Điệp Ngân


Editor: Luu
Beta-er: Ngọc
Tuyết Thiên Luyến vẫn luôn cho rằng chỉ có ở cùng Điệp Ảnh mới có thể tạo nên thời gian đầy ảo giác cho chính mình.

Nhưng chuyện này lại không hề dự báo trước rằng vận mệnh đã được an bài tốt, một giây nội thương là cả đời ràng buộc.

Nó dừng lại ở hoa gian, thế giới liền chìm vào yên lặng, chỉ hơi hơi chuyển động cánh quay để quy vạn vật về ồn ào náo động nơi trần thế.

Mà Gaara lại khác biệt, động tĩnh ở giữa đều giống như bị một loại tràng khí vô hình nào đó vây quanh.

Bất luận cái gì tiếp xúc với hắn cũng có vẻ như bị rơi vào trong hắn như thể một lỗ đen, ngay cả thời gian cũng không chạy thoát.

Bọn hắn không vì nhiệm vụ kia mà rút ngắn khoảng cách, chỉ vẻn vẹn có "Buổi sáng tốt lành", "Ngủ ngon".

Loại chào hỏi đơn giản này đương nhiên chỉ do một mình Tuyết Thiên Luyến nói, Gaara toàn bộ hồi đáp đều dừng lại ở mức ra hiệu.

Nhưng như vậy đã đủ để Tuyết Thiên Luyến khóe miệng tươi như hoa.

Vậy mà sau khi mừng rỡ, nàng lại thấy hắn cố ý hay vô ý đều lộ ra cảm giác xa cách mà trở nên lo lắng.

Mặc kệ là hắn qua lại hạ dương thiêu đốt sa mạc, hay độc lập với ngọn gió lạnh lùng tiêu sắt, cảm giác hắn không có chút mảy may yếu ớt đi.

Tất cả tâm sự này nếu muốn thổ lộ cũng chỉ có thể nói cùng Điệp Ảnh.

Điệp Ảnh và nàng tâm sự như những người bạn cũ.

Người nghe hợp cánh với đầu ngón tay, ngẫu nhiên có chút chấn động nho nhỏ, không phải là vì gió, mà là vì trái tim đập theo quy luật rất đều.

Mà không khí tối nay tựa hồ còn có sự ẩn núp ấp ủ nhiều sâu sa, hoảng loạn.

Tuyết Thiên Luyến lại không có thần kinh tinh tế mẫn cảm như vậy.


Chỉ thường lui tới giống mọi người.Hằng ngày hoàn thành nhiệm vụ với đội quân huấn luyện rồi ngồi trên tảng đá lỏm chỏm màu nâu, duỗi cẳng chân ra, nhìn thế giới bằng sự đan chéo của gió và cát, phong hóa cự thạch, múa bay cùng cát sỏi, cuối cùng còn có vầng trăng tròn treo phía chân trời xa xa.

Mạch bỗng truyền đến, Điệp Ảnh đậu ở đầu ngón tay nàng khép đôi cánh đen, nhanh chóng phát ra ánh sáng nhuộm đẫm hạ yêu hồng trong suốt.

Đó là...!
Phương thức báo động đặc thù: Nơi này có chakra của người lạ.

Sái lạc điệp phấn trên Điệp Ảnh ngày càng tươi đẹp, Tuyết Thiên Luyến cũng có thể ngửi ra lãnh hương nồng đậm trên thân ảnh người kia.

Người đang tới không tốt.

Hai cánh bướm đập vào nhau, trước mắt Tuyết Thiên Luyến là một sườn núi có nhiều ám ảnh với nàng.

Một nam nhân khoác áo dài màu thâm tử trên người xuất hiện, lộ ra chút cánh tay vô cùng tiều tụy.

Ánh mắt đâm rách đêm tối như gió Lãnh Đao, xuyên thẳng mục tiêu, bén nhọn như thanh âm của hắn.

"Xem ra đã bị phát hiện, vốn nghĩ bí mật chui vào..."
Tuyết Thiên Luyến toàn thân như bị sét đánh, thậm chí quên rút ra Kunai, mình phát hiện ra đối phương đồng thời cũng bị võng mạc đối phương bắt giữ.

Trời, mình cũng không thể đơn thương độc mã!
Tuyết Thiên Luyến hô to không xong liền cắn chặt môi dưới.

Đây là đang chấp hành nhiệm vụ cơ mật, đối phương chẳng lẽ hướng về đây mà hộ tống Thần khí đến?
Như vậy chỉ còn kế phát ra thuật ảo ảnh, trước là để cho mình một đường lui, nàng đưa mu bàn tay để ra sau nặn mấy cái ấn.

Ánh sáng đó ở bốn phía đám sương tỏa ra khắp nơi, trong giây lát trước mắt Tuyết Thiên Luyến dựng lên một đạo phòng tuyến.

Người áo tím khóe miệng giương tỏ ý khinh thường cười nhạo, rất tự tin bước tới, nhưng khi vừa chạm vào lớp phòng ngự thì sắc mặt biến đối, lớn tiếng hô đau.

Cúi đầu nhìn cánh tay mình, hắn không thấy có dấu vết gì của việc bỏng rát, nhưng cả tay lại bị nứt da.


Bất ngờ tiếp xúc với nhiệt độ cao cực đại xong lại nhanh chóng bị chuyển tới nhiệt độ thấp như vậy thì thủ pháp thật hoàn mỹ.

"Đáng giận, nha đầu kia dám ngấm ngầm giở trò." Người áo tím chửi ầm lên, một trận pháp tuyến sương mù bỗng xuất hiện.

[Còn thất thần làm gì? Mau đi đi]
Thanh âm nữ nhi vang bên tai Tuyết Thiên Luyến, mới đầu nàng cho rằng mình nghe lầm, nhưng thanh âm càng ngày càng cấp bách và cũng càng ngày càng chân thật.

Chính ở nơi này, rơi vào người nàng, chẳng lẽ lại là...!
Tuyết Thiên Luyến theo bản năng rũ mắt xuống liếc nhìn đôi tay của mình, rõ ràng còn một cái ấn chưa có kết xong, làm sao có thể làm Điệp Ảnh phát ra thuật? Không có mình hạ lệnh, Điệp Ảnh không có khả năng tự chiến đấu hành động, đến tột cùng là sao?
Nghi vấn nhét đầy đầu Tuyết Thiên Luyến, nhưng nàng biết đây không phải là thời điểm để suy xét về những việc này.

Nàng lùi một bước rồi thả người nhảy, hướng đại doanh bản mà chạy như bay, vô luận như thế nào cũng muốn thông báo cho mọi người biết.

Mà mọi người này thì Tuyết Thiên Luyến nghĩ đến trước vẫn là Gaara.

Một mình tác chiến, ném xuống thông linh, nàng làm theo lời của sư phụ, khế ước giả nhất định không thể làm lên sự chuyển sắc của sự tình.

Khắc chế ý muốn quay đầu lại đang vô cùng mãnh liệt, Tuyết Thiên Luyến trước sau đều không dừng lại, nàng không biết phía sau mình, sương mù dần ngưng tụ thành một đôi cánh thật lớn, vẩy những vết mực giống nhau tạo thành mấy vết vằn đen, hướng trung gian hợp lại.

Vài giây sau nứt ra một đạo dương văn, bất thình lình một người thiếu nữ xuất hiện, nàng mặc váy đỏ vô cùng nổi bật.

"Hiện tại đối thủ của ngươi là ta." Người nói chuyện không phải ai khác, chính là Điệp Ảnh.

Đôi mắt đen thuần túy rạo rực nhìn xung quang, ánh mắt nhẹ nhàng thản nhiên đã hoàn toàn chọc giận người áo tím.

Điệp Ảnh ngược lại không để ý chút nào, cười không đau không ngứa như cũ, giương bàn tay trắng trẻo lên, tay áo tung bay tạo ra những bao đạo lam quang, người áo tím kia không chút mảy may tốn sức lực liền trốn được, chỉ là chưa kịp biểu lộ sự đắc ý đã bị vây trong thủ thuật vừa rồi.

"Trói thân kết giới? Như thế nào mà nguyên lai còn có một người, cá lọt lưới à?" Người áo tím giận quá mà cười như điên như dại.

Ánh mắt dõi theo phương hướng của Điệp Ảnh, khuôn mặt gian nịnh càng thêm một phần hung tợn.


Người? Cũng may không có bị nhìn ra thân phận thật, đáy lòng Điệp Ảnh thở ra một hơi dài, luyến cự của chính mình ngày càng xa, cùng với cảm ứng chi gian cũng yếu đi không ít.

Vốn là muốn dùng thuật tạo nên một bộ dáng che giấu tốt, nhưng tự mình biến thân hoặc sử dụng chiêu thức đều tiêu hao rất nhiều chakra.

Bây giờ mà sử dụng thì thật mạo hiểm, còn không bằng kỳ địch, phần thắng có lẽ sẽ lớn hơn.

"Nhanh nói mục đích của ngươi."
Điệp Ảnh tăng thêm ngữ khí, đối phương vừa mới tránh thoát được lam quang cũng như lân hỏa thì lạnh lùng phun ra năm chữ: "Điệp thuật, thực ma hương!"
Lam quang chỉ là đặc thù của hương dược được châm kim rồi ngâm lâu, chịu sự khống chế của chủ nhân chakra tạo nên nó, có thể phát ra một loại huân hương công hiệu.

Mùi thơm lạ lùng xâm nhập da thịt, người áo tím dần dần cảm thấy chakra của chính mình chảy về phía địch thủ một cách không thể khống chế nổi.

Mặc kệ dùng bao nhiêu lực, đều có một cỗ đối kháng nhỏ bé đánh tan năng lượng ngưng tụ.

Người áo tím đó triển vô pháp thi, đánh một chưởng xuống mặt đất khiếm nham thạch lập tức nóng chảy, khói nâu cuồn cuộn bốc lên, mặt đất bỗng trở nên nứt nẻ.

Phạm vi tác dụng của huân hương quả thực có thể ảnh hưởng tới toàn bộ không trung.

Nhưng phi châm nóng nảy càng mạnh thì kết giới trói thân càng nhanh tan rã.

Điệp Ảnh trừng mắt, dần dần hình thành dung nham nóng bỏng, lòng bàn tay bị móng tay khảm ấn ký thật sâu.

"Ta đã quyết sẽ lấy được Thần khí của chùa Lam Chi rồi.

Lần sau ta tuyệt đối sẽ không thất bại."
Cũng may đối phương không ham chiến, hắn triển hỏa độn làm yểm hộ rồi bỏ trốn mất dạng.

Điệp Ảnh buông niết khớp xương sớm đã trở nên trắng bệch, tê liệt ngã xuống nền đất.

Đối phương nếu thực sự không phát động chiêu bỏ trốn kia thì thực lực của hai bên sẽ lại được cân bằng bởi ma hương chỉ còn có thể duy trì trong vòng hai phút.

Thời gian đấu tranh mà kéo dài sẽ vô cùng nguy hiểm đối với Điệp Ảnh.

Che mấy vết bị bỏng trên má, Điệp Ảnh ho khan vài tiếng thật mạnh.

Nàng nhận thấy có một âm thanh lao vùn vụt cách đây mười trượng liền lập tức triệu hồi một làn khói xám, trông vô cùng quyến rũ.


Cuộc chiến đấu diễn ra quá nhanh.

Dù Gaara khi vừa biết tin liền xuất phát nhưng khi đến nơi thì mọi việc đã xong xuôi.

Ở chỗ cao cao phía xa xa, xuyên thấu qua màn khói, hắn hình như nhìn thấy một ấn ký hồng điệp thoắt ẩn thoắt hiện.

Đó chẳng phải là thông linh của Tuyết Thiên Luyến sao? Gaara nhíu mày tự hỏi.

Quả nhiên ngay tức khắc Tuyết Thiên Luyến cùng đội trưởng liền đi tới, nàng đặt Điệp Ảnh vào lòng bàn tay rồi vỗ về.

Hắn đáp xuống, nghiêng mắt liếc liếc Tuyết Thiên Luyến một cái, trừ việc trên mặt có một chút vết bẩn ra thì có vẻ như chưa bị thương.

Gaara hiếm khi có lúc mở miệng trước lại cất giọng hỏi nàng:
"Tuyết Thiên Luyến, đã xảy ra chuyện gì?"
Gaara vẫn lễ phép dùng kính ngữ khiến Thiên Luyến có chút nản lòng, nhưng chắc do hắn thấy đây là cách làm lý trí nhất.

Bản thân nàng không phải rõ ràng cũng muốn tìm hiểu việc ai mà có được phán đoán chính xác của một ninja đích thực sao?
Phát hiện ánh mắt đội trưởng ở trên người mình, Tuyết Thiên Luyến lập tức bừng tỉnh đáp: "Tình hình cụ thể thì phải đợi phân tích, tổng hợp lại mới biết được.

Nhưng khả năng cao là kẻ đó muốn chiếm đoạt Thần khí."
Tuy nhiên nếu nhắm đến Thần khí thì tại sao lại không tấn công trên đường hộ tống?
"Vậy ngươi mau chóng điều tra đi." Đội trưởng chụp bả vai Tuyết Thiên Luyến.

Bản thân A Luyến cũng biết năng lực của Điệp Ảnh nếu bại lộ nhất định sẽ bị dùng làm nhiệm vụ.

Nàng không hề quan tâm đến lời nói của đội trưởng, chỉ nghiêng đầu cười nhạt với Gaara nói một lời chúc ngủ ngon.

Gaara không nói năng gì, hắn chỉ ra hiệu đáp lại kèm theo chút hơi thở mạnh mẽ.

Dưới chân, vòng băng trong bán kính 5m vẫn chưa tan.

Thụt lùi, gió đêm như vỗ hai cánh mà rời xa.

Cho dù toàn thân Điệp Ảnh được dán ở trên gương nhưng cũng chỉ có thể giao lưu với sinh vật ở cùng không gian..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận