“ Mẫu thân…, búp bê rất thích thúc thúc…” Tiểu hài tử níu lấy vạc áo của Doãn Y Điệp điềm điềm cười, ánh mắt sáng long lanh nhìn mẫu thân của mình. Doãn Y Điệp nghe vậy không khỏi kinh ngạc, bèn cười hỏi : “ vì sao búp bê lại thích thúc thúc đâu?!”
Tiểu hài tử lắc lắc đầu, quơ quơ cái tay nhỏ bé, nãi thanh nãi khí nói : “ không biết, chỉ là… thích được thúc thúc ôm…”
Doãn Y Điệp vươn tay xoa đầu của tiểu hài tử, ôn nhu cười : “ búp bê chẳng phải cũng rất thích Nguyệt phụ thân ôm còn gì, còn cả Dược vương sư phụ, còn có Tư Đồ thúc thúc….”
Tiểu hài tử bĩu môi, cái đầu nhỏ xinh ngọ nguậy cố gắng nói tiếp : “ nhưng búp bê, vẫn thích nhất thúc thúc ôm…”
Doãn Y Điệp cười khổ, có lẽ là… thiên tính phụ tử chăng?! Nhưng là hài tử của ta, phụ thân của con, không xứng đáng ôm con đâu, hắn… đã hại chết ca ca của con mà. Doãn Y Điệp cười có chút chua xót, vươn tay ôm lấy tiểu hài tử, đặt lên vầng trán của tiểu hài tử một nụ hôn rất nhẹ, nàng nhẹ giọng nói : “ ngoan! Búp bê, đã đến lúc ngủ rồi, ngủ ngon mai mẫu thân mang con đi chơi, được không?!”
Nghe đến việc đi chơi, tiểu hài tử còn đang thắc mắc vấn đề lúc này đã quên mất, nhe răng cười, rồi cũng hôn lại trên má của nàng một cái, điềm điềm nói : “ mẫu thân ngủ ngon”. Doãn Y Điệp đắp chăn cho tiểu hài tử, ngồi bên cạnh xoa xoa mái tóc mềm của hài tử, cho đến khi tiểu hài tử chìm vào giấc ngủ mới đứng dậy bước ra ngoài
Đêm nay, ánh trăng thật đẹp
Không tròn no đủ như trăng rằm, chỉ là vầng trăng khuyết mà thôi, nhưng thứ ánh sáng huyễn hoặc kia cũng đủ tô điểm cho màn đêm u tối rồi
Những vì tinh tú lấp lánh, càng khiến cho đêm đen thêm một phần huyền bí
Nhưng là, hôm nay đối với Doãn Y Điệp lại là một ngày không đẹp chút nào
Rất cô đơn, mệt mỏi và bất lực….
Này là ngày của ba năm về trước, thay đổi cả cuộc đời của nàng, cũng là ngày hài tử của nàng mất đi, cũng là ngày tình yêu của nàng tan thành từng mảnh nhỏ, nát vụn, một chút cũng không chừa lại cho nàng. Còn lại cũng chỉ là đau, là xót là nhớ thương da diết mà thôi
Cái bọc nhỏ chứa rất nhiều thứ, nàng mang ra một góc trong vườn
Lấy ra, chiếc áo bông nhỏ xinh màu lam xanh biếc, đầu ngón tay ôn nhu chạm vào, thật mềm mại và ấm áp, hài tử của nàng nhất định sẽ rất thích….
Lửa cháy từ từ, một ít vàng mã, ngọn lửa trong đêm tối bập bùng mặc dù rất nhỏ nhưng thật chói mắt
“ An Nhi, mẫu thân đốt cho con kiện áo khoác, dạo này trời chuyển lạnh…. Hảo hảo ấm áp một chút…” Nói đoạn đem chiếc áo nhỏ đặt vào đống lửa, nhưng áo chưa kịp rơi vào, một bàn tay to đã chận lại hành động của nàng. Doãn Y Điệp giật mình nhìn người trước mặt, sau đó sắc mặt lạnh giật, thanh âm lạnh như băng : “ vương gia là đang làm gì vậy?!”
Lãnh Ngạo Phong ánh mắt rũ xuống, nhẹ giọng nói : “ sao nàng lại đốt chiếc áo này”
Doãn Y Điệp cười lạnh : “ ta đốt cho hài tử của ta, không được sao?!”
Nhìn ánh mắt chỉ có lạnh, lạnh đến thấu xương của nữ tử, Lãnh Ngạo Phong chấn động một chút, bất giác tay cũng nắm thật chặt chiếc áo, thanh âm bất giác run rẫy mà ngay cả chính y cũng không phát hiện : “ hài.. tử?!…”
Doãn Y Điệp nở nụ cười, trong đêm tối, tiếu dung ấy không ôn nhu, cũng không lạnh như băng mà là có chút gì đó, quỷ dị, thanh âm của nàng nhẹ hẫng, tựa như từ cõi u linh vọng về : “ đúng vậy, hài tử của ta….”
“ Búp bê…” Lãnh Ngạo Phong thì thào
“ Là ca ca song sinh của búp bê….” Doãn Y Điệp giật lấy chiếc áo trong tay của Lãnh Ngạo Phong, để vào trong đống tro lửa sắp cháy, ánh lửa bén sang chiếc áo, lại bùng lên, cháy…
“ Tại sao…. lại như vậy?!” Lãnh Ngạo Phong hoàn toàn mê mang
“ Chuyện này… không liên quan đến ngài…” Doãn Y Điệp lạnh nhạt nói
“ Y Điệp, từ lúc gặp lại cho đến nay, nàng cứ khăng khăng một mực không nhận ta, lại nói ta… đã chết từ ba năm về trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến nàng lại hận ta như vậy, ba năm trước…” y khẽ mím môi : “ ba năm trước đột ngột nàng mất tích, ta cho người tìm kiếm ròng rã suốt ba năm nay không một chút tin tức, nàng… ít nhất cũng phải nói cho ta hiểu nguyên nhân vì sao chứ?!”
Y, thật sự phát điên, y không muốn ép nàng nói ra chuyện quá khứ, vì nhất định quá khứ rất đau, cho nên nàng mới thay đổi nhiều như vậy?! nhưng là càng ngày y càng mờ mịt khó hiểu, càng khiến cho y tâm lạnh, nhất là cái nhìn lạnh như băng của nàng đối với y
Doãn Y Điệp im lặng….
Không nói
Không khí giữa hai người, chợt lặng ngắt….
“ Nàng nói a..?!” Lãnh Ngạo Phong quát khẽ
“ Nàng có biết, ba năm, hơn một ngày, là khắc cốt đau nhức, là tưởng niệm đến mức khiến cho ta phát điên
Nàng, đã nói… sẽ cùng ta cho đến cuối cuộc đời này nhưng là kết quả là ta không bảo vệ được nàng, nhưng là… nhưng là…. Lúc ấy ta….”
Nói đến đây, Lãnh Ngạo Phong không thể nói thêm được nữa….
Chuyện năm xưa, khi nàng mất tích, là lúc y bị thương rất nặng, ranh giới giữa sự sống và cái chết, khó khăn lắm mới giữ được một mạng từ quỷ môn quan trở về, nhưng là… nhưng là nàng ấy lại bị người bắt đi mất…
“ Tại sao… lại không nói?!” Doãn Y Điệp cười khẽ
Năm đó, lúc nàng bị bắt, hắn… là đang ở đâu, có chăng là đang hạnh phúc với nữ nhân khác rồi đó, nàng… có còn quan trọng sao, bây giờ lại dùng vẻ mặt đó đối nàng?! Lãnh Ngạo Phong, ta cũng không rõ từ khi nào ngươi lại thích đóng kịch như vậy
Diễn xuất hay đến mức, ta… cũng không thể phân biệt được thật giả nữa rồi
Sao, ánh mắt của ngươi lại chân thật đến như vậy?! nhưng là ta lại không dám tin, không đủ dũng khí để mà tin tưởng
Lãnh Ngạo Phong vươn tay, những ngón tay dài, thô ráp, những vết chai trên bàn tay ấy vì luyện kiếm, rất nhiều. Đầu ngón tay của y, chạm nhẹ vào khuôn mặt của nàng, dưới ánh trăng, nam nhân đó, đôi con ngươi đen láy, hỗn loạn tình tố. Doãn Y Điệp một thoáng thất thần nhưng rất nhanh tránh đi sự đụng chạm kia, nàng xoay người lại với y, bước chân ngày một xa, thanh âm của nàng trong đêm tối, trong trẻo, lạnh lùng vô cùng
“ Vương gia, không tiễn”
Lãnh Ngạo Phong nhìn bóng lưng của nàng, hàng chân mày chau lại, là nặng trĩu bi ai
Y, thật sự rất chán ghét cái cảm giác khi nữ tử ấy quay lưng lại đối với y, khiến cho tâm của lạnh như băng, lòng của y trống rỗng
Chẳng thể suy nghĩ được điều gì, cũng chẳng thể làm được điều gì
Sáng hôm sau
Ông mặt trời con chưa đến đỉnh đầu, vương phủ lại xuất hiện thêm một vị khách mới
Doãn Y Điệp nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, khóe môi cong lên tiếu dung yếu ớt, ánh mắt mãn nhãn sủng nịnh, nàng nói : “ Sí Hiểu, chuyện của ngươi giải quyết xong rồi?!”
Nam nhân cao hơn nàng nửa cái đầu, dung mạo tà mị, phượng mắt lạnh lùng, mũi cao, bạc môi, xung quanh y vô hình chung tạo nên một loại áp lực sát khí. Nếu như nói Lãnh Ngạo Phong lạnh như băng, lạnh từ trong khung ra thì nam nhân tên gọi Nguyệt Sí Hiểu này lạnh lùng là vũ khí của y, là mặt nạ của y, bản chất của y khó ai mà đoán được, lúc thì tà mị như yêu, lúc thì lãnh khốc có lúc lại rất thiện lương. Cứ như trong người y có nhiều loại tính cách vậy, tùy tâm mà động, nhưng duy độc đối với nữ tử ngồi trước mặt y, Nguyệt Sí Hiểu vẫn mãi mãi là một thiếu niên thiếu thốn rất nhiều tình thương mà thôi
Đối với Nguyệt Sí Hiểu, Doãn Y Điệp là mẹ, là chị, là bằng hữu, là tri kỷ, là người duy nhất khiến cho y dở bỏ mọi lớp mặt nạ, chân thật nhất đứng trước mặt nạt, dẫu cho hai người, tuổi tác bằng nhau
Còn đối với Doãn Y Điệp, Nguyệt Sí Hiểu chiếm một vị trí gì đó mà nàng cũng không thể diễn tả hết lời được, chỉ là đối với nam nhân này, nàng rất ôn nhu, rất sủng nịnh…. Nhiều lúc Nguyệt Thiên Âm cũng phải nghi ngờ, liệu tiểu sư muội nhà y thích Nguyệt Sí Hiểu?!….
Khuôn mặt của Nguyệt Sí Hiểu có chút mệt mỏi, điển hình rõ ràng là đã có hai vết đen trên mắt, có lẽ đã nhiều đêm không ngủ, có chút ủ rũ y ngồi xuổm xuống bên cạnh Doãn Y Điệp, đầu gối lên đùi của nàng, âm thanh có chút làm nũng : “ Y Y, mệt quá!” Với hành động này của y, Doãn Y Điệp chỉ có thể cười khẽ mà thôi, dường như đối với nàng, hành động thân thiết này đã quá quen rồi, năm ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng chạm vào vầng tráng của y, thấy nhiệt độ quả thật có chút nóng, nàng cau mày quở trách : “ ngươi nóng lên, bị sốt sao?! lại không biết chăm sóc cho bản thân mình”
Nguyệt Sí Hiểu nhe răng cười, có chút thơ ngây, nếu để cho đám người giang hồ thấy được đại ma đầu nổi tiếng trong võ lâm lại có cái nụ cười có thể được xem là ngu ngốc như vậy, không biết có bao nhiêu kẻ rớt tròng mắt nửa đây?!
“ Lại cười….” Doãn Y Điệp thở dài : “ mau đứng dậy vào trong nằm ngủ, ta đi bốc thuốc”
“ Y Y, để ta nằm một chút, cứ như vậy… một chút là tốt rồi….” Nguyệt Sí Hiểu năn nỉ, chỉ khi có thể đụng đến một chút hơi ấm, một chút lãnh hương thoang thoáng mai hoa của nữ tử này, y mới có cảm giác rằng mình đang còn sống, cho nên dù mệt mỏi đến đâu, ít ra y cũng biết được, mình còn tồn tại trên thế gian này, ít ra vẫn có một người chờ y
“ Ngươi nha..!!” Doãn Y Điệp than khẽ, có chút dung túng hành động này của y
Quả thật hình ảnh này quá ư đẹp mắt, nữ tử thanh tú, vẻ đẹp dịu dàng thanh thoát mà nam tử tuấn mỹ tà mị, dung mạo xuất chúng, nữ tử ngồi đó, bình thản mà nam tử đầu tựa vào đầu gối của nữ tử, nữ tử liên tục đưa tay nhu nhu huyệt đạo trên trán của nam tử, rõ ràng một bộ ấm áp tình cảm thôi nhưng là trong mắt của người nào đó thì hình ảnh kia thật là…. Thật là chói mắt
“ A, Nguyệt phụ thân đến rồi…” tiểu bảo bảo đứng bên cạnh Lãnh Ngạo Phong vui mừng nói, mắt to híp lại, muốn chạy đến bên cạnh hai người. Lãnh Ngạo Phong nắm lại tay của tiểu hài tử, thanh âm nhu hòa hiếm thấy : “ Nguyệt phụ thân…là ai?!” Rõ ràng mười phần dụ dỗ trẻ con thôi. Tiểu hài tử có vẻ rất chần chừ, một mặt là vị thúc thúc mà nó rất thích, một mặt là Nguyệt phụ thân mà nó lâu ngày rồi mới gặp lại, nên chọn ai nha?!
“ Ngoan búp bê, đến nói cho thúc thúc, thúc thúc mang con đi ăn mứt quá…” Lãnh Ngạo Phong kéo kéo khóe miệng, nặn ra mấy từ có thể dụ dỗ được tiểu bảo bảo. Tiểu hài tử nghiêng đầu, như đang chần chừ suy đoán, tính toán thiệt hơn cuối cùng tiểu hài tử hạ quyết tâm nhìn Lãnh Ngạo Phong, nhỏ giọng nói : “ Nguyệt phụ thân… là Nguyệt phụ thân nha…”
Lãnh Ngạo Phong cười khổ hỏi : “ vậy… mẫu thân đối với Nguyệt phụ thân tốt lắm?!”
“ Ân, ân…” tiểu hài tử gật đầu, vẻ mặt đắc ý nói : “ mẫu thân nói Nguyệt phụ thân rất đáng thương nên phải đối xử tốt một chút, bảo bảo cũng phải thương Nguyệt phụ thân!”
Lãnh Ngạo Phong thở dài, y cũng rất đáng thương a, sao nàng ấy không thương xót cho y dù chỉ là một chút nhỉ?!
Ôn nhu của nàng ấy, sự quan tâm của nàng ấy, nét dịu dàng trong nụ cười của nàng ấy và cái ấm áp trong ánh nhìn của nàng ấy nữa, vốn dĩ là của y, bây giờ lại thuộc về người khác, cái này hỏi y phải làm sao đây?! điều khốn khổ ở đây, là y lại càng không rõ nguyên nhân vì sao
Lãnh Ngạo Phong thừa nhận, là y ghen tỵ, ghen tỵ với tất cả nam nhân nào đứng bên cạnh nàng ấy, vào trong mắt nàng ấy, càng muốn giết bất cứ nam nhân nào, nhận được một chút quan tâm của nàng ấy, dã thú trong y dường như đang kêu gào, kiềm nén sự tàn khốc đáng sợ đó, ánh mắt của y đăm đăm nhìn vào hình ảnh trước mắt, hận không thể đem hai người tách ra
“ Thúc thúc….” Tiểu hài tử dường như cũng cảm nhận điều gì đó từ trong y, có chút sợ hãi, vươn tay níu lấy vạc áo của Lãnh Ngạo Phong, nhỏ giọng nói : “ thúc…thúc?!”