hơi kinh ngạc, “Cậu điều tra hắn?”

“Không điều tra kỹ, đoán được anh thế nào cũng hỏi nên tìm hiểu trước.”

“Suy nghĩ chu đáo.”

“Là Quý Chu Hành điều tra.”

“Cậu nói cho cậu ta biết?”

“Lần trước anh gọi điện thoại nói chuyện Vinh Quân, anh ấy ở kế bên em.”

Lông mày Cố Diệp Canh giật giật.

Năm đó lúc hắn mắng Vinh Quân vẫn không biết chuyện chính Quý Chu Hành nói ra cho Vinh Quân biết. Mấy ngày sau Quý Chu Hành chủ động nhắc tới, hắn còn đang nổi nóng, vừa hận Vinh Quân không biết phân biệt, vừa tức anh em trong nhà không giữ mồm giữ miệng, cho nên ra tay đánh một cái.

Loáng một cái mười năm, chút ít ma sát này cũng qua. Quý Chu Hành cũng chả buồn để ý đến, còn Cố Diệp Canh thì cứ cho là Quý Chu Hành đã sớm kquên Vinh Quân, không nghĩ tới này tên em họ bạc tình bạc nghĩa này sau khi biết hoàn cảnh Vinh Quân, còn đoán được hắn muốn làm gì.

Quý Chu Hành cướp điện thoại, “Nếu anh đồng ý, tối nay em sẽ đi Tứ Xuyên”

“Không cần phiền, để anh tự đi là được.”

“Anh bận như vậy còn có thời gian đi sao?” Quý Chu Hành cười, “Giao cho em đi, đúng một tuần em sẽ mang người đến.”

Ngày hôm sau, Cố Diệp Canh đã dừng xe ở trước khu nhà của Vinh Quân và Bách Doãn từ sớm.

Những năm trước cứ mỗi tháng Vinh Quân sẽ tái khám một lần, mấy năm qua thân thể tuy rằng đã khá, nhưng đến bệnh viện lấy thuốc vẫn là chuyện thường như ăn cơm.

Anh không phải sợ phát hiện thêm bệnh, mà là thật sự không tiện tiếp thu ý tốt của Cố Diệp Canh, nào dám đi kiểm tra ở một bệnh viện đắt tiền như thế. Có tấm hình kia làm bằng chứng, anh tin tưởng Cố Diệp Canh thực sự là bạn cũ của mình, nhưng anh cố nhớ, cũng không nhớ ra bất kỳ chuyện gì dù là một chuyện nhỏ.


Loại cảm giác mơ hồ này làm anh bị lung lay.

Ngược lại, Bách Doãn không còn đề phòng Cố Diệp Canh, trước khi đến trường tự mình xuống bếp làm trứng chiên, cắt nhỏ màn thầu bỏ vào hộp giữ ấm, dặn dò: “Anh, việc kiểm tra yêu cầu phải để bụng rỗng, nước cũng không thể uống. Anh khám xong nhớ ăn, đừng để bản thân bị đói. Hôm nay em có kỳ thi nên không thể cùng anh đi được. Điện thoại di động em có ghi đằng kia, cô ấy biết tình huống nhà mình, nếu anh có chuyện gì lập tức gọi điện thoại, cô ấy sẽ chuyển máy cho em.”

Lần thứ hai ngồi trên xe Cố Diệp Canh, Vinh Quân ôm hộp cơm có chút bất an.

Cố Diệp Canh lấy ra vỏ đạn quơ quơ trước mặt anh, “Còn nhớ cái này không?”

Anh mờ mịt lắc đầu một cái.

Cố Diệp Canh nói: “Là quà em tặng cho tôi.”

“Quà?” Vinh Quân nhận lấy vỏ đạn, nhìn chung quanh một chút, câu nệ cười rộ lên, “Làm sao tôi có thể tặng anh vỏ đạn? Cái này cũng quá…”

Muốn nói giá quá rẻ, liền nhớ tới bản thân mình đâu có nhiều tiền mà mua quà quý giá.

Anh muốn tìm một cụm từ thay thế thích hợp cho cái từ “Giá rẻ”, nhưng bởi vì đầu óc mất linh hoạt mà chậm chạp không nghĩ tới nên nói cái gì.

Cố Diệp Canh lái chậm, cố làm cho bầu không khí bớt lúng túng, “Lấy vỏ đạn làm quà không phải ai cũng tặng được. Huống hồ cái em đưa tôi là hợp một trăm cái lại ghép thành… Thành lá cây.”

Tròng mắt Vinh Quân lóe ra ánh sáng, “Bởi vì “lá” nằm trong tên anh sao?”

(*)Lá cây là “Diệp”, nằm trong tên Cố Diệp Canh

“Ừ.” Cố Diệp Canh gật đầu, “Là món quà vô cùng ý nghĩa, mỗi một vỏ đạn đều là mỗi lần luyện tập trong kỳ kép kín giữ lại.”

Khóe miệng Vinh Quân hơi cong cong, ánh mắt nhu hòa, “Hình như lúc trước tôi rất lợi hại? Mặc dù cái gì cũng không nhớ được, thế nhưng tôi tìm được rất nhiều giấy chứng nhận, đa số đều đứng hạng nhất.”

Cố Diệp Canh không khỏi đau lòng, lưỡng lự hai giây cười nói: “Đúng, em là người lợi hại nhất cơ quan.”

Vinh Quân vui vẻ ngồi mân mê vỏ đạn, một lát sau lại khe khẽ thở dài.

Người trong bệnh viện đông như mắc cửi, Cố Diệp Canh dẫn Vinh Quân đi kiểm tra sức khoẻ tại khu dành cho khách VIP. Vinh Quân không biết bệnh viện đa khoa cũng có thể sạch sẽ như khu chung cư cao cấp của Hải Lê, cứ thấp thỏm đánh giá bốn phía, do dự một hồi lâu mới kéo kéo góc áo Cố Diệp Canh.

Không nghĩ tới việc Vinh Quân sẽ hành động như một đứa trẻ, Cố Diệp Canh ngẩn ra, trong lòng mềm nhũn, ôn nhu mà hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tôi…” Vinh Quân sắc mặt căng thẳng, “Tôi có chút sợ.”

Cố Diệp Canh nắm tay anh thật chặt dắt đi, “Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Việc kiểm tra tiến hành vô cùng thuận lợi, làm xong hạng mục cuối cùng quy định bụng rỗng, Vinh Quân lấy từ ba lô ra một hộp cơm, ý tứ không tốt lắm hỏi: “Tôi có thể ăn xong mới kiểm tra tiếp được không?”

Cố Diệp Canh nhìn xuống cái thầu, lông mày lập tức nhíu lại.

Vinh Quân vội vã khép lại cái nắp hộp cơm, lúng túng đến đỏ mặt, “Xin lỗi xin lỗi, nơi này chắc là không thể tùy tiện ăn phải không? Tôi không biết…Tôi lập tức đóng lại ngay, xin lỗi… Chỉ là do tôi có chút đói bụng”


Năng lực biểu đạt vốn có chút vấn đề, càng khẩn trương thì càng khó giao tiếp, cứ lắp ba lắp bắp, nếu là trong mắt người khác thì đây chính là trò cười, còn trong mắt Cố Diệp Canh lại chỉ còn lại sự đau lòng.

“Không không, có thể ăn.” Cố Diệp Canh lập tức nắm lấy tay anh, “Đây là bữa sáng của em? Chỉ có cái màn thầu?”

Anh dừng lại, đôi mắt sáng lên, “Còn có trứng chiên, đều do Bách Doãn làm.”

Lúc này Cố Diệp Canh mới nhìn đến, bẻ đôi cái bánh màn thầu ra, bên trong là một miếng trứng chiên vàng khô.

Ở bên nhau hơn một năm, hắn chưa từng vì Vinh Quân làm qua một lần cơm —— cho dù là món trứng chiên đơn giản nhất.

Khu VIP có phòng ăn, hắn dẫn Vinh Quân đến định kêu một buổi sáng dnh dưỡng, Vinh Quân lại nhìn hộp cơm, xin lỗi cười cười, “Cố tiên sinh, cảm ơn anh, nhưng tôi vẫn nên ăn cái này, dù sao cũng không thể lãng phí.”

Hắn thở dài, “Sau này cứ gọi tôi là Diệp Canh.”

“Hả?”

” Trước đây em cũng hay gọi tôi là Diệp Canh, giờ đột nhiên đổi xưng hô, tôi có chút không quen.”

Vinh Quân câu nệ ăn bánh màn thầu cùng trứng chiên, mãi đến tận khi lau khô miệng mới nhỏ giọng nói: “Thế nhưng tôi nghe mọi người đều gọi anh là Cố tiên sinh, anh.. anh rất lợi hại.”

Người lợi hại, nên được gọi là tiên sinh.

Cố Diệp Canh lắc đầu một cái, “Em không giống với mọi người, cứ gọi tôi là Diệp Canh.”

Vinh Quân nghi hoặc trừng mắt nhìn.

Cố Diệp Canh đặt cốc nước ấm trước mặt anh, “Tôi là bạn của em, Vinh Quân, lúc mà em khó khăn nhất, tôi không thể ở cạnh em, mà em cũng không còn nhớ ra anh. Không sao hết, từ nay về sau, tôi sẽ ở bên cạnh em. Bất kể sau này em có nhớ lại hay không, tôi hy vọng em có thể dựa vào tôi như cách em dựa vào Bách Doãn.”

Vinh Quân mím môi môi, mấy giây sau cười rộ lên, “Diệp Canh, cám ơn anh.”

Tới gần buổi trưa, mới làm xong kỳ kiểm tra sức khỏe. Cố Diệp Canh để Vinh Quân ở lại phòng nghỉ ngơi một lúc, còn bản thân cầm tờ báo cáo đi gặp bác sĩ.

Bác sĩ nói, những bộ phận thương tổn trên người Vinh Quân đã không còn khả năng hồi phục hoàn toàn, muốn tình trạng thân thể tốt hơn phải trải qua hệ thống trị liệu, ăn uống đồ bổ, tập thể hình.

Về phần vấn đề não bộ, bác sĩ cười hỏi: “Lúc cùng cậu ấy nói chuyện, ngài có cảm thấy cậu ấy có vấn đề về trí lực không?”

“Không biết.” Cố Diệp Canh nói: “Chỉ là phản ứng có chút chậm, căng thẳng thì sẽ nói lắp, nói chuyện không có chướng ngại gì.”

“Vậy là được rồi. Cố tiên sinh, quá trình hồi phục não bộ bị tổn thương vô cùng chậm, không vội vàng được. Ngài không ngại thì nên trò chuyện cùng cậu ấy nhiều, dành nhiều thời gian cho cậu ấy, chứng trì độn này sẽ dần giảm đi. Ngài cũng nên chuẩn bị tinh thần, cậu ấy là bệnh nhân, chúng ta không thể dùng trình độ của người khỏe mạnh  mà yêu cầu cậu ấy làm theo.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Còn một thứ chính là ký ức. Cái này thì tôi không dám bảo đảm điều gì. Nếu như ngài hy vọng cậu ấy nhớ ra thì hằng ngày cố gắng đưa ra một chút dẫn dắt, nhưng có muốn nhớ tới hay không thì phải xem bản thân cậu ấy.”

Cố Diệp Canh đi ra từ phòng của bác sĩ, khi hắn quay về gần đến phòng nghỉ ngơi  liền nghe thấy một giọng nam hình như nghe qua đâu đó.

“Vinh Quân? Sao cậu lại ở đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận