Điệp Ngạo Y Phong


Nàng vấn : ” Lúc trước, ngươi…. có từng yêu ta?”
Y đáp : ” Cả đời này, Lãnh Ngạo Phong chỉ động tâm một lần duy nhất”
Nàng cười khẽ : ” Cả đời, có xa lắm không”
Y nhẹ giọng nói : ” Chưa đủ, với ta…. vẫn chưa đủ”
“ Tham kiến vương gia…” Mộ Dung Tuyết hành lễ, hôm nay nàng vẫn hồng y rực lửa, yêu kiều duyên dáng, không hổ danh là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, hòn ngọc quý trên tay Mộ Dung thừa thướng a. Mộ Dung Tuyết sau nhiều ngày suy ngẫm, nếu như nàng cứ đứng một bên tương tư vị vương gia này, không bằng buông xuống tự tôn, đuổi theo tình yêu, nàng cũng không tin, bản thân mình thua bất cứ ai. Hôm nay nàng mạnh dạn đến đây, không ngờ vừa lúc nghe vị tử y cô nương này, chê bai vương gia như vậy, cũng không khỏi bực mình xen vào, đến khi nói lỡ lời mới xấu hổ không thôi
“ Ha hả…., thật không ngờ ngu ngốc đầu gỗ cũng có mỹ nhân để ý rồi đó, rất xinh đẹp…” Doãn Y Điệp cảm thán, ánh mắt vẫn vậy thấu triệt, không nhiều lắm cảm xúc, tự dưng nàng thấy mệt quá, thật muốn chạy trốn khỏi nơi này, có lẽ…. nàng nên quay về Dược cốc, đợi tin tức của Thiên Âm, như vậy…. sẽ tốt hơn
Doãn Y Điệp khẽ rũ xuống mi mắt, lại đưa mắt nhìn Mộ Dung Tuyết rồi liếc sang Lãnh Ngạo Phong, nhẹ giọng nói : “ Phong…!!”
Lãnh Ngạo Phong kinh ngạc, há miệng thở dốc, đã bao lâu rồi y mới nghe được tên của mình, từ miệng của nữ tử này nói ra…
“ Lại đây…” Doãn Y Điệp vươn tay nhìn y, Lãnh Ngạo Phong bước về phía nàng
Cho đến khi khoảng cách giữa hai người, chỉ còn một bước chân, nàng cười khẽ, năm đầu ngón tay trắng nõn xinh đẹp, chạm vào khuôn mặt của y…
Vầng trán cao, mày kiếm khí phách, mi mắt thật dài, mũi thẳng, bạc môi tà mị….
Doãn Y Điệp khẽ nhắm mắt, cười khổ
Nguyên lai, có những thứ, dù đã cố quên, cố gắng xóa bỏ, cố gắng phủ nhận lâu như vậy thật ra vẫn còn nguyên sơ khắc sâu vào trong lòng, không thể nào bỏ đi được
Lãnh Ngạo Phong a, Lãnh Ngạo Phong….
Tại sao, ta lại để tâm đến ngươi nhiều đến như vậy
Ba năm, hơn một nghìn ngày, không có ngày nào là ta không cố gắng quên đi ngươi nhưng hà cớ gì, muốn quên lại càng thêm nhớ đâu….
Thu tay về, Doãn Y Điệp nhìn y, nhẹ giọng nói : “ lúc trước, ngươi… có từng yêu ta?!”
“ Cả đời này, Lãnh Ngạo Phong động tâm, chỉ mới một người duy nhất”
“ Cả đời, là bao lâu?!”
“ Có dài, quá không?!”
“ Không đủ, ta vẫn cảm thấy… chưa đủ….”
Doãn Y Điệp cười, tiếu dung rất đẹp, ôn nhu say lòng người, rõ ràng dung mạo cũng thanh tú thôi nhưng khi nàng cười rộ lên, như là hồng mai đang nở rộ
“ Với ta, vậy là.. đủ rồi…”
“ Phong! mỹ nhân quanh ngươi nhiều như vậy, cũng không lo không có lão bà nha, ta….. cũng an tâm”
“ Lúc trước, bày cho ngươi nhiều cách như vậy, bây giờ đem ra phát huy, cũng thật không sai….”
Doãn Y Điệp nhìn Mộ Dung Tuyết, đôi môi cong cong, tiếu dung chưa giảm….
Mà, Lãnh Ngạo Phong sắc mặt trầm lại, y gầm nhẹ : “ nàng nói vậy, là ý gì?!”
“ Ta… không còn thích ngươi nữa rồi…” Doãn Y Điệp bình thản nói : “ cho nên từ rày về sau, ta… sẽ không để ý đến ngươi nữa”
“ Doãn Y Điệp…” Lãnh Ngạo Phong nghiến răng nghiến lợi quát
“ Ta về đây, vốn là muốn trả thù….” Doãn Y Điệp vẫn bình thản nói, bình tĩnh đến khó tin, khác hẳn nét mặt lúc nãy, như là nữ nhân này mang nhiều mặt nạ lắm vậy, lần đầu tiên y thấy nàng xa lạ đến như vậy, xa lạ đến mức khiến cho y phát run
“ Nhưng là ta phát hiện…” Doãn Y Điệp than khẽ : “ đối với ngươi, ta lại không thể ra tay, nhưng là… nếu như… nếu như chuyện năm ấy quả thật là ngươi làm, dù ta không ra tay, ta cũng sẽ khiến người khác ra tay, cho nên ngươi… bảo trọng”
“ Được rồi, hôm nay nói nhiều như vậy, ta…. mệt quá…” Doãn Y Điệp nhìn Lãnh Ngạo Phong muốn nói, ngăn y lại, hiện giờ lòng nàng rối bời, nhiều chuyện hỗn loạn liên tiếp khiến cho nàng mờ mịt, cho nên nàng cần thời gian suy nghĩ lại, sắp xếp lại. Nói đoạn xoay người bước đi, Lãnh Ngạo Phong mím môi, vươn tay kéo Doãn Y Điệp vào trong lòng, cằm để trên vai của nàng
“ Buông tay…” Doãn Y Điệp khàn khàn nói
“ Ta… không biết, nàng nói trả thù… là có ý gì nhưng là ta tuyệt không cho phép nàng không thích ta…” y quật cường, thanh âm không lớn không nhỏ, không ra cảm xúc
“ Nếu nàng muốn trả thù, thì trực tiếp ra tay, tuyệt đối không được để cho người khác giúp đỡ”
“ Tính mạng của ta, trừ phi chính nàng lấy, tuyệt đối ta sẽ không chết dưới tay kẻ khác, nàng… hiểu rõ mà”
“ Buông tay…” Doãn Y Điệp lặp lại lần nữa
“ Không buông…” y quật cường đáp lại
“ Nàng…” Lãnh Ngạo Phong lui về sau ba nước, máu từ trong khóe môi rĩ ra, Doãn Y Điệp, trong một cái chớp mắt, là ão não nhưng rất nhanh liễm đi
“ Ta đã nói, ngươi buông…” Doãn Y Điệp lên tiếng, tuy võ công của nàng không bằng hắn nhưng cũng đủ đẩy hắn cách nàng một chút, công lực của nàng không cao, cũng không làm bị thương hắn mà, đúng không?! Doãn Y Điệp nắm chặt tay, sau đó lại thả ra, xoay người bước đi
Lãng đãng trong gió, như nghe được, là tiếng thở dài của nàng…
“ Vương gia, ngài không sao chứ?!” Mộ Dung Tuyết nhẹ giọng hỏi, lấy trong lòng khăn tay, đưa cho y, nhưng Lãnh Ngạo Phong không nhìn nàng dù chỉ một chút, ánh mắt của hắn, từ đầu đến cuối chỉ nhìn bóng lưng của tử y nữ tử. Mộ Dung Tuyết khẽ rũ xuống mi mắt, trong lòng đau xót, nguyên lai hắn cũng là một kẻ si tình như vậy, nữ nhân kia hà tất phải làm hắn tổn thương như thế?!
“ Mộ Dung tiểu thư, nàng đến đây có việc gì?!” Lãnh Ngạo Phong nói, thái độ không chút phập phồng, không chút cảm xúc
“ Vương gia, ta…” Mộ Dung Tuyết một thoáng xấu hổ, nàng là nữ tử cũng không thể trực tiếp nói là nàng nhớ hắn cho nên muốn đến xem hắn đi, khẽ mím môi như là quyết tâm điều gì, nàng ôn nhu nói : “ vương gia, hai ngày nữa là Hoa Vũ lễ, ta… có thể cùng ngài…..”
“ Không được…” lời của nàng chưa hết thì Lãnh Ngạo Phong đã lắc đầu từ chối rồi, Mộ Dung Tuyết thất vọng, hàng chân mày thanh tú khẽ chau, thanh âm vẫn nhu hòa vô cùng khác hẳn thái độ cao ngạo như thường ngày : “ vương gia…. Ngài, .. đã có người cùng đi rồi sao..?!”
Lãnh Ngạo Phong trầm mặc, nàng ấy…. có muốn đi cùng y hay không?!
Y vẫn còn nhớ khúc vũ năm ấy, dưới ánh trăng, nàng vì y mà nhảy múa
Rõ ràng chả đẹp, rõ ràng bước nhảy còn nhiều lắm sai lệch nhưng trong mắt y khi đó, chỉ có mỗi bước vũ của nàng, là khắc cốt ghi tâm
“ Mộ Dung tiểu thư, nàng.. đứng bao giờ phí tâm vì bổn vương…” Lãnh Ngạo Phong lại một lần nữa lặp lại câu nói quen thuộc. Thực sự y không chán ghét nữ tử này nhưng là cũng không có cảm giác khác, với y, thiên hạ nữ nhân điều giống nhau, không khiến cho y hứng thú, càng không khiến cho y để tâm đến ngoại trừ người kia
“ Ta… sẽ không tranh, ta chỉ cần ngài, một phần tình cảm nho nhỏ mà thôi, không được sao?!” Mộ Dung Tuyết buồn bã hỏi. Nàng, không mong tất cả tình cảm của y chỉ dành cho nàng, chỉ cần một chút xíu thôi, nàng… sẽ không tham, thực sự… không tham…
Lãnh Ngạo Phong cười khổ : “ tâm của bổn vương rất nhỏ, chỉ cần một người là đủ rồi. Mộ Dung tiểu thư, bổn vương có việc…” Nói xong cũng quay người đi luôn, chỉ chưa lại bóng lưng cho Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết ảm đạm cười, tâm của ngài rất nhỏ, cũng chỉ… có một thôi sao?! Vương gia, nhất sinh nhất thế một đôi nhân, ngài…. Làm như vậy được sao?!
Doãn Y Điệp, nữ tử đó… sao mà may mắn đến như vậy?!
Không cam lòng, nàng thật sự…. không cam lòng!!…
“ Không cam lòng, thì làm được gì?!” Từ đằng sau, Cố Thanh U tiến lên, cười nhạo. Mộ Dung Tuyết nhìn Cố Thanh U, lên tiếng : “ Cố tiểu thư, đã lâu không gặp”. Cố Thanh U, nhẹ giọng nói : “ Mộ Dung tiểu thư a, ta khuyên ngươi, trừ phi Doãn Y Điệp chết nếu không ngươi chẳng có cơ hội bước vào tâm của biểu ca đâu”
“ Chuyện này dường như… chẳng liên quan gì đến Cố tiểu thư đi?!…” Mộ Dung Tuyết bình tĩnh đáp lại
“ Ha hả, sao lại không liên quan?! Ta cùng biểu ca, từ nhỏ thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, nếu như không có sự xuất hiện của nữ nhân đó, nhất định…. Nhất định biểu ca, là của ta..” Cố Thanh U, có chút điên cuồng nói. Mộ Dung Tuyết khẽ chau mày, này là Cố Thanh U, vẫn điềm đạm nhu nhược của lúc trước sao?!
“ Cố tiểu thư, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không bước vào tâm của vương gia, vương gia ắt hẳn đối ngươi, chẳng có nam nữ tư tình…” Mộ Dung Tuyết trào phúng nói. Chỉ là vì thanh mai trúc mã nên nhất định phải yêu nhau?! Vớ vẫn, nếu như vậy thì làm sao có thể chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, tam vương gia lại yêu nữ nhân Doãn Y Điệp kia, sâu đến như vậy, si đến mức cũng khiến cho nàng khó có thể tin
Phải chăng những kẻ lãnh tình, một khi động tình, là nhất thế quấn quýt si mê?!
“ Ngươi….” Cố Thanh U tức giận quát
Mộ Dung Tuyết cười khẩy, nữ nhân này cũng không còn giả vờ điềm đạm đáng yêu?! Thật ra nàng cũng chẳng có hảo cảm mấy đối với Cố Thanh U này, nếu coi như tình địch cũng thật mất mặt của nàng, nếu là tình địch, nàng thấy Doãn Y Điệp vẫn hơn nhiều lắm
Tử y nữ tử đó, rõ ràng dung mạo không diễm lệ như nàng, cũng không bằng Cố Thanh U, nhưng nàng phải thừa nhận nữ nhân đó, có một loại sức quyến rũ, không nói thành lời, giơ tay nhấc chân điều mang theo một cổ ôn nhu thành thục, nhất là khi cười rộ lên, rõ ràng thanh tú ngũ quan trong khoảnh khắc rực rỡ như hoa khai, rúng động tâm can
Có chăng vì vậy, mà lại khiến cho tam vương gia, vì nàng ta, khuynh tình sâu đến thế?!
Chuyện của năm năm trước, khi ấy nàng còn chưa đến đế đô cũng không rõ được, cho người điều tra, cũng không thu được tin tức gì nhiều
Nàng, rốt cuộc phải làm gì, để cho vương gia, để tâm đến nàng?!
Mộ Dung Tuyết âm thầm nhíu mày
Có lẽ, nàng nên xem xét từ phía Doãn Y Điệp ấy chăng?! Rốt cuộc Doãn Y Điệp đối với tam vương gia là hữu tình hay vô tình?! Nàng cũng không rõ, nữ tử ấy, ẩn mình quá sâu, nàng không đọc được gì trong đôi con ngươi đen thăm thẳm đó
Nhìn Mộ Dung Tuyết trầm tư suy tính, ánh mắt của Cố Thanh U, chợt lóe ánh sáng lạnh nhưng rất nhanh liễm đi, khôi phục thái độ như thường ngày, dường như hôm nay nàng đã quá hời hợt, không khống chế được bản thân, để cho Mộ Dung Tuyết chê cười mà chắc chắn biểu ca sẽ càng thêm không để ý đến nàng, Cố Thanh U ão nảo không thôi, đúng là tức giận mất khôn mà
Còn về phần Doãn Y Điệp, sau khi đánh cho Lãnh Ngạo Phong một chưởng, ão não quay về phòng, không khỏi thở dài
Không ngờ mới có mấy năm không gặp thôi, sức quyến rũ của hắn càng tăng lên thì phải, nữ nhân vì hắn bất bình cũng không thiếu đâu, Doãn Y Điệp cười nhạt, nam nhân đó rốt cuộc có gì tốt mà nhiều nữ tử tranh giành hắn thế nhỉ, một Cố Thanh U si tình nhiều năm như vậy, giờ lại thêm một Mộ Dung Tuyết tuyệt sắc khuynh thành, Lãnh Ngạo Phong a! diễm phúc của ngươi sâu thật đấy. Nghĩ đến đây, Doãn Y Điệp âm thầm phỉ nhổ bản thân, đúng là rảnh hơi lại suy nghĩ mấy chuyện tào lao, có liên quan đến nàng sao, thật là….
Vươn tay, xoa xoa mi tâm của mình, khẽ nhắm mắt, lưng tựa vào ghế ngồi, thả lỏng
“ Y Y, có tin tức từ Thiên Âm…” Nguyệt Sí Hiểu bước vào phòng, lên tiếng, đồng thời cũng không quên đưa thư mà Nguyệt Thiên Âm gửi đưa cho Doãn Y Điệp, Doãn Y Điệp nhận lấy, mở thư…
Dùng một chút nội lực, bức thư tan thành mảnh nhỏ, Doãn Y Điệp ngẩng đầu nhìn Nguyệt Sí Hiểu, môi đỏ mọng khẽ mở, thanh âm lạnh nhạt vô ba : “ Sí Hiểu, thu thập hành lý, đêm nay chúng ta tức tốc rời khỏi đây, quay về Dược Vương cốc, đừng kinh động bất cứ ai”
“ Ừ!” Nguyệt Sí Hiểu gật đầu, quay người bước ra ngoài, không hỏi gì nhiều. Doãn Y Điệp đưa mắt nhìn khắp căn phòng, một thoáng lưu luyến, nhưng rất nhanh ánh mắt chỉ còn một mảnh thanh minh trong suốt
Nàng, đã nói chắc chắn sẽ không quan tâm, không để ý, chẳng phải sao?! vậy thì còn gì quyến luyến ở nơi này chứ
Chuyện của ba năm về trước, Thiên Âm! Thu thập được không ít tin tức hữu dụng, hơn thế nữa Dược Vương cốc xảy ra chuyện, trước hết nàng phải quay về nơi đó trước đã, sau khi giải quyết xong rồi, nàng sẽ quay lại chốn phồn hoa đầy thị phi này, ân ân oán oán, cũng nên là lúc kết thúc đi thôi
Lúc trước nàng cứ khăng khăng một mực, chính Lãnh Ngạo Phong hại chết hài tử của nàng, nhưng là bây giờ nàng chợt nhận ra, năm xưa hình ảnh nàng nhìn thấy, chưa hẳn đã là thực sự, nàng vẫn còn muốn tin… muốn tin hắn, một lần này…
Cho nên, Lãnh Ngạo Phong! ngươi đừng để cho ta thất vọng….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui