Nhưng sự sững sờ của Đồng Quyên trở lên tột đỉnh khi nghe được những lời Giang Tương nói:
- Mẹ, con muốn ly hôn với Lục Diệp, thật ra trước đây con đã biết tình hình bệnh của ba rồi, chỉ là con cố gắng dấu giếm để ba mẹ luôn nhìn thấy con lúc con vui tươi nhất.
Khi đó ba nói với con là ba muốn được nhìn thấy con lấy chồng sinh con, vậy lên con dùng mười năm phàn trăm cổ phần của mình để đổi lấy cuộc hôn nhân này.
Nhưng mà mẹ biết không, con đến bệnh viện, họ nói con thực sự không thể có con được, vậy nên con muốn nhanh chóng hoàn thành thủ tục ly hôn, như vậy cũng con như con hoàn thành được một nửa tâm nguyện của ba, nửa còn lại sẽ là con sẽ chăm sóc mẹ, tuyệt đối không đi thêm bước nữa.
- Con bé này, sao con lại tự mình trách mình như này.
Ba mẹ muốn con kết hôn là mong muốn con tìm được người con yêu và họ cũng yêu thương lại con.
Lục Diệp mẹ thấy đứa trẻ đó rất tốt, vì sao con lại muốn ly hôn cơ chứ.
- Có lẽ con chắc con hợp ở với mẹ hơn.
Thống nhất vậy nhé.
Đợi lo xong việc của ba con sẽ nhờ anh Tưởng Mạnh.
Con không biết mẹ có trách con về chuyện tự ý chuyển cổ phần không nhưng con cũng suy nghĩ rồi.
Con biết được yếu kém của con trong quản lý, nếu một mình con quản lý công ty sẽ không còn được huy hoàng như ba nữa.
Con biết anh ấy nếu tham gia và Giang Triều nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nói chung là sau này cũng có thể có điều bất ngờ sảy ra, nhưng con tin tưởng vào mối quan hệ giữa hai nhà.
Vậy nên con đã làm thế.
Đồng Quyên không nói gì nữa.
Thật tình ra mà nói, kể từ ngày đứa con gái ruột của bà mất đi, bà chăm sóc Giang Tương cũng sẽ có một ngày toàn bộ tài sản nhà họ Giang đều không còn là của nhà họ nữa.
Nhưng con bé lại khiến bà nhận ra được một điều, công sinh không bằng ơn dưỡng.
Con bé thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện chiếm đoạt tài sản, lại chỉ sợ bản thân cô không đảm đương nổi cho sự phát triển của họ.
Cô gái nhỏ này thật khiến tâm tư bà lo lắng hơn nhiều.
Cuộc nói chuyện của hai mẹ con đương nhiên khiến mỗi người đều có thêm một tâm tư nặng nề khác.
Đứa trẻ kia đương nhiên bà vẫn muốn coi là con rể chỉ có điều tính khí Giang Tương nếu đã quyết có lẽ sẽ chẳng ai có thể khuyên ngăn được cô.
Truyện Khác
Quả nhiên sau khi lo xong việc của ông Giang, cô ấy vậy liền tìm đến Lữ Tưởng Mạnh để làm thủ tục ly hôn.
Ánh mắt Lữ Tưởng Mạnh nhìn cô đầy hoài nghi.
Hai người họ vì cái gì đang yên lành lại có thể ly hôn cơ chứ chẳng phải vì vài ngày trước thôi họ vẫn còn ngọt ngào bên nhau sao.
Nhưng Lữ Tưởng Mạnh tuyệt đối không dám quay lại hỏi Giang Tương câu thứ hai chỉ có thể hỏi chuyện phân chia tài sản cô có cần điều gì không.
Cô đưa bản thỏa thuận kết hôn cho anh xem, anh chỉ cần ghi rõ trong thỏa thuận ly hôn theo như thỏa thuận kết hôn.
Đó chính là nếu hai người có con đứa bé sẽ thuộc vê Giang Tương, còn cô sẽ chuyển nhượng mười năm phần trăm cổ phần Giang Triều cho anh, không có đứa bé anh cũng vẫn được số cổ phần đó.
Lữ Tưởng Mạnh ngại ngùng nhìn cô sau đó chỉ biết im lặng làm thủ tục.
Buổi chiều anh lặng lẽ đến Thác Tài đưa cho Lục Diệp hồ sơ thỏa thuận ly hôn.
Anh lặng lẽ nheo mày yên lặng.
Cả hai người đều không nói một câu gì.
Ban đầu anh nghe Giang Tương nói muốn lo xong công việc cho ông Giang bèn để cô ở lại cùng mẹ mình.
Thời gian chưa được một tuần lễ anh liền nhận được thỏa thuận ly hôn.
Gọi điện cho cô cũng không được, gọi điện đến nhà họ Giang và công ty cũng đều không được.
Anh không ngờ cô lại dứt khoát thế, huống hồ khi anh lấy điện thoại của Lữ Tưởng Mạnh gọi điện cho cô, cô cũng chỉ buông lại một câu nói nhẹ nhàng.
Nếu anh không đồng ý chúng ta sẽ gặp nhau trên tòa.
Ra là như vậy, cuối cùng anh cũng có thể hiểu được lòng cô.
Cô nóng lòng muốn kết hôn sinh con vì biết được tình hình của ông Giang rồi.
Còn chuyện sau này, căn bản cô không hề yêu anh, chỉ đơn giản là muốn cùng anh sinh con.
Cô cần đứa con mà thôi.
Ngòi bút hạ xuống dứt khoát, thủ tục ly hôn của hai người cũng dứt khoát chấm dứt từ đây.
Giang Triều đón nhận cuộc học cổ đông lớn, thông báo lại toàn bộ cổ đông tại công ty, đứng đầu vẫn là Giang Tương với bốn mươi bảy phần trăm cổ phần.
Đứng thứ hai là Lục Diệp với mười năm phần trăm cổ phần, tiếp đó là bà Giang với mười phần trăm còn lại là của vài vị cổ đông khác.
Ngồi trên chiếc ghế cổ đông, Giang Tương dường như chẳng mặn mà với những câu chữ các vị cổ đông nói.
Cô vừa ngồi vừa nhìn ngắm khuôn mặt yêu nghiệt kia.
Một tháng không gặp anh vậy mà chẳng còn mặn mà với cô nữa, đúng là có người mới rồi liền không còn để ý đến cô.
Cuộc họp cổ đông càng căng thẳng khi lựa chọn người đại diện cho Giang Triều.
Trước đây ông Giang là chủ tịch, nên để cho Giang Tương là người đại diện và điều hành, bởi cô còn có ông ấy đằng sau chống đỡ.
Nhưng hiện tại, trên bàn cổ đông đã có thêm một người đàn ông nữa.
Người này tài giỏi như nào cả thành phố đều lãnh ngộ được, vậy nên có hơn nửa phiếu bầu để anh làm người đại diện và điều hành của Công ty.
Giang Tương không phản đối, bà Đồng Quyên lại chỉ nhìn con gái sau đó lặng lẽ yên lặng.
Giang Tương cô còn muốn về hưu sớm chứ nói gì đến chuyện ngày ngày đến công ty biết đâu vãn còn những cuộc chạm mặt như này sảy ra.
Không gặp mặt mới biết, hóa ra cô dưỡng như cũng nhớ anh, nhưng cho dù nhớ anh cô cũng không thể cùng anh quay lại những ngày tháng trước đây được.
Khi trước cô có chút hờn dỗi về chuyện anh có người phụ nữ khác, nhưng đến khi ngẫm nghĩ lại, cô càng thấy bản thân mình không thể ép buộc một người đàn ông ở mãi với mình được.
Cô vốn là có khiếm khuyết.
Mà khiếm khuyết đó thực sự là một vấn đề rất tôi lỗi của người phụ nữa.
Những chuyện này cô không thể đánh trống khua chiêng mà nói ra được.
Lục Diệp lại khác, anh vẫn một thân tay trang lạnh lùng nhìn về phía bàn họp, thái độ nghiêm nghị, ánh mắt lại càng cương trực không nhìn ngó xung quanh.
Sự lạnh lẽo này khiến ai cũng cảm thấy bức bối.
Giang Tương cũng vậy, cô cảm thấy anh quá lạnh lùng, nhưng có lẽ sự lạnh lùng cũng sẽ mang được hiệu quả tốt hơn trong công việc.
Làm sao ai có thể biết được người đang lạnh lùng kia cũng từng có một mặt dịu dàng với cô và lăn lộn với cô chứ..