Cả tuổi thơ của y, chỉ có binh thư đao pháp, chỉ có sách vở, đế vương thuật…
Phụ hoàng mong y, trở thành một người thừa kế xuất sắc
Mẫu thân hi vọng y, trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất
Hoàng huynh mong chờ y, có thể cùng nhau sánh vai chiến đấu
Chưa từng có ai hỏi y, muốn làm gì, trở thành người như thế nào?
Mỗi lần có cơ hội ra khỏi hoàng cung, nhìn những đứa trẻ con nhà bá tánh, tụ tập chơi đùa, những trò chơi nhân gian, một cánh diều chao đảo giữa bầu trời bao la, là cả tuổi thơ của y khao khát
Có chăng lâu quá rồi, cũng hóa thành một chút chấp niệm nhỏ nhoi trong lòng
Cho nên đến khi, một con diều nho nhỏ đưa ra trước mặt y, bỗng dưng lòng lại gợn sóng đến kỳ lạ
Là chút gì đó, ấm áp chảy xuôi cõi lòng
Là chút gì đó, ngột ngạt nơi lồng ngực
Là chút gì đó, không thể thốt thành lời…..
“ Cho ngươi, thưởng ngươi lần trước….” Doãn Y Điệp nhoẻn miệng cười, lần trước nhờ hắn mà lời được gần một lượng bạc, cũng đủ cho hai người sống thêm một tháng, tạm thời không cần lo lắng việc thiếu bạc trong nhà.
Lãnh Ngạo Phong vươn tay nhận lấy, có chút đăm chiêu
“ Uy, đừng nói với ta, là ngươi không biết chơi đó?!” Doãn Y Điệp kinh ngạc hỏi, mấy cái này dường như rất đơn giản đi, chẳng phải chỉ cần có gió, rồi thả diều lên là bay sao
“ Không có gì, cảm… ơn nàng!” Lãnh Ngạo Phong đáp
“ A, ngươi.. cười đó hả?” Doãn Y Điệp thốt lên, chậc! hắn ở cùng nàng cũng hơn hai tháng nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn cười, cứ tưởng mặt than không biết cười chứ, mặc dù khóe miệng chỉ khẽ nhếch lên nhưng nàng cảm giác chính là hắn đang cười nha, quả thật rất đẹp
Lãnh Ngạo Phong vươn tay, sờ sờ mặt của mình, trong lòng cũng gợn sóng không thôi, cười sao?! đã bao nhiêu lần rồi y mới cười, khuôn mặt của y vốn từ xưa đã cứng ngắc, mọi biểu cảm dường như không tồn tại trên gương mặt của y, như là có một lớp da người phủ lên vậy, mọi hỉ nộ ái ố, không ai phát hiện được
“ Ai da! Ngươi cười thật là đẹp, sau này cười nhiều thêm chút nữa…” Doãn Y Điệp vươn ma trảo, xoa bóp khuôn mặt của hắn, hì hì cười. Người này, da đúng là tốt thật, trắng nhưng không phải là trắng bạch mà thuộc loại tràn đầy sức sống, làn da nhẵn nhụi không thấy lỗ chân lông, đúng là tức chết nữ nhân mà
Mái tóc đen huyền thật dài, khuôn mặt anh tuấn bất phàm, ánh mắt đen láy một thoáng mơ màng, bỗng dưng Doãn Y Điệp thấy hắn thật dễ thương, y như một chú chó nhỏ bị người ta bỏ rơi vậy, a…. thật là dễ thương quá đi, kiềm lòng không đậu tiếp tục vươn ma trảo, vò vò đầu, xoa xoa bóp bóp khuôn mặt, ăn đậu hủ người ta một cách không thương tiếc
“ Tiểu Phong Phong a, nếu như thân phận của ngươi không phải đặc thù, nhất định ta sẽ vòng dưỡng ngươi, bao nuôi ngươi nha…” Doãn Y Điệp cảm thán nói, nàng luôn biết hắn thân phận không tầm thường, sớm muộn gì cũng rời khỏi nơi này, nhưng là giờ nàng hơi luyến tiếc rồi đó, kiếm đâu là một tên đáng yêu như hắn để thay thể bây giờ, có lẽ nàng nên nuôi một vài sủng vật rồi
“ Vòng dưỡng, bao nuôi…?!…” Lãnh Ngạo Phong đầu đầy hắc tuyến, người này đúng là đôi khi thốt ra những lời thật khiến cho người ta phát khùng
“ Đi thôi” Doãn Y Điệp mỉm cười, vươn tay nhìn hắn
“ Đi đâu?!” Như là một điều tự nhiên, một cái gì đó ăn ý đến y cũng khó hiểu, chỉ cần là nàng thốt ra, bất giác y lại làm theo, cũng không rõ vì sao, đợi cho đến khi y định thần lại, tay của y đã đặt lên bàn tay nhỏ nhắn của nàng rồi
“ Thì đi thả diều a, hôm nay ta cho phép ngươi một ngày không làm ruộng, chúng ta đi thả diều đi…” Doãn Y Điệp nắm lấy tay hắn, chạy ra ngoài
Tử y thiếu nữ, nắm lấy tay y, y cũng níu chặt lấy tay nàng, nhìn bóng lưng của nàng, mái tóc đen phất phơ trong gió, không hiểu vì sao, lòng an bình đến như vậy
Cánh diều nho nhỏ từ từ bay lên thiên không bao la rộng lớn, gió nhẹ có đôi khi khiến nó như muốn rơi xuống nhưng rồi bỗng chốc gió lại mạnh thêm chút nữa, nó lại bay cao lên, cứ như thế chập chờn….
Lãnh Ngạo Phong y sẽ chẳng bao giờ quên tình cảnh ấy
Tử y thiếu nữ, tóc đen bay múa trong gió, ánh mặt trời phản chiến trên một nửa gương mặt thanh tú ấy, đẹp đến kỳ lạ
Và, vĩnh viễn y cũng không bao giờ quên, mười tám tuổi năm ấy, một khoảnh khắc, tim của y loạn nhịp
Nhiều năm sau, tìm tìm kiếm kiếm những gì ấm áp nhất, chợt tỉnh ngộ, hóa ra khoảng thời gian đẹp nhất chính là lúc này đây, hai người bọn họ, bình thản sống, sáng trồng trọt, chiều lại bận rộng công việc nhà nông, tuy mệt mỏi nhưng là thật sự hạnh phúc
Lãnh Ngạo Phong cười khổ, nhưng là thời gian êm đềm ấy trôi đi quá mau, vội vã quá, y muốn níu kéo, muốn giữ lại nhưng là không có cách nào
Thật sự…. không có cách nào….
“ Tiểu Phong Phong, ngươi có tin hay không, thật ra ta vốn không phải là người của thế giới này?!” Doãn Y Điệp nở nụ cười, đôi mắt một thoáng mông lung, là say…
Hôm nay, Doãn Y Điệp tâm trạng tốt lắm, nên đào hủ rượu chôn dưới gốc cây cổ thụ trong nhà cũng được hơn nửa năm, hào sảng nói : “ hôm nay chúng ta, không say không về… ách! Là không say không ngủ”. Và kế quả là, sau khi uống vài ly rượu, Lãnh Ngạo Phong càng uống càng tỉnh mà Doãn Y Điệp đã sắp ngã rồi
Người ta nói, rượu sau nói lời thật, cho nên tốt nhất khi trong lòng có một bí mật, một bí mật động trời nào đó, tốt nhất đừng uống rượu nha….
Lãnh Ngạo Phong đang cầm ly rượu, suýt nửa ném vỡ, y hốt hoảng nhìn Doãn Y Điệp, người này như là sương là khói, phiêu miểu hư vô, không có thật vậy, trong một phút chốc, y như thấy người này, theo gió tan đi mất, còn lại cũng là khoảng không mà thôi
Giật mình vươn tay níu lại, đến khi sực tỉnh, tay của y đã nắm chặt lấy tay của nàng…
Bảy tháng, gần bảy tháng… y cùng nàng đã cùng nhau vượt qua bảy tháng rồi đó
Vui vẻ, ấm áp và cả một thoáng ưu sầu, chỉ khi bên cạnh nàng y mới cảm giác rõ đến như vậy
Và, cũng chỉ có nàng, mới khiến y bất giác, nở nụ cười trong vô thức
Y đã bắt đầu mông lung, nắm bắt được cái cảm giác mà y dành cho nàng lúc này, nhưng là nó như được cách bởi một lớp màng rất mỏng, y… lại không có dũng khí để vượt qua
Nhiều năm về sau, Lãnh Ngạo Phong hiểu, cái cảm giác ấy, gọi là…
Động tâm!!
“ Tiểu Phong Phong, ngươi nắm tay ta đau quá…” Doãn Y Điệp bĩu môi nói, Lãnh Ngạo Phong rút tay về, nhẹ giọng nói xin lỗi. Doãn Y Điệp hì hì cười, có chút vô tâm không phế, nàng nhìn y, tiếp tục nói : “ vậy ngươi có tin hay không nha, chuyện này quả thực rất hoang đường đi”
“ Ta tin…” y gật đầu, hàng chân mày chau lại, nghiêm túc
Chỉ cần là nàng nói, ta điều tin
“ Ha hả… tiểu Phong Phong, ngươi thật là đáng yêu…” Doãn Y Điệp bật cười khanh khách, sau đó bỗng dưng nguy hiểm nheo mắt lại, thanh âm trầm thấp : “ vậy ngươi không sợ sao?!”
“ Vì sao phải sợ?!” Y khó hiểu hỏi lại
“ Ai da! Mà thôi, nói chuyện với đầu gỗ nhà ngươi thật sự rất hao trí não…” Doãn Y Điệp quơ quơ tay, buồn bực nói. Lãnh Ngạo Phong cũng đã quen lâu lêu Doãn Y Điệp lại nói mấy từ khó hiểu, cho nên cũng không chấp nhất hỏi lại
Y nhìn nàng, lại uống một ly rượu
“ Thế nào, rượu ta ủ, rất ngon đi…” Doãn Y Điệp hỏi
“ Đúng vậy, rất dễ uống…” Lãnh Ngạo Phong gật đầu
“ Tiểu Phong Phong a, ngươi không thắc mắc tại sao ta đến thế giới này sao?!” Doãn Y Điệp tiếp tục hỏi
Thấy Lãnh Ngạo Phong vẫn yên lặng uống rượu, Doãn Y Điệp bĩu môi, không thú vị, tự một mình nói tiếp : “ ta đến đây, có một nhiệm vụ nha, là phải tìm kiếm một người, haizz!! Nhưng là vẫn chưa có tiến triển gì, tự dưng cảm thấy nhớ nhà quá…”
“ Tiểu Phong Phong, ta muốn về nhà, ta nhớ nhà….” Doãn Y Điệp làu bàu nói, vươn tay nắm lấy tay áo của Lãnh Ngạo Phong, lắc lắc như là… làm nũng ^^
“ Nhà nàng… ở đâu?!” Lãnh Ngạo Phong hỏi
“ Uhm, rất xa…. Rất xa nơi đây, cách cả thời không và vạn năm thời gian, quá xa… ta không biết có cách nào để quay về…” Doãn Y Điệp khó chịu nói : “ nhưng là… nếu như, nếu như có thể tìm được người đó, có thể… vậy thì, biết đâu ta lại tìm cách về nhà được thì sao?!”
“ Tiểu Phong Phong, ta đoán chắc ngươi là một người rất lợi hại, cho nên… ngươi tìm người đó giúp ta được không?!”
“ Tiểu Phong Phong, sao ngươi không trả lời nha….”
Tiếng nói của nàng, ngày một nhỏ dần, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay
Rượu đã uống hơn nửa vò, một người đã say, một người hãy còn tỉnh lắm
Nhìn nàng, nằm úp dấp trên bàn, hàng chân mày thanh tú, vẫn nhíu lại, ưu phiền chợt đọng lại đuôi lông mày khóe mắt, bất giác y vươn tay vuốt khẽ lên hàng chân mày đó
Cởi ra áo choàng, khoác lên cho nàng, y lại tiếp tục uống rượu
Một chén, lại tiếp tục một chén
“ Nàng… nhớ nhà sao, nàng muốn ta giúp nàng nhưng là ta…” lại không muốn nàng đi cách xa ta
Cách ra thời không, cả vạn năm, ta phải làm gì… mới có thể mãi mãi giữ nàng bên cạnh?!
Nàng thật bình thường, bình thường như bao người khác, nàng không diễm lệ xinh đẹp, không khuynh quốc khuynh thành, không ôn nhu săn sóc, không dịu dàng đằm thắm, lại thường thích bắt nạt ta nhưng là nàng ấm áp quá, ấm áp khiến cho ta luyến tiếc rời xa
Mười chín tuổi, y nhận ra, mình đã thích một người
Mười chín tuổi, y nhận ra, mình muốn có được một người
Mười chín tuổi, y nhận ra, ánh mắt của y chẳng thế nào dời khỏi người ấy
Nhưng là, y biết, nàng không có tình cảm gì đặc biệt với y
Y cũng biết, nàng tâm tâm niệm niệm chỉ muốn về cố thổ
Y cũng biết, nàng tựa như một làn sương khói, mỏng manh, thật dễ dàng biến mất trước mặt y
Để lại cũng là, hoang vắng không nguôi…..