Thế rồi một ngày nọ, tất cả bỗng dưng biến mất.
Thanh Liên Trì, Thiên Ma vẫn đứng đợi, nhưng tiếng đàn đã chẳng còn. Người đánh đàn không đến nữa. Và điều đó làm cho Thiên Ma cảm thấy hụt hẫng, đến nỗi khiến hắn phải chủ động tìm Cổ Mị Sanh để hỏi:
"Trong số các thuộc hạ của ngươi có một người đánh đàn rất giỏi đúng không?"
Người đánh đàn?
Cổ Mị Sanh không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng nàng vẫn thành thật đáp:
"Bẩm chủ nhân, thú thật là ta không được rõ ràng lắm. Người cũng biết là mấy mươi năm qua ta đều một mực ở tại Đại Nhật Cung... Nếu như chủ nhân không phiền thì xin hãy đợi một chút, ta sẽ lập tức đi tra xét cho người."
"Đi đi."
Gần nửa giờ sau.
Cổ Mị Sanh trở về, hướng Thiên Ma báo cáo:
"Bẩm chủ nhân, theo những gì bọn tỳ nữ của ta báo lại thì trong Lạc Hoa Điện này có ba người đánh đàn rất giỏi. Chủ nhân có muốn ta cho gọi họ đến không?"
Thiên Ma nghe vậy thì liền từ chối:
"Không cần."
Hắn nói tiếp:
"Người ta đang nói tới là một cô gái luôn mặc bộ y phục màu đen, gương mặt được che bởi một tấm mạn trắng, nửa tháng trước thường hay ngồi đàn ở Thanh Liên Trì vào mỗi lúc hoàng hôn. Trong ba người ngươi vừa đề cập có ai như thế không?"
Nghĩ ngợi một lúc, chợt đôi mắt Cổ Mị Sanh khẽ động, nàng lên tiếng:
"Ba người mà ta vừa đề cập chẳng có ai giống như chủ nhân miêu tả cả. Nhưng mà, nó lại trùng khớp với một người."
"Là ai?"
"Lưu Thanh."
...
Hiện giờ, Thiên Ma đang đứng trước một căn nhà nhỏ.
Căn nhà rất đơn sơ, được dựng lên từ thân tre và cỏ tranh, đối lập hẳn với kiến trúc xa hoa của Lạc Hoa Điện.
Thiên Ma cất tiếng:
"Ta có thể vào không?"
Qua gần một phút mà vẫn chẳng thấy hồi đáp, Thiên Ma không đợi nữa mà tự tiện tiến vào. Mộc mạc, ngăn nắp và thanh nhã. Đó là những gì Thiên Ma cảm nhận được khi đặt chân vào căn nhà.
Đang ngồi trên chiếc ghế tre cạnh cửa sổ, cô gái đưa mắt nhìn vị khách không mời, mở lời:
"Ta vẫn chưa cho phép ngươi vào."
Giọng nói nàng thật đẹp.
Thiên Ma nghĩ. Hắn rất tự nhiên đáp lại:
"Ta tự cho phép mình."
Cô gái cũng chẳng tức giận hay tỏ vẻ khó chịu gì. Nàng nói, giọng vẫn dịu dàng như cũ:
"Ngươi là kẻ thiếu lịch sự."
"Ta đã rất lịch sự."
Im lặng một lúc, cô gái chợt hỏi:
"Tại sao ngươi lại đến đây?"
"Tìm ngươi."
"Làm gì?"
"Nghe đàn."
"Tại sao ta phải đàn cho ngươi?"
"Vì ta muốn."
Cô gái nhìn thẳng vào mắt nam tử đeo mặt nạ đối diện, lặng thinh không nói.
Hồi lâu sau, nàng thu hồi ánh mắt, nhẹ phẩy tay, một chiếc tỳ bà hiện ra. Nàng đặt nó lên đùi, bắt đầu gảy. Những âm điệu du dương trầm bổng không ngừng vang lên, gần như chạm đến nơi sâu thẳm của tâm hồn...
Không biết qua bao lâu, tiếng đàn ngừng lại. Cất đi chiếc tỳ bà, cô gái "hạ lệnh tiễn khách":
"Đàn đã nghe rồi, ngươi có thể về."
"Ngày mai ta lại đến."
Nói xong, Thiên Ma xoay người rời khỏi căn nhà tre đơn sơ.
...
Hôm sau, như đã nói, Thiên Ma lại tìm đến để nghe đàn. Và cũng tương tự như hôm qua, sau khi đàn xong thì cô gái liền "mời" hắn trở về.
Cứ như thế, thời gian dần trôi qua...
Vào một ngày, sau khi nghe đàn xong, Thiên Ma bỗng nhiên nói với cô gái:
"Ngươi có thể dạy ta đàn khúc nhạc đó không?"
Nghĩ ngợi một hồi, cô gái mới trả lời:
"Có thể. Nhưng ngươi phải bái ta làm thầy."
Thiên Ma lắc đầu:
"Ta không bái ngươi làm thầy."
"Vậy thì ta sẽ không dạy cho ngươi."
"Ngươi sẽ."
"Nhất định không."
"Mai ta sẽ đến học."
...
Hôm sau.
Nhìn gương mặt có chút không vui của cô gái trước mặt, Thiên Ma nói:
"Lời ta không sai chứ?"
Cô gái im lặng không đáp. Quả thật hắn nói không ngoa, đích thực là nàng phải dạy dù hắn không bái nàng làm thầy. Nhị trưởng lão đã yêu cầu nàng như thế. Tuy nhiên, nàng không lập tức dạy hắn mà quay sang bảo:
"Ngươi ra sau núi chặt vài cây tre về đây."
Trông thấy ánh mắt nghi hoặc của Thiên Ma, cô gái nói thêm:
"Nhà ta chỉ có một chiếc ghế."
Theo phản ứng tự nhiên, Thiên Ma đưa mắt nhìn quanh một vòng. Đúng như nàng nói, trong nhà chỉ có một chiếc ghế. Mà không riêng gì ghế, tất cả mọi thứ ở đây đều chỉ có một chiếc.
Xem xong, Thiên Ma liền đi ra ngoài mà không nói câu gì.
Gần nửa giờ sau.
Thiên Ma trở về nhưng không vào nhà mà đi về hướng đối diện. Sau đó, hắn liếc qua không gian giới chỉ trên tay, khẽ động thần niệm. Gần như tức thì, một đống cây cỏ hiện ra trên mặt đất.
"Ngươi đang tính làm gì vậy?"
Cô gái thắc mắc hỏi.
Thiên Ma quay lại nhìn nàng, đáp gọn:
"Dựng nhà."
Khuôn mặt hơi đổi, cô gái xác nhận lại:
"Dựng nhà? Ở đây?"
"Ừ."
"Nhưng đây là chỗ ta ở."
"Sau này cũng sẽ là chỗ ta ở."
"Không được. Ngươi không thể ở đây."
"Tại sao?"
"Ta không thích."
"Ta chẳng bận tâm."
"Ngươi..."
Cô gái có chút tức giận. Nàng bỏ vào nhà, để lại cho Thiên Ma một câu:
"Ngươi vô sỉ."
Nhìn theo bóng lưng nàng, Thiên Ma khẽ nhếch môi thầm nghĩ:
Cô gái này thật lạ, đến cả tức giận cũng dịu dàng như vậy.
Sau đó, hắn quay lại với đống cây cỏ ngổn ngang trên đất, bắt tay vào dựng nhà.
Hai canh giờ... Bốn canh giờ... Tám canh giờ...
Mãi sang tận trưa hôm sau căn nhà vẫn chưa được dựng xong.
Bên khung cửa, cô gái ngồi quan sát Thiên Ma. Thỉnh thoảng nàng lại cười khẽ mấy tiếng. Nhìn bộ dáng lóng ngóng của hắn thì nàng tin chắc hắn chưa từng làm việc này. Mà kể ra cũng là chuyện bình thường, tu sĩ ra ngoài lịch lãm thì đều mở động phủ để ở chứ ai lại dựng nhà bao giờ.
Mặc kệ ngươi. Ai bảo tự dưng ngươi lại đến chiếm đất của người khác làm gì.
Cô gái thầm nhủ.
Và như vậy, sau ba ngày Thiên Ma mới dựng xong căn nhà của mình. Kế đến, hắn cũng học theo cô gái nọ làm các vật dụng bằng tre và đất như: bàn tre, ghế tre, giường tre, chậu đất, bình đất, ly đất... Đến lúc hoàn thành xong mọi thứ thì đã bước sang ngày thứ bảy. Hơn nữa đó còn là thực hiện liên tục cả ngày lẫn đêm.
"Ta có nên khen nó không?"
Cô gái nhìn căn nhà của Thiên Ma một lúc rồi đột nhiên nói. Theo cảm nhận của nàng thì hình như nó không được đẹp lắm thì phải.
Dĩ nhiên Thiên Ma cũng biết điều đó. Quả thật nếu đem nhà của hắn để so với nhà của nàng thì chẳng khác nào lấy vịt trắng so với thiên nga cả. Căn bản là không thể so. Liếc qua cô gái một chút, hắn đáp:
"Ngươi chỉ cần dạy tốt cho ta là được rồi."
"Ừ."
Cô gái hỏi:
"Ngươi muốn khi nào thì bắt đầu?"
"Bây giờ đi."
Dứt lời, Thiên Ma cầm một chiếc ghế đi sang nhà cô gái.
...
"Trước tiên, ta sẽ giảng giải cho ngươi những kiến thức cơ bản về đàn tỳ bà..."
Và thế là kể từ hôm đó, cô gái bắt đầu giảng dạy cho Thiên Ma đánh đàn.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt, Thiên Ma đã học đàn được nửa năm.
Trong nửa năm ấy, giữa hắn và cô gái cũng chẳng có nhiều kỷ niệm gọi là đáng nhớ. Ngoài chiếc đàn tỳ bà và những khúc nhạc ra thì gần như họ chẳng nói thêm bất cứ điều gì khác nữa. Thậm chí đến tên của đối phương họ cũng chưa bao giờ hỏi. Thiên Ma thì có thể hiểu được nhưng còn cô gái, tại sao nàng lại không hỏi gì về vị khách lạ vì tiếng đàn của nàng mà tìm đến?
Vì nàng không muốn lưu giữ chăng?
Có lẽ chỉ có bản thân nàng mới biết rõ.
...