Điệp Mộng Hồng Hoa

"Nếu ý ngươi đã quyết thì cứ làm vậy đi. Được rồi, tiểu tử ngươi hãy về thu xếp một chút rồi ngày mai chuyển đến Bắc viện."

"Vậy đệ tử xin phép cáo lui."

Giang Lưu Nhi khẽ cúi đầu chào lão Phong Tử và mọi người rồi đi thẳng ra khỏi sàn đấu, từ đầu tới cuối chẳng để ý gì đến vị đạo lữ tương lai của mình.

Thế nhưng, hắn không để ý không có nghĩa là người khác cũng như vậy. Hai mắt Bạch Thiên Thù vẫn thỉnh thoảng quét qua người hắn. Có điều... ánh mắt nọ chẳng có lấy một tí dịu dàng hay vui vẻ nào cả. Lạnh tanh. Nếu ví nó như lưỡi dao thì chắc giờ này Giang Lưu Nhi phải bị trọng thương là ít.

Quay lại với đại hội, do Giang Lưu Nhi đã bỏ quyền thi đấu nên kết quả sau cùng, người giành vị trí quán quân hiển nhiên là Bạch Ngọc Kinh. Chỉ là khi Lưu trưởng lão tuyên bố kết quả, dù được mọi người vỗ tay tán thưởng nhưng trong lòng nàng lại chẳng hề có chút vui mừng nào. Có chăng chỉ là cảm giác bực bội mà nàng cũng không hiểu được. Vì vậy, ngay khi Trung viện chủ tuyên bố bế mạc đại hội xong, nàng lập tức rời khỏi.

Mà không phải chỉ mình Bạch Ngọc Kinh vội vã rời đi, có một người khác còn nhanh chân hơn. Người đó là Chu các chủ.

Không may là ông chẳng được như nguyện. Chính ngay lúc ông sắp ra khỏi đấu trường thì một giọng nói truyền tới:

"Tiểu Chu."

Mặt mày đau khổ, Chu các chủ xoay người lại, cười gượng:

"Lão nhân gia, không biết ngài gọi ta lại có điều gì căn dặn?"

"Tiểu Chu à, ta nói này. Đã mấy mươi năm rồi chúng ta không gặp, vậy mà ngươi chẳng thèm chào hỏi ta một câu đã vội vã bỏ đi. Ngươi nói xem có phải là quá đáng lắm không?"

Ông quay sang Trương đường chủ:

"Tiểu Trương, ngươi nói thử xem có phải là quá đáng lắm hay không?"


"Vâng, thật sự là rất quá đáng."

Nghe câu trả lời của Trương đường chủ, suýt nữa Chu các chủ đã không kiềm được mà chửi to.

"Tiểu Chu, ngươi cũng nghe rồi đấy! Đến tiểu Trương còn bảo là ngươi rất quá đáng... Mà thôi, ta là trưởng bối nên cũng chẳng so đo với ngươi làm gì. Nhưng ngươi biết đấy, "tôn sư trọng đạo", "kính trên nhường dưới", đó là những điều mà người trong chính phái chúng ta cần tuân thủ. Cũng không phải là ta làm khó dễ gì ngươi, nhưng đạo lý nó đã vậy thì ta biết làm sao được."

Chu các chủ chỉ còn biết đứng "cười". Ông còn có thể kêu ca gì nữa đây? Nếu hữu dụng thì ông đã làm rồi.

"Lão nhân gia. Vậy... ngài muốn ta phải thế nào?"

"Mặt mũi ngươi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng những lời ta nói là sai?"

"Dạ không phải, lời của lão nhân gia rất đúng! Rất đúng!"

"Đúng thì tại sao mặt mũi ngươi lại nhăn nhó như thế hả?"

"Bẩm lão nhân gia, là do... do trời nắng nóng nên ta mới như vậy!"

Nghe được lý do mà Chu các chủ đưa ra, ngay cả một người luôn nghiêm túc như Trương đường chủ cũng suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng. Dù vậy thì nét mặt ông cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Ý cười vẫn rất lộ liễu.

Ấy thế mà lão Phong Tử lại chẳng chút nào thấy buồn cười, trái lại ông còn tỏ vẻ nghiêm túc gật gù:

"Ừ, giờ ngươi nói ta mới để ý, trời hôm nay quả là nóng thật."

Như thấy lời nói còn chưa đủ thuyết phục, ông nâng tay lên trán làm động tác lau mồ hôi mặc dù ở đó chẳng có giọt nào cả.

"Ài... Già rồi, thân thể cũng trở nên vô dụng. Xem ra ta phải tìm một ít linh đan diệu dược để bồi bổ mới được."

Xong! Tới rồi!

Quả đúng như dự cảm của Chu các chủ, lão Phong Tử nhìn ông nói tiếp:

"Tiểu Chu à, ngươi làm các chủ của Linh Bảo Các nhiều năm như vậy, linh đan diệu dược cất giấu chắc là cũng được kha khá phải không? Đưa ta một ít đi, coi như là bồi tội thiếu tôn trọng trưởng bối của ngươi lúc nãy."

"Lão nhân gia, không biết ngài cần bao nhiêu để... bồi bổ thân thể?"

Biết không thể tránh khỏi, Chu các chủ đành phải chiều theo.

"Ngươi yên tâm, ta là một người hiểu biết lý lẽ, sẽ không làm ngươi khó xử đâu. Đâu để tính coi: mười viên Bổ Thần Đan, mười viên Trùng Linh Đan, mười viên Thoát Kiếp Đan, vị chi tất thảy là ba mươi viên."

Bổ Thần Đan, Trùng Linh Đan, Thoát Kiếp Đan, lại còn mỗi loại mười viên...


Chu các chủ thật sự cảm thấy váng đầu hoa mắt, toát cả mồ hôi.

Đó đều là những loại đan dược vô cùng trân quý đấy!

Không nhắc tới Trùng Linh Đan và Bổ Thần Đan, chỉ tính riêng giá trị của một viên Thoát Kiếp Đan thôi cũng đã là cả một gia tài của tu sĩ Niết Bàn Cảnh rồi. Mười viên? Dù có lật tung Linh Bảo Các lên cũng tìm không đủ!

"Lão nhân gia, ta chỉ có thể đưa cho ngài nhiều nhất là ba viên Bổ Thần Đan và ba viên Trùng Linh Đan. Còn về Thoát Kiếp Đan... hiện giờ đã hết rồi."

Chu các chủ báo lại với lão Phong Tử, bộ dạng lúc này của ông trông rất thành khẩn.

"Tiểu Chu, ngươi biết làm người quan trọng nhất là gì không? Là thành thật. Ngươi không nên vì mấy viên đan dược mà bán đứng nó như vậy. Ài... Chỉ là ba mươi viên đan dược thôi mà!"

Lão Phong Tử liên tục thở dài, tỏ vẻ thất vọng.

Chỉ là ba mươi viên đan dược thôi mà?

Chu các chủ thật sự muốn mắng to vào mặt kẻ nào mới nói câu đó. Và nếu như mắng xong mà vẫn bình an vô sự thì ông đã làm rồi. Đáng tiếc, muốn thì cũng chỉ là muốn thôi. Hiện thực phũ phàng lắm.

Chu các chủ vẫn trước sau như một, hết sức thành khẩn, từ gương mặt cho đến giọng nói:

"Lão nhân gia, ta thật sự không có gạt ngài. Ba loại đan dược kia không có loại nào là không trân quý, số lượng vô cùng ít ỏi. Nhất là Thoát Kiếp Đan, ngay cả ta còn không có được một viên để dùng nữa. Tuy ta là các chủ của Linh Bảo Các nhưng Linh Bảo Các cũng không phải là tài sản của cá nhân ta. Ba viên Bổ Thần Đan và ba viên Trùng Linh Đan đã là con số cực hạn mà ta có thể đưa cho lão nhân gia ngài rồi."

"Thật sự không có Thoát Kiếp Đan?"

Lão Phong Tử không mấy tin tưởng hỏi lại.

"Tuyệt đối không giả. Ta có thể thề với trời."

Lão Phong Tử đưa tay vân vê cằm một lúc, cuối cùng lên tiếng bảo:


"Thôi được rồi, không có Thoát Kiếp Đan cũng không sao. Bổ Thần Đan và Trùng Linh Đan mỗi loại mười viên, đưa đây."

"Lão nhân gia, ta thật sự không có nhiều như vậy."

"Mỗi loại tám viên, không thể ít hơn."

...

Qua một hồi cò kè mặc cả, con số chốt lại sau cùng là sáu viên cho mỗi loại: Bổ Thần Đan và Trùng Linh Đan, riêng Thoát Kiếp Đan thì không có.

Nhìn mười hai viên đan dược trong tay lão Phong Tử, Chu các chủ thật sự không sao nói được nên lời. Dù có trăm lần không muốn, ngàn lần không muốn đi nữa thì ông cũng chỉ đành cắn răng cam chịu mà đưa ra. Vì ông biết nếu mình không đưa trước mặt thì thế nào cũng sẽ bị lão Phong Tử lấy sau lưng. Và một khi việc đó xảy ra, Linh Bảo Các sẽ không chỉ đơn giản là thiếu đi mười hai viên đan dược. Ông hiểu rất rõ tính cách của lão Phong Tử, mà thực tế cũng đã từng xảy ra vài lần rồi.

Bên kia, cất đan dược vào giới chỉ của mình xong, thần sắc lão Phong Tử bỗng nhiên nghiêm túc hẳn. Ông nhẹ giọng:

"Tiểu Trương, tiểu Chu, hai ngươi theo ta một lát."

Chu các chủ và Trương đường chủ khẽ liếc mắt nhìn nhau, cùng gật đầu rồi im lặng theo sau lão Phong Tử.

Một lần nữa đấu trường trở về với sự tĩnh lặng thường ngày. Trên khán đài lúc này chỉ còn lại một người duy nhất - một cô gái. Nàng đưa mắt chăm chú nhìn sàn đấu bên dưới, dù chẳng có ai ở đấy.

Lát sau...

Nàng đứng dậy rời đi. Và có lẽ... sẽ không bao giờ nàng đến đây nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận