Sử dụng hai tay để kết quyết, Giang Lưu Nhi làm cho mọi người nghĩ rằng hắn đang cố sức tập trung toàn bộ linh lực vào một chiêu sắp đánh ra.
Ngay khi ấn quyết vừa hoàn thành, hai bên trái phải Giang Lưu Nhi, năm ngọn giáo xuất hiện.
"Ồ! Đó là chiêu Quang Khí Ảnh trong tầng công pháp thứ ba của Tây Hoàng Kinh."
"Không sai. Đúng là Quang Khí Ảnh. Xem hình thể của năm ngọn giáo kia thì hẳn là hắn đã rất thuần thục nó. Nhưng dù là như vậy cũng chỉ là vô ích thôi..."
Trong khi các đệ tử bàn luận thì năm ngọn giáo đã được phóng đi.
Nhìn năm vệt sáng đang lao tới kia, khuôn mặt Lý Lập cũng trở nên nghiêm túc hẳn, không còn vẻ ung dung như trước đó nữa. Hắn nhanh chóng kết quyết. Thoáng chốc, một màn sáng hiện ra che chắn phía trước mặt Lý Lập.
Vừa lúc đó thì Quang Khí Ảnh của Giang Lưu Nhi cũng đã bay tới.
"Oành... Oành..."
Nói thì chậm nhưng diễn biến thì lại vô cùng nhanh. Từ khi Quang Khí Ảnh của Giang Lưu Nhi được đánh ra cho đến lúc va chạm với màn sáng do Lý Lập dựng nên, tất cả bất quá chưa đầy năm giây mà thôi.
Phía trên khán đài, khu vực những vị cao tầng, một số trưởng lão đứng dậy nhìn sàn đấu phía dưới, khuôn mặt lộ vẻ khó tin. Tất cả chỉ vì một hình ảnh...
Đó là hình ảnh một thiếu niên mặc bộ thanh y giản dị, trên tay hắn đang cầm một thanh kiếm...
Điều khiến cho những trưởng lão kinh ngạc chính là nằm ở thanh kiếm kia. Cũng không phải nó có gì đặc biệt mà là... mũi kiếm nọ đang kề trên cổ của Lý Lập!
Thật khó có thể tin nổi!
Ngay cả những trưởng lão còn như vậy thì các đệ tử đang xem thi đấu lại càng không phải nói. Cả khán đài lúc này đã khá ồn ào.
"... Gặp quỷ rồi! Hắn... Hắn vậy mà thắng... mà thắng Lý Lập sư huynh..."
"Chắc chắn là ta đang nằm mơ! Chắc chắn là đang nằm mơ!..."
"A!... Sư tỷ! Sao lại đánh ta?"
"Không phải ngươi nói mình đang nằm mơ sao? Sư tỷ ta chỉ giúp ngươi tỉnh thôi."
...
"Vị sư huynh kia thật quá tài giỏi, có thể lấy tu vi Thần Thông Cảnh hậu kỳ đánh bại một cao thủ Niết Bàn Cảnh sơ kỳ!"
"Triệu nha đầu! Không phải ngươi yêu thích người ta rồi đó chứ?"
"Yêu thích thì có sao chứ! Dù sao hắn cũng rất tuấn tú... Tên hắn hình như là Niệm Từ thì phải..."
...
"Cái này... Cái này..."
"Một cao thủ Niết Bàn Cảnh lại bị một Thần Thông Cảnh đánh bại? Đây là chuyện quái quỷ gì? Làm sao có thể như thế được!"
"Có khi nào là do Lý Lập sư huynh cố ý để thua không?"
"Ngươi bị ngu sao? Trong trận đấu thế này mà cố ý để thua thì chẳng phải hắn đang tự biến mình thành trò hề?... Nhưng mà nói gì thì nói, vừa rồi ta thật sự không thấy được tên Niệm Từ kia đã tiếp cận Lý Lập từ lúc nào. Thân pháp như vậy thì dù là một Niết Bàn Cảnh sơ kỳ như ta cũng không làm được."
...
Đủ những lời bàn tán và nhận xét từ các đệ tử. Có người kinh ngạc, có kẻ hoài nghi, một số thì lại thán phục... Nhưng chắc chắn có một điều mà tất cả họ đều cảm nhận được: rúng động.
Kết quả trong trận đấu này quả là không ai ngờ tới.
...
Thu lại ánh mắt đang nhìn hình ảnh dưới sàn đấu, Trung viện chủ khẽ nói:
"Tây viện chủ, Tây viện các ngươi che giấu thật sâu."
"Thảo nào mà ta lại thấy Tây viện chủ ngươi có vẻ tin tưởng tên đệ tử kia như vậy. Hóa ra là có thủ đoạn ẩn giấu..."
Nam viện chủ Phong Ngọc Thường tiếp lời.
Nghe vậy, Bạch Thiên Thù cũng chen vào:
"Tên tiểu tử kia đúng là có chút bản lĩnh, có thể thi triển được tốc độ ngang ngửa với tu sĩ Niết Bàn Cảnh trung kỳ. Ta nghĩ chắc là hắn tu luyện một loại thân pháp cao minh nào đó. Nhưng trận này hắn thắng được, phần lớn là nhờ may mắn mà thôi. Nếu không phải tên Lý Lập kia chủ quan khinh địch thì làm sao hắn lại thua như vậy."
"Lời của Bắc viện chủ tuy không sai, thế nhưng cũng không thể nói đệ tử Niệm Từ nọ là dựa vào vận khí được . Lý Lập đúng là có chủ quan khinh địch, đó là sai lầm của hắn. Niệm Từ có thể tận dụng điều đó để đánh bại đối thủ, đó là sự thông minh, cũng là bản lĩnh của hắn. Hoàn toàn không phải may mắn... Lại nói, thân pháp mà Niệm Từ thi triển thật sự là rất cao minh. Và để đạt được trình độ đó chỉ với tu vi Thần Thông Cảnh trung kỳ, ta nghĩ ngoài phải có ngộ tính rất cao ra thì còn phải nỗ lực rất nhiều."
"Lão Trương nói không sai. Ta cũng thấy chiến thắng của Niệm Từ là hoàn toàn xứng đáng."
Chu các chủ quay sang phía Cổ Mị Sanh, nói tiếp:
"Tây viện chủ, đệ tử này của Tây viện ngươi đáng để bồi dưỡng đấy."
"Mị Sanh thay mặt đệ tử Niệm Từ kia đa tạ những lời khen ngợi của Trương đường chủ và Chu các chủ. Về việc bồi dưỡng, không riêng gì Niệm Từ, chỉ cần là nhân tài thì ta đều sẽ hỗ trợ cho bọn họ điều kiện tu luyện tốt nhất."
Nghe nàng nói thế, Chu các chủ và Trương đường chủ cùng gật đầu.
Ngồi gần đó, trong lòng Bạch Thiên Thù vô cùng khó chịu, nhất là khi trông thấy dáng vẻ đắc ý của nữ nhân Cổ Mị Sanh kia.
Hừ! Ta sẽ chóng mắt xem thử ngươi đắc ý được bao lâu.
...
Trên sàn đấu.
Kiếm của Giang Lưu Nhi đã được hắn thu lại vào không gian giới chỉ từ lâu, cả kết quả thi đấu cũng đã được Ngô trưởng lão tuyên bố. Và người chiến thắng dĩ nhiên là Giang Lưu Nhi.
Về phần Lý Lập, hắn đã đứng yên lặng từ lúc nãy, đến hiện tại cũng vẫn bất động như thế.
Hắn thua. Thua dưới tay một tên Thần Thông Cảnh hậu kỳ. Điều mà dù có tưởng tượng thế nào Lý Lập hắn cũng không thể nghĩ ra được.
Hắn cảm thấy lúc này mình đang nằm mơ. Một cơn ác mộng khủng khiếp đối với hắn. Một Niết Bàn Cảnh lại bại dưới tay một tên Thần Thông Cảnh? Thật sự chẳng khác nào một trò hề.
Chỉ mới vài phút trước, hắn còn khinh thường đối phương, còn dõng dạc tuyên bố sẽ khiến đối phương phải nhờ người khiêng ra ngoài sàn đấu. Vậy mà bây giờ...
Hắn chẳng khác nào một kẻ đang diễn hề!
Sau ngày hôm nay, có lẽ Lý Lập hắn sẽ được gắn biệt danh "tên hề" của Tây viện.
Mà không. Không cần sau hôm nay, ngay giờ khắc này thì những lời châm chọc đã xuất hiện trên khán đài rồi.
"... Cái gì mà đệ tử hạch tâm mạnh nhất của Tây viện, ta thấy còn không bằng một đệ tử yếu nhất trong số những hạch tâm đệ tử của Đông viện ta nữa."
"Đúng! Đúng! Từ sau khi Phong Tiếu Thiên sư huynh được tấn thăng làm trưởng lão thì đệ tử hạch tâm của Tây viện chẳng còn người nào đáng để xem trọng cả."
...
"Tên hắn ta là gì nhỉ? À... Là Lý Lập... Vậy mà ta còn tưởng hắn tên là Lý Bất Dụng cơ đấy... Ha ha ha..."
"Lý Bất Dụng. Hay! Sư huynh, một cái tên hay như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được. Tiểu đệ bái phục, bái phục!"
"Không có gì! Không có gì! Tùy tiện thôi. Thật ra thì ta còn nghĩ ra những cái tên thú vị hơn nhiều. Chẳng hạn như..."
Càng nghe, nấm tay Lý Lập càng siết chặt. Cuối cùng hắn cũng cử động.
Nhìn bóng lưng vừa xoay người bước về phía phòng đợi của Giang Lưu Nhi, trong mắt Lý Lập không khỏi hiện lên vẻ oán độc. Tên kia chính là kẻ đã biến hắn thành trò hề cho mọi người cười chê.
Bất thình lình, với một tốc độ cực nhanh, Lý Lập bắn người về phía Giang Lưu Nhi. Trên tay hắn, một thanh trủy thủ phát quang rực rỡ.
Đó là một kiện trung phẩm linh khí!