Điệp Ngạo Y Phong


Chỉ cần nàng ấy, vẫn bình an là tốt rồi
Nổi đau khắc cốt năm ấy, tuyệt vọng nhìn băng hồ lạnh như băng ấy, khiến cho y ba năm ác mộng bây giờ có thể nhìn thấy nàng ấy vẫn bình yên đứng trước mặt y, phần ân tình này cũng đủ y cảm tạ trời xanh rồi
Còn, nàng ấy… không niệm chút tình xưa, cũng chẳng hề gì
Nàng ấy…. dù đã có hài tử của người khác, cũng không sao
Dù, nàng ấy…. có lạnh lùng với y nhiều như thế nào chăng nữa
Y, vẫn muốn ôm nàng ấy vào trong lòng lần nữa, vẫn muốn đuổi theo bước chân nàng ấy, vẫn còn muốn…. lần thứ hai bước vào tim của nàng ấy….
Nguyệt Thiên Âm càng chăm chú nhìn vị tam vương gia nổi tiếng này thêm vài lần, dung mạo không sai, có thể nói là nhân trung long phượng, võ công nhất định là tuyệt đỉnh cao thủ có thể nói là ngang tay với Nguyệt Sí Hiểu, à.. nếu như không tính đến nam nhân này quá lạnh lùng chẳng khác tảng băng di động thì cũng được xem là một nam nhân hoàn mỹ nha, mà dường như vị tam vương gia này với tiểu sư muội nhà y, quả thật có một đoạn duyến phức tạp nhỉ
Nguyệt Thiên Âm híp mắt nhìn tiểu hài tử, vươn tay xoa xoa đầu của nó, đôi môi cong lên tiếu dung hết sức bí hiểm, giờ y mới thấy tiểu búp bê quả thật có vài phần giống với vị tam vương gia này, chậc! chẳng lẽ này chính là nam nhân mà tiểu sư muội vẫn ‘ghi hận’ trong lòng nhưng là nhìn nam nhân này cũng không thuộc dạng bội tình bạc nghĩa a, sao lại hơn ba năm trước khiến cho tiểu sư muội nhà y thể thảm vậy nhỉ?!
Lãnh Ngạo Phong mím chặt môi, tiếp tục đăm đăm nhìn Doãn Y Điệp, ta nói a tam vương gia, ngài cứ chằm chằm nhìn người ta thì sẽ khiến cho người ta có áp lực lớn lắm đó
Không khí, lại lưu chuyển cứng ngắc nữa rồi, khiến cho mọi người cảm thấy khó thở vô cùng
Doãn Y Điệp lạnh nhạt thở dài : “ mà thôi, ngài và ta nếu thực sự có quen biết thì coi như quá khứ đi, vì ta vốn không có ấn tương lắm, hà cớ gì ngài phải chấp nhất nhỉ, gốc nhân tham ngàn năm kia, ta sẽ nhanh chóng hoàn lại cho ngài, còn Dược Vương điển, làm phiền ngại đưa lại cho ta, như vậy được chứ?!”
Lãnh Ngạo Phong bỗng dưng bật cười, tiếng cười dài khô khốc khản đặc, chói tại tràn ngập bi thương, khiến cho người ta không khỏi xót lòng
“ Quá khứ?!.. Không ấn tượng..?!… hảo, hảo.. tốt lắm, Doãn Y Điệp… nàng quả nhiên đủ nhẫn tâm, nhưng cũng phải cho ta biết nguyên nhân là vì sao chứ?!” Lãnh Ngạo Phong quát khẽ, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, không khí quanh y cũng lạnh đi mấy phần

Tiểu hài tử có vẻ bị dọa đến, rụt lui càng ôm chặt lấy mẫu thân của nó, Doãn Y Điệp lạnh lùng nhìn Lãnh Ngạo Phong, cười nhạt : “ tam vương gia, ngài cũng không cần phải lớn tiếng như vậy đi, ta đã nói chúng ta không quen biết, nếu ngài cứ cố chấp cho là vậy thì ta không còn chuyện để nói, còn Dược Vương điển khi nào ngài không còn hứng thú nữa thì đến trả lại cho ta, được rồi! hôm nay đã làm phiền ngài, ta xin cáo lui trước”
Nói xong quay người bước đi, Nguyệt Thiên Âm buồn bực, cũng chạy theo sau, chậc! lâu lâu mới thấy tiểu sư muội phát uy, quả nhiên uy lực hơn người, ngay cả tam vương gia cũng bị dọa đứng không nói một lời nha, quả nhiên có thể đắc tội với ai cũng đừng nên đắc tội với tiểu sư muội nhà y
Bóng lưng của nữ tử khuất dần, Lãnh Ngạo Phong cả người lạnh lẽo đến phát run, hai tay siết chặt, móng tay ấn chặt lòng bàn tay, tơ máu ẩn ẩn chảy ra, Lãnh Ngự Vân cùng Lãnh Tuyệt Nhiên đến lại gần vị tam đệ của mình, mới hoảng hốt phát hiện, Lãnh Ngạo Phong khóe miệng chảy máu…
Chân khí tán loạn, không kiềm chế được cảm xúc, tẩu hỏa nhập ma
Hai người cuống quýt, vội vã truyền chân khí cho Lãnh Ngạo Phong, một lát sau mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là không quá nặng, Lãnh Tuyệt Nhiên cười khổ, tam đệ của y xưa nay vốn nổi tiếng là bình tĩnh, bình tĩnh đến mức lãnh khốc, dù trời có sập cũng không làm y dao động nửa bước vậy mà giờ khắc này đây chỉ là vì vài ba câu nói của nữ tử đó lại khiến cho tam đệ của y thảm bại như vậy
Lãnh Ngự Vân không khỏi cảm thấy buồn bực vô cùng : “ chuyện này rốt cuộc là sao vậy?! nếu như nữ tử kia quả thật là Doãn Y Điệp năm ấy, sao lại đối với lão tam lạnh lùng như thế, hơn thế nữa nhìn hài tử kia cũng hơn hai tuổi, lão tam… đệ cứ khăng khăng một mực là nữ tử đó nhưng là dường như nữ tử đó không mấy để ý, chuyện năm xưa, ân oán khúc mắt…. cứ rối rít mù mịt….”
“ Hài tử nha….” Lãnh Tuyệt Nhiên thì thầm : “ nhìn thấy hài tử ấy, ta như nhìn thấy lão tam mấy mươi năm về trước vậy…..”
“ Không thể nào…” Lãnh Ngạo Phong nhíu mi : “ ta cùng nàng…. Vốn chưa có chuyện gì xảy ra”. Năm xưa y đối nàng yêu thương tận xương, tôn trọng nàng vô cùng, bọn họ chưa thành thân làm sao y dám đối nàng có hành động khác không tôn trọng được?!
“ Lão tam, bây giờ đệ làm sao nha, có vẻ như Doãn Y Điệp hoàn toàn không niệm chút tình xưa!?” Lãnh Tuyệt Nhiên như thật như giả hỏi. Y cảm thấy cảm xúc của nữ tử đó, khống chế tốt lắm, tốt đến mức y cũng không cảm nhận được điều gì dao động từ đôi mắt ấy, tốt đến mức khiến cho y tâm lãnh, năm xưa lão tam đối với nàng ấy tình sâu như vậy, sao nàng ấy lại vô tình như thế đâu, chả lẽ có điều gì mà bọn họ không biết?!
“ Không quan trọng…” Lãnh Ngạo Phong nói : “ chỉ cần nàng ấy quay trở về là tốt rồi”
Chỉ cần nàng ấy, vẫn bình an là tốt rồi
Nổi đau khắc cốt năm ấy, tuyệt vọng nhìn băng hồ lạnh như băng ấy, khiến cho y ba năm ác mộng bây giờ có thể nhìn thấy nàng ấy vẫn bình yên đứng trước mặt y, phần ân tình này cũng đủ y cảm tạ trời xanh rồi
Còn, nàng ấy… không niệm chút tình xưa, cũng chẳng hề gì

Nàng ấy…. dù đã có hài tử của người khác, cũng không sao
Dù, nàng ấy…. có lạnh lùng với y nhiều như thế nào chăng nữa
Y, vẫn muốn ôm nàng ấy vào trong lòng lần nữa, vẫn muốn đuổi theo bước chân nàng ấy, vẫn còn muốn…. lần thứ hai bước vào tim của nàng ấy….
Chợt, y nở nụ cười, một thoáng ôn nhu….
“ Chậc! không ngờ lão tam nhà ta đúng là tình thánh!” Lãnh Ngự Vân buồn bực nói, tay cầm chiếc phiến liên lục phe phẫy dù thời tiết vẫn đang lạnh ngắt. Y cùng đại hoàng tử rời khỏi vương phủ, trên đường quay về, Lãnh Ngự Vân liên tục tặc lưỡi, lắc đầu, hết sức lông bông
“ Ừ! Nhưng là quả thật ta cảm thấy tiểu hài tử ấy thật sự giống tam đệ lúc còn nhỏ…” Lãnh Tuyệt Nhiên nhăn mi nói, nhưng là lão tam nói vẫn chưa cùng Doãn Y Điệp có những hành động thái quá, vậy là… ra sao nha! Y khẽ nhíu mày, cố sức nhớ lại chuyện quá khứ….
“ Được rồi, chuyện này lão tam sẽ điều tra, huynh an tâm đi…” Lãnh Ngự Vân hì hì cười : “ xem ra ngày lão tam thành thân cũng không xa nữa, chúng ta sẽ chẳng phải lo lắng về chuyện vương phi của lão tam, cũng không bị phụ vương cùng mẫu hậu làm phiền, tương lai thật là tươi sáng mà”
“ A!” Lãnh Tuyệt Nhiên bỗng dưng nặng nề thốt lên : “ nhị đệ, nếu… nếu như phụ hoàng cùng mẫu hậu biết chuyện lão tam lại muốn cùng Doãn Y Điệp thì sao nha…”
Chuyện năm xưa, mẫu hậu không đồng ý Doãn Y Điệp, đến bây giờ y vẫn còn nhớ đâu
“ Hắc hắc, đại ca huynh còn không biết lão tam sao, lão tam một khi quyết định chuyện gì, có ai có thể ngăn trờ sao?! kháng chỉ?! Ha hả…, đừng quên lão tam từ nhỏ đến lớn kháng chỉ phụ hoàng không biết bao nhiêu lần vẫn ung dung sống tốt đó thôi, phụ hoàng là tối hiểu rõ lão tam không phải sao?!”
“ Nhị đệ, đừng xem mọi chuyện đơn giản như vậy, năm xưa Doãn Y Điệp làm sao lại đột nhiên mất tích?!” Lãnh Tuyệt Nhiên than khẽ : “ nếu ta đoán không lầm… chuyện này mẫu hậu cũng có một phần xen vào…”
“ Cái gì, huynh là nói…?!” Lãnh Ngự Vân thốt lên : “ không thể nào, mẫu hậu yêu thương lão tam như vậy, làm sao lại làm chuyện như thế, bắt cóc đi Doãn Y Điệp chẳng khác nào giết chết lão tam nha, ba năm nay lão tam sống dở chết dở, không phải mẫu hậu cũng không rõ”
“ Chính vì mẫu hậu quá yêu thương tam đệ cho nên không muốn chuyện gì xảy ra với tam đệ cả, đệ đừng quên lúc trước Doãn Y Điệp trúng cổ độc không khống chế được bình, năm lần bảy lượt đả thương tam đệ, mẫu hậu khi biết chuyện này vô cùng phẫn nộ, hận lập tức không thể giết Doãn Y Điệp, nếu không phải lão tam vẫn khăng khăng một mực bảo vệ Doãn Y Điệp thì có lẽ cô nương ấy đã chết lâu rồi”

“ Nhưng là… nhưng là nếu như chắp nối sự việc với nhau… nếu như quả thật như huynh suy đoán, năm xưa Doãn Y Điệp trước khi mất tích đã có thai, như vậy… mẫu hậu sao có thể…” Lãnh Ngự Vân lắp bắp kinh hãi
“ Ta… cũng chỉ suy đoán mà thôi…” Lãnh Tuyệt Nhiên trầm giọng nói : “ có lẽ mẫu hậu không biết điều này….”
“ Vậy, lão tam có biết mẫu hậu có nhúng tay vào chuyện này..?!” Lãnh Ngự Vân vấn
“ Nếu như đệ ấy biết, liệu đệ ấy… có để yên không?!” Lãnh Tuyệt Nhiên cười khổ : “ lão tam không như chúng ta, không có tình cảm sâu đậm với phụ vương và mẫu hậu, không quyến luyến nhiều thân tình…”
“ Lúc nhỏ, mẫu hậu cùng phụ vương bỏ quên lão tam nhiều năm như vậy, đợi cho đến khi nhận ra, lão tam đã khác hẳn như hài tử cùng tuổi rồi, trầm mặc lạnh lùng, xung quanh tạo nên một khối tường cứng rắn như thép bảo vệ mình, ngay cả phụ vương mẫu hậu cũng không cách nào xen vô được mà chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng không có cách nào bước vào bức tường đó….”
“ Cho nên, phụ vương nhiều năm như vậy dung túng lão tam, không phải sao?! ngay đến cả đệ cũng từng nhiều lần ghen tỵ là gì?! Nhưng là…. Lão tam có vẻ không mấy quan tâm, không phải sao?!”
“ Có lẽ là… phụ vương cùng mẫu hậu… đã muộn rồi…”
“ Ta cứ nghĩ, có lẽ lão tam nhân tình mỏng, đạm tình lạnh tâm nhưng là khi gặp nữ tử đó…”
“ Ta chợt nhận ra, hóa ra lão tam, mấy mươi năm luôn cô tịch như vậy….”
“ Cho đến khi, nữ tử đó phá vỡ bức tường thép kia trong lòng của lão tam, ta đã cảm thấy vui vẻ biết mấy, có lẽ sau này lão tam cũng không còn cô đơn nữa, nhưng là chuyện đột ngột xảy ra, nữ tử ấy đi rồi, đồng thời cũng mang đi tâm của lão tam, để lại cũng là khối xác trống rỗng mà thôi”
“ Lúc trước nữ tử ấy khi trúng cổ độc, năm lần bảy lượt, suýt lấy tính mạng của lão tam, dù nữ tử ấy không nhớ gì cả, dù là không phải lỗi của nữ tử ấy, chúng ta đã từng oán rất nhiều nhưng chỉ có duy độc lão tam, từ đầu đến cuối vẫn bao dung nữ tử ấy, nhất định không cho chúng ta nói sự thật ra cho nữ tử ấy biết…”
“’ Ta đã yêu, cho nên ta hiểu, lão tam là không muốn nữ tử ấy lo lắng, nữ tử ấy rời xa lão tam nhưng là trăm ngàn phòng bị, cuối cùng nữ tử ấy cũng bị người bắt đi….”
“ Ta..,… tìm mọi cách ngăn cản lão tam, không để cho lão tam biết được chuyện này có liên quan đến mẫu hậu nhưng là… nhị đệ, đệ biết không, có lẽ… lão tam đã biết được rồi, cho nên mấy năm nay cứ âm thầm làm bất hòa cùng phụ vương và mẫu hậu, ta….. phải làm thế nào, mới có thể khiến cho chúng ta quay lại như lúc ban đầu đây?!…….”
“ Đại ca, huynh….” Lãnh Ngự Vân bỗng dưng chua xót vô cùng, vươn tay vỗ vỗ vai Lãnh Tuyệt Nhiên, nói : “ đại ca, huynh thật ra cũng đã rất quan tâm đến tam đệ”
“ Ha hả….” Lãnh Tuyệt Nhiên cười giễu : “ có lẽ là… áy náy, chúng ta… điều có lỗi với tam đệ, không phải sao?! tam đệ khổ như vậy…”
“ Ta vẫn còn nhớ rõ, tam đệ lúc nhỏ rất khả ái nhu thuận, rất thích theo đuôi chúng ta, nhưng là…” Lãnh Tuyệt Nhiên trào phúng cười : “ nhưng mà chúng ta lúc nhỏ chê tam đệ yếu đuối không muốn chơi cùng, đôi khi lại bắt nạt tam đệ, mãi cho đến khi mẫu hậu vì sinh Tuyết Cơ, vì khó sinh mà nguy hiểm tính mạng, lão đạo kia kịp thời xuất hiện cứu mẫu hậu một mạng nhưng lại mang đi tam đệ….”

“ Chúng ta khi ấy, rõ ràng lớn như vậy, sao lại không gánh vác lại để cho tam đệ còn nhỏ như thế phải chịu đựng cảnh ấy, lão đạo đó ta đã thăm dò dù võ công đăng phong tạo cực, dù bày binh bố trận khiến thiên hạ thán phục, dù là một nhân vật phong vân không biết bao nhiêu người muốn bái ông ta làm thầy nhưng mà ông ta…. Lại rất thích hành hạ học trò của mình”
“ Bảy năm, bảy năm sau tam đệ quay lại, võ học đã thành tựu, cái gì cũng xuất sắc hơn người nhưng là những gì tam đệ phải chịu… chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu hết được, lúc tam đệ mười hai tuổi năm ấy, ta tình cờ phát hiện tam đệ trên người, vết thương nhiều vô số kể, đủ loại hình thù vết thương….”
“ Nhị đệ, trong khi đó chúng ta vinh hoa phú quý được mẫu hậu cùng phụ vương sủng ái hết mực thì tam đệ đang chịu những nỗi đau gì?!”
“ Đại ca, huynh… đừng nói nữa…” Lãnh Ngự Vân gầm nhẹ
“ Chuyện đã qua, huynh hà tất phải làm khổ mình như vậy?!….”
“ Này, không phải là lỗi của huynh, không phải sao?!” Lãnh Ngư Vân trầm giọng nói
“ Ta…” Lãnh Tuyệt Nhiên há miệng thở dốc
“ Đừng cảm thấy tội lỗi, lão tam… chưa từng oán trách chúng ta, huynh biết rõ mà”
“ Chính vì vậy cho nên ta mới càng cảm thấy áy náy”
“ Cho nên, ta càng muốn vì tam đệ làm nhiều điều hơn nhưng là càng như thế ta càng cảm thấy khinh bỉ bản thân mình, như là làm nhiều như vậy để cảm thấy bình tâm hơn mà thôi, nhị đệ! Đệ nói xem… ta có phải là kẻ chẳng ra gì không?!” Lãnh Tuyệt Nhiên sầu thảm cười
Lãnh Ngự Vân giương mi nhìn đại ca của mình, thanh âm nhẹ hẫng đi nhiều lắm : “ đại ca, tự vấn lòng mình, huynh… chẳng lẽ chưa bao giờ thực sự quan tâm đến tam đệ, nếu không vì quan tâm hà tất phải áy này, nếu không vì quan tâm hà tất phải lo lắng, nhiều năm như vậy! huynh vẫn vì lão tam lo lắng, ngay đến cả ta cũng cảm nhận được huống chi là lão tam?!”
“ Huynh, vốn đâu phải là người tốt, chẳng lẽ chỉ là đơn thuần áy náy thôi sao?!”
Lãnh Ngự Vân xuy cười, vươn tay vỗ vỗ vai Lãnh Tuyệt Nhiên : “ cho nên, đừng tự dằn vặt mình như vậy, cả ba chúng ta điều là huynh đệ tốt không phải sao?! huyết mạch trong người, dù chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ đoạn được, phụ vương cùng mẫu hậu cũng thể, Tuyết Cơ cũng vậy, gia đình sáu người chúng ta, mãi mãi bên nhau….”
“ Có lẽ, lão tam sẽ oán sẽ giận mẫu hậu nhưng sẽ rất nhanh mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, dù gì… đã lâu như vậy, người cũng đã tìm được rồi, làm sao lại phải cố chấp chuyện quá khứ ?! thay vì vậy hướng đến tương lai chẳng phải tốt sao?!”
“ Ừ! Đệ nói đúng…” Lãnh Tuyệt Nhiên cười khẽ, gật đầu, trong lòng! Khối tảng đá nhiều năm như vậy, coi như rơi xuống, cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận