Điệp Ngạo Y Phong


ó những thứ đã là thói quen, dù khó chịu vẫn chứ luyến tiếc buông xuống
Nhân loại, chính là phức tạp như vậy….
Mà, nàng cũng không khác gì
Thói quen, là một điều đáng sợ
Trời đã cuối thu, chập chờn sang đông, không khí đã bắt đầu lạnh
Càng khiến cho Thiên tuyệt vương phủ càng thêm cô tịch không nói thành lời
Lúc nào cũng man mác chút gì đó nặng trịch, không từ ngữ nào có thể diễn tả được, có lẽ là vì thiếu nhiều lắm…
Vương phủ rộng lớn, tràn đầy uy nghiêm, kiến trúc rộng lớn, thập phần độc đáo, xa hoa nhưng không tục khí, thanh mộc nhưng không thiếu phần cao quý, quỷ dị đối lập kết hợp lại hài hòa hiếm thấy, tạo nên một kiến trúc vương phủ độc nhất vô nhị
Bước qua nhiều dãy nhà, đến viện của tam vương gia, đã bắt đầu thấy được lãnh hương u uất khắp nơi, có lẽ là hương của hoa mai
Cả một vườn hồng mai rộng lớn nhưng là cành cây trụi lủi xơ xác tiêu điều, đông chập chờn sang, có lẽ phải mất mấy tháng nữa, hoa mới khai, khi ấy cả một sắc màu diễm đỏ chói mắt của vương phủ, biết đâu lại xua đi hết cái cô tịch giá rét này
Nam nhân trường bào màu đen cao quý, chỉ bạc thêu hùng ưng, càng khiến cho thân hình cao to của y thêm một phần khí phách, y đưa lưng về phía toà nhà, đôi con người chú mục nhìn về những gốc mai thụ, cũng không rõ giờ khắc này đây y đang nghĩ về ai, về cái gì nữa

Gió, thổi lạnh có chút xác sơ tiêu điều, y vươn tay chạm vào thân cây, gốc cây xù xì đen cứng, lạnh ngắt lại khiến cho y cảm giác an tâm, có chút tự giễu cảm xúc của mình, y cười nhạt
Như thực như ảo, y như nhìn thấy, thấp thoáng vạc áo tử y, nữ tử đang cúi đầu chăm chú từng chút chăm sóc cho mấy gốc cây, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn y nhoẻn miệng cười, đôi con ngươi đen thăm thẳm sâu không thấy đáy
Một thoáng hô hấp cứng lại, y vươn tay muốn bắt lấy hình ảnh trước mặt, nhưng còn lại cũng là khoảng không trống rỗng, gió càng lạnh thêm tựa như đang cười nhạo sự ngu ngốc của y
Cũng không rõ y đứng nơi đó đến khi nào, thời tiết càng thêm lạnh, mà y cũng chỉ đơn giản hắc y trường bào đứng đó, không nhúc nhích, không cử động, như là có ai đó đóng cọc vào chân của y tại nơi này vậy….
Tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài chạy vào, đánh thức cảm giác yên tĩnh lúc này trong y, một gã sai vặt trong phủ cứ liên tục chạy theo cản bước chân của hoàng y nữ tử, miệng không ngừng cầu xin : “ biểu tiểu thư, ngài đừng làm khó nô tài, vương gia đã nói không được cho ai bước chân vào viện”
“ Hừ! đó là nói với người ngoài, còn ta là biểu muội của huynh ấy, sao có thể sánh được…” nữ tử kiêu ngạo nói, thanh âm kiều man vô lý, mắt đẹp khẽ lườm gã sai vặt khiến cho gã sai vặt âm thầm kêu khổ không thôi. Vị biểu tiểu thư này được đế hậu yêu thương hết mực, thực sự hắn cũng không dám đắc tội nha
“ Biểu ca…” hoàng y nữ tử vừa bước vào đã thấy biểu ca của mình đứng đó rồi, thanh âm cũng nhẹ lại không biết bao nhiêu lần, đôi gò má cũng thoáng ửng hồng nhẹ giọng nói : “ biểu ca, huynh đang làm gì vậy?!”
Lãnh Ngạo Phong vẫy vẫy tay ra hiệu gã sai vặt ra ngoài, gã sai vặt thở phào nhẹ nhõm khom người lùi ra sau. Lãnh Ngạo Phong nhìn vị biểu muội của mình, bình thản nói : “ Cố Thanh U, muội dường như xem lời nói của ta bỏ ngoài tai?!” Thanh âm đã có chút không hờn giận
“ Biểu ca, ta không có…” Cố Thanh U ủy khuất nói : “ ta chỉ là muốn tìm huynh đi du thuyền mà thôi, chúng ta đã hẹn với đại biểu ca cùng nhị biểu ca rồi, không phải sao?!”
Lãnh Ngạo Phong khẽ nhíu mày : “ chuyện này ta biết, nhưng cũng không có nói cùng với muội đi, hơn thế nữa từ lâu ta đã hạ lệnh tuyệt đối bất cứ ai không được bước vào trong này từ khi có sự cho phép của ta, muội đừng tưởng có mẫu hậu sủng ái là có thể không coi lời nói của ta ra gì!”
“ Muội…” Cố Thanh U khẽ mím môi, đôi con ngươi ửng hồng mười phần điềm đạm đáng yêu : “ muội biết lỗi rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa, biểu ca… chúng ta đi thôi, đừng để cho mọi người chờ lâu”. Nói đoạn nắm lấy tay áo của Lãnh Ngạo Phong, thật cẩn trọng cùng dè dặt
Lãnh Ngạo Phong lạnh nhạt né tránh đụng chạm của Cố Thanh U sau đó bước ra ngoài, Cố Thanh U vui vẻ bước theo sau, quay đầu nhìn lại đám mai thụ trong vườn, đôi con ngươi oán độc hiện lên nhưng rất nhanh biến mất, chỉ còn lại vẻ điềm đạm ôn hòa chạy theo sau Lãnh Ngạo Phong

“ Biểu ca, biểu ca… chờ muội với…” Cố Thanh U đuổi theo bước chân của Lãnh Ngạo Phong, Lãnh Ngạo Phong dù không quay đầu lại nhưng bước chân chậm lại rất nhiều, dù rất không kiên nhẫn với vị tiểu biểu muội này nhưng là năm người bọn họ cùng nhau lớn lên, một chút phần tình cảm không phải là không có, chỉ là chút tình cảm huynh muội y dành cho Cố Thanh U bị nữ tử này nhiều năm đeo bám đã ma sát đi rất nhiều, còn lại chính là không rõ lắm phức tạp hỗn loạn phiền phức
Cố Thanh U mỉm cười bước đi bên cạnh Lãnh Ngạo Phong, đôi con ngươi sáng rực tràn đầy hưng phấn, muốn vươn tay bắt lấy tay của nam tử nhưng nàng lại không dám, chỉ có thể âm thầm đi bên cạnh mà thôi, Cố Thanh U thở dài, không biết nàng còn phải đợi bao nhiêu lâu mới có thể thực sự cùng tam biểu ca, người nàng thầm mến từ nhỏ bên cạnh nhau, làm phu thê đích thực
Không lâu chừng hai nén hương thời gian, Lãnh Ngạo Phong cùng Cố Thanh U cũng đã đến bên Liễu hồ
Mặt hồ sóng xanh lưu chuyển, những rặng liễu rũ xuống đong đưa trong gió, ấy là một bức tranh thủy mặt tuyệt đẹp. Thời tuyết chuyển lạnh nhưng là du thuyền cũng không mấy giảm xuống, sinh ý du thuyền cũng tạm thời ổn định, có lẽ thời gian này số người muốn du lịch nghỉ ngơi một phen cũng không thiếu
Một chiếc du thuyền lớn cập bờ, trên đó cũng đã có sáu người, ba nam ba nữ, không ai khác chính là phu thê đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử, còn có tứ công chúa cùng phò mã của mình, bọn họ cũng vừa mới lên thuyền, còn chờ đợi Lãnh Ngạo Phong cùng Cố Thanh U đến nữa thôi
“ Tam ca, mau lên nha…” tứ công chúa nhẹ cười, vẫy vẫy tay đối với Lãnh Ngạo Phong, Lãnh Ngạo Phong gật gật đầu, bước chân lên thuyền mà Cố Thanh U cũng không nhanh không chậm bước chân lên sau
“ Biểu tỷ, đã lâu không gặp…” tứ công chúa – Lãnh Tuyết Cơ nở nụ cười
“ Ân, biểu muội cũng đã lâu, biểu muội ngày càng đẹp…” Cố Thanh U thật lòng ca ngợi, Lãnh Tuyết Cơ hì hì cười : “ biểu tỷ, lúc nào cũng trêu muội được”
“ Được rồi, mọi người đến đông đủ, chúng ta đi thôi….” Lãnh Tuyệt Nhiên ra hiệu, người lái thuyền nhổ neo, chậm rãi điều khiển tay lái, thuyền từ từ chạy ra giữa Liễu Hồ
“ Y Điệp, muội đang nhìn gì vậy?!” Tư Đồ Thiên lên tiếng hỏi, nghiêng đầu nhìn theo hướng ánh mắt của nữ tử nhưng không thấy gì ngoài chiếc du thuyền xa hoa kia, Doãn Y Điệp lắc đầu, cười cười : “ không có gì, chỉ thấy bóng dáng quen thuộc, tưởng cố nhân nhưng có lẽ lầm rồi”
“ Vậy a…” Tư Đồ Thiên buồn bực lên tiếng, lại nói tiếp : “ mấy năm nay muội luôn tâm tâm niệm niệm hướng về đế đô, chính là muốn gặp người quen sao?!”
“ Tư đồ đại ca, từ khi nào huynh lại nhiều chuyện như vậy?!” Doãn Y Điệp như có như không đáp

“ Ai da! Ta chỉ muốn quan tâm chút đến cô em vợ thôi mà, Y Điệp muội muội cũng quá phũ phàng đi”.
Doãn Y Điệp đầu đầy hắc tuyến nhìn thiên hạ đệ nhất kiếm khách lừng lẫy trên giang hồ này, người đời khen y giỏi giang chính nhân quân tử theo nàng thấy người này mười phần giảo hoạt, bụng một bồ dao găm a, cũng may có Nhã tỷ tỷ nắm lấy người này, nếu không nhất định không biết còn bao nhiêu ý xấu nữa đây
“ Y Điệp, đừng tưởng là ta không biết muội đang nghĩ xấu về ta nha…” Tư Đồ Thiên buồn bực nói, Doãn Y Điệp khẽ cười, cuối đầu uống một ngụm trà, quả thật đủ chua xót, nhưng sau cái chua xót ấy lại là lãnh hương thấm đượm khắp khoang miêng, ấm áp vô cùng
Tư Đồ Thiên một ngụm cũng nuốt hết ly trà, chậc chậc lên tiếng : “ thật không hiểu nổi, Hỏa Liên trà này một chút cũng không ngon, vừa đắng vừa chát sao muội lúc nào cũng dùng nó vậy, không đổi khẩu vị mới?!”
“ Đã quen….” Doãn Y Điệp nhàn nhạt cười
Có những thứ đã là thói quen, dù khó chịu vẫn chứ luyến tiếc buông xuống
Nhân loại, chính là phức tạp như vậy….
Mà, nàng cũng không khác gì
Thói quen, là một điều đáng sợ
Doãn Y Điệp ánh mắt nhu hòa lại, nghiêng đầu nhìn những hàng liễu đằng xa, những rặng dương liễu phất phơ trong gió, tuy có vẻ yếu đuối nhưng lại tràn ngập sức sống. Chợt không khí trên thuyền, có vẻ yên lặng đi nhiều lắm
Tư Đồ Thiên mỉm cười, chăm chú nhìn nữ tử ngồi đối diện mình, chỉ là nửa khuôn mặt, mái tóc đen huyền rũ xuống càng tăng thêm một phần ôn nhu thành thục. Tư Đồ Thiên không thể phủ nhận, tiểu sư muội này của y quả thật là một nữ tử tràn đầy sức quyến rũ
Không phải là dung mạo khuynh thành khuynh quốc, diễm sắc vô song, cũng không phải là một đoá bạch liên thánh khiết khiến cho người ta chỉ đứng từ xa ngưỡng mộ không dám tiết độc, càng không phải là một nữ nhân yêu mị khiến cho người ta trầm mê trong đó mà vị tiểu sư muội này của y có một loại nữ tính thành thục sức quyến rũ, bất giác khiến cho người ta cảm thấy bình thản khi ở bên cạnh nàng, muốn cùng nàng thốt lên toàn bộ bí mật, muốn cùng nàng chia sẽ những buồn vui, không quan hệ tình cảm nam nữ mà càng nhiều hơn là tri kỷ, đồng bọn. Có lẽ vì vậy mà ngay cả ma đầu giết người không gớm tay Nguyệt Sí Hiểu luôn luôn độc lai độc vãng cũng muốn cùng nàng kết thành bằng hữu
Tư Đồ Thiên chợt nhận ra, thế gian này có một loại người, không quan hệ dung mạo, không quan hệ tình yêu, chỉ đơn thuần có cùng nàng kết thành bằng hữu cũng đã là niềm vui lớn nhất trên đời rồi, mà không nghi ngờ gì nữa, vị tiểu sư muội này của y chính là người như thế. Một cái nhăn mi vướng bận của nàng, một thoáng ưu sầu phiền não của nàng, bất giác cũng khiến cho người ta muốn vì nàng gánh mọi phiền phức, Tư Đồ Thiên chợt mỉm cười, chẳng phải ngay đến chính cả y cũng như vậy còn gì?!….
Thời gian tiếp tục bình thản trôi đi

Trời chiều đã bắt đầu ngã về tây
Du thuyền trên hồ, cũng đã lác đác thưa thớt bớt đi rất nhiều
Cũng không ít hoa thuyền còn lại, bắt đầu thắp đèn, muốn dát vàng còn mặt hồ xanh thẳm
Tư Đồ Thiên một thoáng rùng mình, cặp mắt xếch lạnh lùng một thoáng híp lại, ngay cả Doãn Y Điệp cũng cảm thấy không khí tựa chừng có chút kỳ quái, bất giác vươn tay chạm nhẹ vào ngực của mình, như xác định điều gì
Bỗng dưng, mặt hồ xao động, cách đó không xa trên mặt hồ như lưu động những điểm đen, rồi dần dần hiện rõ. Năm hắc y nhân đuổi theo một lam y nữ tử, lam y nữ tử khinh công rất cao, lướt nhẹ trên mặt nước rồi nhảy tung lên du thuyền cách đó không xa của Tư Đồ Thiên cùng Doãn Y Điệp, rồi ẩn trong mặt nước, bất thình lình như có mai phục, bay lên năm hắc y nhân, vậy quanh lam y nữ tử
Tư Đồ Thiên, sắc mặt tái ngắt nhìn đám hắc y nhân quay quanh lam y nữ tử, vội vã đuổi theo, mũi chân điểm nhẹ trên mặt hồ, rồi thoáng chốc cũng nhảy lên chiếc du thuyền xa hoa kia. Doãn Y Điệp khẽ nhăn mi, rồi cũng không nhanh không chậm đuổi theo sau bước chân của Tư Đồ Thiên
Du thuyền xa hoa lộng lẫy không ai khác chính là du thuyền của mấy vị vương gia nổi tiếng của chúng ta, mà đám hắc y nhân bất đắc dĩ nhảy lên thuyền, dường như cũng hiểu rõ thân phận của mấy vị này cho nên cũng không dám vọng động, chỉ đứng xung quanh bao vây lam y nữ tử. Lam y nữ tử dường như cũng đã bị thương, vết máu trên môi hãy còn chưa khô, cũng cảm thấy đám hắc y nhân không dám vọng động, cho nên cũng không khỏi nghi hoặc liếc về đám người trên thuyền
“ Nhã Nhi, nàng không sao chứ?!” Tư Đồ Thiên lách người vọt vào trong đám hắc y nhân, nắm lấy tay lam y nữ tử. Lam y nữ tử – Trầm Vu Nhã lắc đầu mỉm cười, vươn tay lau đi vết máu trên miệng, cười nhạt : “ không chết được!” Tư Đồ Thiên cười khổ, nghiêng đầu nhìn chủ nhân của thuyền, thanh âm khàn khàn : “ tam vương gia, đã làm phiền rồi”. Lãnh Ngạo Phong nhăn mi gật đầu, không nói gì thêm mà Lãnh Tuyệt Nhiên cùng Lãnh Ngự Vân cũng bình thản không kém, chỉ nắm lấy tay vương phi của mình, tiếp tục nhàn nhã ‘thưởng thức cảnh đẹp’ mà tứ công chúa Lãnh Tuyết Cơ lần đầu tiếp xúc với cái gọi là giang hồ hiệp sĩ cũng không khỏi nhìn hai mắt khiến cho vị phò mã của mình cũng không khỏi ghen tuông, duy độc Cố Thanh U, tỏ vẻ hoảng sợ, núp sau lưng của Lãnh Ngạo Phong, rất là nhu nhược
“ Giao ra dược vương điển….” cầm đầu đám hắc y nhân lên tiếng, phá vỡ không khí trên thuyền
Tư Đồ Thiên cười lạnh, khẽ quát : “ có thể dám lớn tiếng nói chuyện với ta, ngươi chính là người thứ nhất”. Nói đoạn, rút ra thanh kiếm mà y vẫn luôn mang theo bên mình, tấn công đầu lĩnh hắc y nhân. Hắc y nhân nhanh chóng chống đỡ, trên thuyền tiếng binh khí va chạm nhau leng keng, rối loạn
Đám hắc y nhân trật tự chỉ tấn công mỗi Tư Đồ Thiên cùng Trầm Vu Nhã, không dám động chạm đến người khác, mà Tư Đồ Thiên được xem là giang hồ đệ nhất kiếm khách, kiếm khí tẫn hiện, sát phạt quyết đoán, mỗi chiêu thức nhanh chóng quyết tuyệt, nhanh như cắt tiêu diệt được hai hắc y nhân mà bên này Trầm Vu Nhã không nhanh không chậm, từng chiêu kiếm nhìn có vẻ vô lực lại dễ dàng hóa giải đối thủ, hai người có vẻ khá nhàn nhã với tám hắc y nhân còn lại này
Bỗng dưng Trầm Vu Nhã đang vung kiếm bỗng dưng khựng lại, sắc mặt tái nhợt, đau đến toát mồ hôi, gập người ôm bụng, Tư Đồ Thiên giật mình vươn tay đỡ lấy Trầm Vu Nhã cho nên không tránh được mũi kiếm của hắc y nhân, trên tay bị hoa một đường vết thương không nhẹ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận