Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt FULL


(giáo tử = há cảo)
Trù phòng cách tân phòng các nàng không đến năm mươi bước chân, đẩy cửa ra, bên trong không lạnh lẽo như bề ngoài của nó, có thể thấy nơi này ngày nào cũng được lửa huân đến ấm áp.

Đồ dùng trong trù phòng không nhiều, nhưng đủ dùng, so với những nơi khác, thì trù phòng có vẻ đầy đủ 'tiện nghi' hơn.
Diệp Cẩm bước đến bàn, nhìn Lăng Tam Nguyệt đang loay hoay tìm đồ để làm giáo tử.
"Gia, cái này nấu thế nào?"
Lăng Tam Nguyệt đem bột đặt lên bàn, nhìn Diệp Cẩm nói: "Đừng gọi gia, ta là Tam Nguyệt, Lăng Tam Nguyệt."
"A, hảo, Tam Nguyệt." Diệp Cẩm cười nói: "Ta trước giờ chỉ biết ăn giáo tử, chưa từng nấu qua, ngài chỉ ta được không?"
"Được chứ." Lăng Tam Nguyệt từ tốn hướng dẫn Diệp Cẩm nấu giáo tử: "Trước làm vỏ bánh, sau đó thì làm nhân.

Chúng ta chỉ có năm người, vì vậy không cần làm quá nhiều, tầm khoảng mười hay hai mươi cái là đủ rồi."
"A, hảo."
Diệp Cẩm chăm chú lắng nghe Lăng Tam Nguyệt hướng dẫn, mắt dõi theo động tác nhào bột của nàng ấy, sau đó cũng bắt chước làm theo.
Trù phòng chỉ có duy nhất một ánh nến nhỏ đặt trên cao, vừa đủ soi sáng vị trí các nàng đang đứng, còn lại đều phải dựa vào ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ cũ kỹ.

Hai người đứng cạnh nhau, người này nói, người kia chăm chú nghe, bầu không khí vô cùng hòa hợp, lại có phần ấm áp hơn ngày thường.
Thế nhưng ngoài trời gió tuyết vẫn vần vũ không ngừng, còn có dấu hiệu lớn thêm, Diệp Cẩm ở trong phòng cũng tránh không khỏi run rẩy một chút, thầm than, thật lạnh!!
Lăng Tam Nguyệt liếc một cái đã nhận ra, nhanh nhẹn cởi ngoại bào của mình phủ lên người Diệp Cẩm, ôn giọng: "Lạnh không? Nếu lạnh đứng sát ta một chút, ta giúp nàng chắn gió."
Diệp Cẩm chùi chùi mũi, lắc đầu: "Không sao, chỉ hơi lạnh, chúng ta tiếp tục đi."
"Hảo."
Lăng Tam Nguyệt đem phần vỏ bánh làm nốt, giao nhân lại cho Diệp Cẩm giải quyết, hai người vừa làm vừa nói chuyện, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Cả hai đồng dạng hỷ phục, rực rỡ lại không tục diễm, càng nhìn càng thuận mắt.

Từ vị trí của Lăng Tam Nguyệt phải nhìn xuống, còn Diệp Cẩm phải ngẩng đầu lên, mắt chạm mắt, một mảng ý tứ khó ai có thể hiểu được.

Chính là cảm giác mà khi một tước quý gặp một quân quý, vừa là bản năng tìm phối ngẫu vừa là cảm giác từ tận đáy lòng dâng lên, kỳ diệu lại có chút mơ hồ không rõ.

Cửa bị đẩy ra mà cả hai cũng chẳng ai biết, người đẩy cửa là Tử Minh, nàng nhìn thấy trong phòng một mảng tình ý triền miên, không dám làm phiền, định đóng cửa quay trở ra thì lưng bị đâm sầm một cái ngã chúi vào trong.
Tiếng động rất lớn, Diệp Cẩm và Lăng Tam Nguyệt đều nghe thấy, quay đầu lại thì thấy Tử Minh nằm dài trên đất, tay chân dang thành chữ đại.
"Tử Minh?"
Phía sau Tử Minh là Tiểu Hiểu, lúc này mặt Tiểu Hiểu đầy nước mắt, nấc lên vài cái, mắt dán chặt vào Diệp Cẩm.
"Tứ tiểu thư!!"
Nói xong liền nhào vào lòng Diệp Cẩm gào lên: "Nơi này thật đáng sợ, chúng ta về phủ thôi!!"
Diệp Cẩm nghi hoặc hỏi: "Về phủ? Làm gì a?"
"Ngài không thấy nơi này quá tồi tàn hay sao?" Tiểu Hiểu thiếu điều gào lên: "Vừa nãy còn có con chuột to cỡ chừng này chạy qua." Vừa nói Tiểu Hiểu vừa vung một sải tay lớn để minh họa.
Diệp Cẩm há hốc mồm: "Như thế nào có con chuột to như vậy?"
"Thật a! Nó to như vậy đó!"
Tử Minh từ trên đất ngồi dậy, buồn bực nói: "Có ngươi to như vậy chứ chuột nào mà to như vậy?!"
"Ý ngươi là sao?"
"Thôi đừng có cãi nhau nữa." Lăng Tam Nguyệt chau mày, nói: "Tử Minh, ngươi ra xem thử đi, đừng để có chuột chạy trong cung."
"Vâng, gia."
Tử Minh vâng dạ cúi người tuân lệnh, lại chợt nhớ một chuyện, mới ngẩng đầu lên nói: "Gia, ngài có cần nô tỳ phụ chuẩn bị giáo tử không?"
"Không cần, vương phi đã giúp bản vương rồi, ngươi đi làm việc đi."
"Vâng."
Nói xong, Tử Minh cũng nhanh chóng lui xuống, không quên đóng cửa lại.
Tiểu Hiểu ngơ ngác nhìn quanh, nói: "Tứ tiểu thư, ngài dậy khi nào vậy?"
"Cũng khá lâu rồi." Diệp Cẩm xoa hai tay vào nhau cho đỡ lạnh, gò má ửng đỏ lên, cười nói: "Ngươi cũng đến phụ gói giáo tử đi."
"Giáo tử?"
Tiểu Hiểu đến bàn nhìn dĩa giáo tử được Diệp Cẩm gói, không khỏi dở khóc dở cười.

Cái thì nhồi đầy nhân đến tràn ra ngoài, cái thì không đủ nhân mà bẹp dí, viền bánh méo mó không ra hình dạng, thật sự không nhìn ra nổi nó là giáo tử.

Nhìn sang dĩa bên cạnh, là của thập nhất gia, giáo tử viên nào cũng tròn đều đẹp mắt, so với dĩa của tiểu thư, đúng là một trời một vực.

"Tiểu thư, ngài làm giáo tử xấu quá, vừa nhìn đã không muốn ăn."
Diệp Cẩm vô tội nhìn dĩa bánh của mình, bỗng nhiên nổi lên cảm giác ủy khuất, công sức của nàng cuối cùng bị ném cho ba chữ 'không muốn ăn', thật là đau lòng chết mà.
Một cánh tay vươn ra đem Diệp Cẩm ôm vào lòng, vỗ vỗ lưng nàng: "Đừng khóc, nhìn rất đáng yêu, bản vương muốn ăn."
Diệp Cẩm ngước mắt lên nhìn, cảm kích vô hạn, ây da~ phu quân của nàng thật là tốt đó!!
Tiểu Hiểu có chút mạc danh kỳ diệu, không ngờ thập nhất gia tuy có vẻ ngoài xấu xí, nhưng tâm địa thật sự rất tốt, mong là tiểu thư không tìm sai chỗ để nương tựa.

Tuy vậy trong lòng Tiểu Hiểu vẫn còn khúc mắc, nơi này tồi tàn như vậy, để tiểu thư của các nàng ở lại, có phải là hơi thiệt thòi hay không?
Nghĩ như vậy, Tiểu Hiểu đợi khi thập nhất gia đi chuẩn bị nồi hấp giáo tử liền rón rén đến chỗ của Diệp Cẩm, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, ngài muốn về phủ không? Tối nay chúng ta lẻn về?"
"Về phủ?" Diệp Cẩm nhăn nhăn đôi chân mày nhỏ: "Về làm gì? ta gả đến đây rồi, thì đây là nhà của ta, sao ta phải bỏ nhà đi chứ?"
"Tiểu thư ngài không thấy nơi này..." Tiểu Hiểu trộm nhìn sắc mặt của thập nhất gia, rồi nói: "Quá sức tồi tàn a, nô tỳ còn ở không được, huống chi ngài một thân kim chi ngọc diệp? Chúng ta về đi, nhất định tướng quân sẽ giúp ngài, không cần phải lo lắng về chuyện này nữa."
Diệp Cẩm nghe xong không hài lòng lấy chày cán bột loại nhỏ gõ vào đầu Tiểu Hiểu một cái: "Xuất giá tòng phu, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, ta không về!!"
Tiểu Hiểu trợn mắt: "Tiểu thư ngài lấy mấy câu này ở đâu vậy?"
Diệp Cẩm sờ cằm, cười nói: "Là đại tỷ hay nói với ta như vậy, nghe đến thuộc nằm lòng."
Tiểu Hiểu bĩu bĩu môi, lại nói: "Ngài không về?"
"Ân, không về."
Tiểu Hiểu buồn bực dậm chân: "Ngài cứ thích ăn khổ là sao a?"
Diệp Cẩm không thèm quan tâm đến nữa, đem dĩa giáo tử mới gói đến nồi hấp được Lăng Tam Nguyệt vừa chuẩn bị xong, hơi nóng tỏa ra xua tan cái lạnh của đêm trừ tịch.
"Gia, hấp bao lâu mới ăn được vậy?"
Lăng Tam Nguyệt nghĩ ngợi một chút, nói: "Có lẽ nửa đêm sẽ có ăn."
"Lâu như vậy?" Diệp Cẩm buồn bực xoa bụng của mình: "A Cẩm đói."
"Đến, ta có thứ này cho nàng."
Vừa nói Lăng Tam Nguyệt vừa đem nấp vung của nồi bên cạnh mở ra, bên trong là một ít bánh bao hấp, mùi vị rất thơm, khiến ai cũng không khỏi cảm thấy bụng đói cồn cào.

Diệp Cẩm hai mắt sáng rỡ, liếm liếm môi, vươn tay muốn lấy bánh bao hấp liền bị Lăng Tam Nguyệt ngăn lại, cẩn thận nhắc nhở.
"Bánh còn nóng, để ta."

Dứt lời Lăng Tam Nguyệt liền đi tìm đồ gắp bánh bao ra khỏi nồi hấp, đem đặt lên một cái dĩa mới, xong xuôi mới đưa cho Diệp Cẩm.
"A Cẩm, cầm lấy."
"Hảo."
Diệp Cẩm cầm lấy dĩa bánh bao hấp, dùng ngón tay chọt chọt vào vỏ bánh, vừa mịn vừa nóng, mùi hương thơm ngào ngạt, xen lẫn mùi vị đậu đỏ.

Lần đầu được nhìn thấy bánh bao đậu đỏ, Diệp Cẩm có chút hưng phấn, đem vỏ bánh xé ra một miếng, nhân bánh đỏ sẫm quyện với vỏ bánh trắng ngần, thật sự là rất đáng yêu lại không nỡ ăn.
Lăng Tam Nguyệt thấy Diệp Cẩm chần chờ không ăn, liền hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?"
"Không phải, chỉ là cái bánh này rất đáng yêu, không nỡ ăn nó."
Nghe Diệp Cẩm nói xong, Lăng Tam Nguyệt nhịn không được ha hả cười lớn, đem miếng bánh trong tay nhét vào cái miệng nhỏ của đối phương.
"Úc, ngươi làm gì vậy?"
"Mau ăn đi, để lâu sẽ nguội."
Diệp Cẩm chun mũi, nhai nhai miếng bánh trong miệng, cảm nhận được vỏ bánh không những mềm, mà đậu đỏ bên trong còn rất mịn, hơn nữa bánh cũng không quá ngọt, có thể chấm ngay một trăm điểm.
"Ngon thật!"
"Ăn từ từ thôi." Lăng Tam Nguyệt vừa nói vừa kiểm tra độ lửa: "Nàng tìm chỗ nào ngồi xuống ăn đi, đừng đứng, sẽ mỏi chân đó."
"Ân."
Diệp Cẩm đưa mắt nhìn quanh trù phòng, cuối cùng cũng tìm được một chiếc ghế đẩu đặt gần cửa ra vào, liền nhấc chân bước đến chỗ đặt chiếc ghế mà ngồi xuống.
Tiểu Hiểu cũng nhanh chóng đi theo phía sau, hỏi: "Tiểu thư lạnh không?"
"Một chút." Diệp Cẩm ngước mắt lên nhìn, hai gò má phúng phính ửng đỏ: "Nhưng đói."
Tiểu Hiểu nhịn không được mà cảm khái, tiểu thư của các nàng đáng yêu như vậy a, ai lại không yêu thương cho được!?
Nghĩ như vậy, Tiểu Hiểu lại thấy chua xót, tiểu thư tốt như vậy, ấy mà phải gả cho một người mà người không ra người quỷ không ra quỷ, còn không được sống trong điều kiện tốt, thật sự là quá đáng thương mà.
Trong lúc Tiểu Hiểu đang than thở thì Diệp Cẩm cũng ăn xong bánh bao đậu đỏ, bỏ vị trí đang ngồi lại chỗ của Lăng Tam Nguyệt, bắt trước nàng ấy ngồi xổm xuống canh lò lửa vẫn đang hừng hực cháy sáng.
"Làm sao vậy? Lạnh sao?"
Diệp Cẩm đưa tay xoa gò má của mình, gật đầu: "Lạnh."
"Đến gần một chút, đưa tay cho ta."
Diệp Cẩm ngoan ngoãn nghe theo, nhích lại gần Lăng Tam Nguyệt, chìa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra.

Bàn tay của Diệp Cẩm rất nhỏ, lại còn rất trắng, giống như một miếng bột được nhào nặn tỉ mỉ, không tìm ra được một vết chai, đây chính là kết quả của việc được mẫu thân chiều chuộng quá mức.
Lăng Tam Nguyệt chuẩn xác nắm lấy bàn tay của Diệp Cẩm, bàn tay nàng dường như phủ hết bàn tay của nàng ấy, cảm thấy giống như đang nắm một cục bột nhỏ trong tay vậy.
Các ngón tay duỗi ra ôm ấp lấy bàn tay của đối phương, đưa về phía trước một chút, hơi nóng từ lò lửa sưởi ấm cho đôi tay lạnh đến tê dại.


Làn da mềm mại tiếp xúc với lòng bàn tay chai sần, có chút cảm giác nhồn nhột, nhưng Diệp Cẩm không bài xích, vẫn để yên cho Lăng Tam Nguyệt nắm lấy.

Những ngón tay nhẹ nhàng bao bọc lấy, đem từng chút hơi ấm đến, chạm vào da tay trắng mịn nhẵn nhụi, dù là vô tình hay cố ý, đều dâng lên trong lòng những cảm giác rất khó có thể hình dung.
Ngẩng đầu lên, mắt đối mắt, một mảng triền miên tình ý.
Tiểu Hiểu không dám nhìn thẳng, chói mù mắt rồi!!!!
Các nàng vừa nói chuyện vừa canh lò lửa vẫn đang hừng hực cháy, tay cũng không buông ra, trong mắt đều là hình ảnh của đối phương.
Chẳng biết qua bao lâu, Tử Minh cũng trở về, trong tóc và y phục dính đầy tuyết trắng, vừa vào trù phòng đã chạy đến ngay lò lửa sưởi ấm, còn không ngừng lầm bầm than vãn trời quá lạnh.
"Làm sao rồi?"
Tử Minh buồn bực nói: "Ngay cả một sợi lông chuột cũng không tìm thấy!!"
"Ý ngươi là sao??" Tiểu Hiểu nhảy dựng lên: "Ngươi nói ta bịa chuyện sao?"
"Thôi được rồi." Lăng Tam Nguyệt chậm rãi nói: "Đều ngồi xuống cả đi, đêm nay là đêm trừ tịch, đừng có cãi nhau như vậy."
"Không chấp ngươi."
Nói xong, Tiểu Hiểu lại tiếp tục vươn tay lấy một cái bánh bao đậu đỏ khác mà ăn, quên mất chủ tử còn chưa có cái gì ở trong bụng, mà bản thân đã ăn sắp hết bánh bao đậu đỏ ở trên bàn.
Một lúc sau thì Chúc Vi cũng vào, mang theo một hộp gỗ màu son, nói: "Tiểu...!à, nương nương, có lễ vật từ Tướng quân phủ."
Diệp Cẩm vẫy vẫy tay với Chúc Vi, nói: "Lại đây, sẵn sưởi ấm luôn."
Chúc Vi ngoan ngoãn nghe theo, đến chỗ của Diệp Cẩm liền cung kính dâng lên hộp gỗ.
"Lễ vật này là của ai?"
Chúc Vi nhanh nhẹn đáp lại: "Là của nhị tiểu thư."
"Nguyên lai là nhị tỷ."
Diệp Cẩm có chút hoài niệm ngày tháng còn ở Diệp phủ, năm nào cũng vậy, nhị tỷ luôn là người đầu tiên mang lễ vật đến phòng nàng, đến tận lúc nàng gả đi vẫn không thay đổi.
Đem hộp gỗ trong tay mở ra, bên trong là một chiếc trâm cài tóc, nhìn không rõ là hoa hay lá, cũng không biết có phải là con vật hay không.

Phía trên là một vòng tròn nhỏ, có một vòng tròn lớn khác bao bọc, giữa các vòng tròn là những hình cổ quái, giống như chữ viết, lại giống như hình muôn thú.

Càng xem càng rối mắt, Diệp Cẩm trực tiếp cho trâm cài vào hộp gỗ, vừa định đóng thì bị Lăng Tam Nguyệt ngăn lại.
"Có gì sao?"
"Dáng vẻ của cây trâm này có chút quen mắt." Lăng Tam Nguyệt nói: "Cho ta xem một chút được không?"
"Được chứ."
Nói rồi Diệp Cẩm giao cả hộp gỗ đựng trâm cài cho Lăng Tam Nguyệt, hiếu kỳ đưa mắt nhìn nàng ấy, chờ đợi xem nàng ấy có nhận ra được nó là gì hay không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận