Diệp Tương


Cả một buổi sáng đầy xu nịnh cuối cùng Giang Tương cũng có thể dời khỏi suy nghĩ của mình về quỹ đạo của nó.

Cô muốn về nhà.

Cô muốn tự lập, cô muốn vũng vàng đứng lên từ đôi chân của mình để sau này cho dù có chuyện gì sảy ra đi chăng nữa cô cũng đủ bản lĩnh để nuôi sống bản thân.
Giang Tương về nhà liền nói chuyện cùng bố mẹ.

Cô muốn ra ở riêng, muốn được tự lập tự chủ về kinh tế.

Cô không muốn đứng trong vỏ bọc cô tiểu thư nhà giàu được ba mẹ che chở, cô sẽ đi xin việc làm ở bất kì một công ty nào khác, muốn bình bình yên trải nghiệm hỉ nộ ái ố của cuộc sống bình thường.

Khi ba cô muốn nhờ người quen giúp đỡ cô xin một công việc vào công ty khác nhưng cô tuyệt đối không muốn, cô muốn năng lực của mình được người khác thừa nhận, thật ra Giang Tương vốn không cần người khác thừa nhận, bởi tất cả mọi người trong Giang Triều đều biết sự nỗ lực cố gắng của cô được thể hiện như thế nào.
Trước khi dời đi khỏi căn biệt thự mà cô gắn bó thật lâu, cô vẫn là quay lại xin phép ba mẹ cho cô mang quần áo ba mẹ mua cho mình đi để có đồ để mặc, dù sao đi chăng nữa, nếu hiện tại đi mua thêm quần áo chắc cô cũng không đủ tiền để thuê phòng trọ có thể ở.
Cả buổi chiều Giang Tương ngồi trước màn hình máy tính, cô chọn những thông tin tuyển dụng ghi chút lại đầy đủ nội dung và lực chọn những công việc phù hợp với chuyên ngành của mình, bên cạnh đó cũng ngoan ngoãn ngồi một chỗ đỡi Lữ Tưởng Mạnh tìm giúp cô một căn chung cư mi ni để tiện cho việc độc lập tự cường sắp tới.
Đến chiều muộn Lữ Mạnh Tưởng mới có thể đưa cô được đến một căn phòng nhỏ mà cô ưng ý, không quá lớn nhưng vẫn đủ chỗ cho vài người có thể cùng nhau ăn uống vui chơi, cũng có phòng ngủ và nhà vệ sinh riêng biệt đúng đủ tiêu chuẩn sạch sẽ gọn gàng tiện lợi, chỉ là chi phí để thuê căn phòng này khá đắt lại phải trả theo định kì sáu tháng một lần, cuối cùng cô đành mặt dày nhờ Lữ Mạnh Tưởng trả giúp cô sáu tháng đầu sau đó nhanh chóng tìm công việc mới để có thể kiếm tiền trả lại cho anh.
Giang Tương có nhà mới bèn trở thành một người rất thực dụng, cô nhìn Hoàng Đồng Đồng đứng kéo va li bên cạnh mình liền nảy lên một ý tưởng bóc lột.
- Này, cậu không thể đi ăn tân gia tay không như vậy được, mình có ý tưởng này cho cậu nhé, lấp đầu chiếc tủ lạnh cho mình đi, sau đó mình sẽ nấu cơm tân gia mời hai người.
Hoàng Đồng Đồng nhìn Lữ Tưởng Mạnh cũng chỉ có thể câm nín, hai người đều thích ăn những món ăn Giang Tương làm, đặc biệt cô ấy cũng rất thích mày mò tìm kiếm những món ăn mới, nhưng hành động nhất quyết xách va li ra khỏi nhà này của Giang Tương cũng đồng nghĩa với việc cô dời nhà đi nhưng quyết tâm không xin ba mẹ thêm đồng nào.

Vậy nên hai người dù muốn ăn cũng chỉ có thể đành ngậm ngùi cùng cô đi siêu thị chất đầy chiếc tủ lạnh để đổi lại mâm cơm tối đầy ắp những món ăn ngon.
Ngày hôm sau, Giang Tương chọn cho mình một bộ đồ công sở đơn giản, cầm bộ hồ sơ đẹp đẽ của mình đứng trước Thác Tài, sau một hồi suy đi tính lại Thác Tài đối với cô là lựa chọn tốt nhất.

Năng lực và vị trí nơi này đều phù hợp với tiêu chí cô đưa ra, huống hồ mức lương bảy nghìn tệ so với cô cũng không phải quá ít, hơn nữa công ty này đánh giá năng lực khá cao, tăng ca lại tính thêm lương vậy nếu một tháng chịu khó tăng ca mức lương cao nhất cô có thể nhận được cũng khoảng mười nghìn tệ.

Thu nhập vậy cũng gọi là tạm chấp nhận được rồi.
Nhưng những nơi có điều kiện tốt cũng chính là những nơi thu hút nhiều ong.

Số người đến phòng vấn ngày hôm nay cũng không hề ít, nhìn sơ qua cũng thấy có hơn mười người đang ngồi đợi.

So với số vị trí cần tuyển là hai thì số lượng này đúng là một chọi mười.

Tấm bằng trên tay của Giang Tương không hề xấu xí, kinh nghiệm làm việc của cô cũng thuộc dạng dày dặn.

Chỉ duy nhất có hai mục tiêu trên phiếu đăng kí đó chính là vị trí làm việc mong muốn và mức lương cô đưa ra để có thể thỏa mãn nhu cầu của mình.
Đến khi người phỏng vấn cô đọc một lượt phiếu đăng kí xong lại nhìn lại cô một lượt rồi đánh giá.

Cô gái trẻ trước mắt mặc một bộ trang phục công sở nhưng cũng rất thời thượng, quần áo thì là của thương hiệu thời trang trong nước nhưng đôi giày cao gót cô đi có giá đến hàng vạn tệ.

Một người mê hàng hiệu như vậy lại để trống mức lương liệu có phải muốn thỏa thuận mức lương thật cao sao?
- Cô Giang, ở phiếu điều tra tôi không thấy cô đưa ra mức lương yêu cầu, cô có thể nói một chút không? Hoặc là ở công ty cũ cô đã nhận được mức lương là bao nhiêu vậy?
- Cảm ơn anh, ở phiếu lương tôi không điền mức lương yêu cầu là do tôi muốn phía công ty đánh giá năng lực của tôi, sau đó người sử dụng lao động và người lao động đều có thể đưa ra một con số mà hai bên có thể thỏa mãn.

Còn về phía công ty cũ của tôi, trước khi dời đi tôi đã kí một cam kết không tiết lộ bí mật kinh doanh trong đó có cả điều khoản không tiết lộ về cả thu nhập tiền lương, nên rất tiếc không thể chia sẻ được cùng anh.
Nghe được câu trả lời của cô người đàn ông phía sau cánh cửa bắt đâu giao động, tiếp tục ám chỉ cho trợ lý tiếp tục phỏng vấn cô gái này.
- Vậy Cô Giang có thể cho tôi biết, cầm trong tay tấm bằng đại học rất đẹp, cũng đã từng làm việc ở những vị trí rất tốt vì sao lại muốn dời khỏi vị trí của mình.

- Vì con ếch không thể mãi ngồi dưới một chiếc đáy giếng được.
- Vậy làm sao có thể chứng minh được năng lực của cô để tuyển dụng cô, ở phiếu đăng kí cô cũng không điền vào mục vị trí ứng tuyển.
- Anh cho tôi một tình huống, tôi có thể trả lời các giải quyết của tôi cho từng vị trí các anh muốn tuyển.
Người đàn ông phía sau kia suy ngẫm một chút sau đó nhẹ nhàng nhắn tin cho người trợ lý duy nhất ba chữ.

"Nhà họ Giang"
- Được vậy tình huống tôi đưa ra cho cô như sau: Nhà họ Giang là chủ của tập đoàn Giang Triều, cô chủ cũng là người thừa kế duy nhất của Giang Triều biến mất, hiện tại người điều hành chỉ còn lại chủ tịch Giang.

Đương nhiên ông ấy là người rất tài giỏi, nhưng ông ấy tuổi cũng đã cao, vậy cô nói xem nếu trong vòng vài năm cô chủ Giang không quay về, chúng ta lại muốn thu mua một tập đoàn như vậy, cô nên giải quyết tình huống như nào?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận