Kết thúc bữa tiệc mừng Giang Tương bảo tài xế đưa cô và con trai đến nghĩa trang thành phố. Ba ngôi mộ nhỏ liên tiếp đặt cạnh nhau cũng lần lượt là ba cái tên mà dường như năm nào cô cũng nhìn thấy. Giang Tiểu Vân, Lộ Tuyên, Quân Triều, ba người họ ở gần nhau. Giang Tương nhẹ nhàng đặt bàn tay nhỏ của mình lên khuôn mặt người phụ nữ mỉm cười nói:
- Ba, mẹ, con thực sự không biết hai người chính là ba mẹ của con. Con may mắn khi được sinh ra trong hình hài hoàn chỉnh, được con hãnh diện khi làm con của hai người. Ba mẹ nuôi đã chăm sóc con rất tốt, còn nữa, con nhờ ba mẹ một việc được không? Ba mẹ giúp con chăm sóc Tiêu Vân với nhé. Chị ấy cho con cuộc sống như hiện tại, vậy nên con thật lòng mong ba người cũng có thể trở thành một gia đình. Còn nữa đây là con trai con, con đưa đến gặp ba mẹ. Ba mẹ phù hộ cho con nhé.
Giọt nước mắt Giang Tương lặng lẽ rơi. Lần đầu tiên cô cảm nhận được một sự mất mát nhưng lại mang đầy hạnh phúc.
Giang Tương cùng con trai vốn muốn dời đi nhưng lại nhìn thấy hai người bước đến. Người đàn ông tóc đã bạc trắng, có đôi nét giống hình ảnh người ba đã mất của cô trên bia mộ. Còn người phụ nữ tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn còn đượm nét đoan trang của một gia đình gia giáo. Bốn người nhìn nhau, bất chợt người đàn ông đó nhẹ nhàng hỏi cô cũng đến thăm mộ của Quân Triều phải không. Giang Tương có chút hoài nghi nhưng cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Ông ấy lại tiếp tục hỏi cô có quan hệ như nào với hai người họ. Giang Tương nhẹ nhàng nói là con gái ruột. Sau đó cả bốn người đều tiếp tục nhìn nhau.
Sắc trời không còn sớm nữa. Giang Tương nhìn trên màn hình chiếc điện thoại thấy Bà Giang đang gọi liền nhanh chóng dời cúi chào sau đó bế con trai dời đi. Hai người kia cũng nhìn theo bóng lưng cô dời đi rồi rơm rớm nước mắt.
Đó là con gái của con trai ông bà, là cháu nội của hai người họ.
Quân Lương nhìn cô gái lại nhớ lại hoàn cảnh trước đây, con trai ông là một người cảnh sát tài ba và nổi trội nhất của đơn vị ông lúc bấy giờ, là một người cha ông càng tự hào về thành tích đó của anh. Nhưng sau một năm chính sách của ngành cảnh sát thay đổi, chấp nhận kết nạp đội viên nữ. Từ đó cũng khiến cho mối quan hệ giữa hai ba con dần trở lên bất hòa.
Con trai ông yêu một người phụ nữ. Cô gái đó về bối cảnh gia đình thì hoàn toàn trong sạch, chỉ là gia đình cô ấy neo người. Cô ấy lớn lên không cha không mẹ bươn trải cuộc sống. Tuy khó khăn nhưng lại nghị lực hơn người. Để mà nói nghị lực của cô khiến cho nhiều người thán phục. Có lẽ cũng vì thế mà con trai ông yêu cô ấy bất chấp, vô điều kiện. Cho đến khi anh phát hiện ra hai người sớm đã ở chung với nhau sớm chiều.
Lúc đó ông còn đang là một cảnh sát mẫu mực, lo sợ mất mặt ông liền cấm cản hai người đến với nhau. Nhưng trái ngược lại với sự cấm cảm của ông, hai người họ cùng viết đơn chuyển đơn vị đến một thành phố không ai biết, cho đến khi hai người họ trở về thì người người phụ nữ kia đang mang thai hơn bảy tháng. Khi đó ông tức giận nói muốn từ mặt con. Con trai ông liền đồng ý. Nhưng đến khi lần thứ hai ông nghe được tin tức về con trai mình thì lại là cậu ấy được mai táng tại nghĩa trang thành phố. Khi đó ông đã lên cơn đau tim và hôn mê sâu sau nhiều năm mới tỉnh lại.
Tám năm nay ông đều đến nơi này, nhưng đây là lần duy nhất ông gặp được cô gái kia. Cũng lần đầu tiên biết được hóa ra năm đó con gái của con trai ông vẫn may mắn sống sót. Bà Quân lại muốn chạy đến bên cạnh gọi cô một tiếng cháu gái nhưng nhanh chóng được ông giữ lại. Hai mươi tám năm nay hai người chưa từng thực hiện được chức trách của người làm cha làm ông. Giờ nhìn cô gái nhỏ ôm một đứa trẻ trong lòng đương nhiên càng khiến ông ân hận về việc làm của mình năm đó.
Ngày hôm sau, trước cửa nhà cô được đậu một chiếc xe ô tô màu đen. Người phụ nữ hôm qua đứng trước cánh nhỏ gỗ trong lòng đầy băn khoăn không dám gõ cửa. Cho đến khi Giang Tương đi chợ về liền nhìn thấy bà ấy. Cô ngỡ ngàng trong giây phút bởi nơi này là ngoại thành, để nói Lục Diệp vận dụng đủ các mối quan hệ tìm được nơi đây cũng khó, người này lại có thể tìm được nơi này trong một đêm khiến Giang Tương cũng có chút dè chừng, nhưng vẫn nhẹ nhàng chào hỏi.
- Xin chào, xin hỏi bà muốn gặp ai.
- Cô gái, tôi có thể cùng cô nói chuyện được không? À, đứng tại đây cũng được.
- Cháu thực sự không biết bà là ai. Hình như chúng ta mới chỉ gặp nhau hôm qua.
- Phải, tôi là mẹ ruột của Quân Triều, là người hôm qua cô đến thăm mộ đấy. Đó là con trai và con dâu của tôi.
- .. - Câu nói của bà ấy cũng khiến Giang Tương ngây người. Vậy không phải cô nên gọi là bà nội sao?
Lúc này bà Giang cũng từ trong nhà đi ra, nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ bà Giang thoáng đôi chút giật mình. Bà cùng ông Giang lăn lộn trên thương trường bao năm sao lại không nhận ra người này cơ chứ. Vội vàng mời bà ấy vào nhà, pha trà mời nước để cùng nói chuyện, không ngờ lại như vậy.
Bà ấy vốn là phu nhân của cục trưởng cục cảnh sát thành phố. Năm đó bà ấy là hoa khôi của toàn thành phố, lại lấy được một người đàn ông mẫu mực của thành phố, ai khi đó lại không biết đến bà, vậy mà hiện tại bà đến muốn nói với Giang Tương rằng bà ấy là bà nội của cô, muốn cô có thể cùng bà ấy một lần trở về thắp hương bái tổ. Nhà họ Quân vốn dĩ neo người, con trai bà lại sớm từ bỏ quan hệ, hiện tại chỉ còn lại hai người đã ngoài tám mươi chẳng còn biết hơi thở sắp đã lụi tàn. Nhưng Giang Tương lại chẳng hề vui khi nghe lại câu chuyện của ba mẹ mình. Hóa ra hai người họ không được ông bà nội đón nhận. Nếu không phải hai người họ không còn có lẽ, họ cũng sẽ không bao giờ tìm đến đây gặp cô.
Giang Tương từ chối. Cô nói với bà Quân rằng, nếu nhất định phải kiểm tra huyết thống cô sẽ không phàn nàn, cô có thể chăm sóc ông bà, nhưng tuyệt đối không vì thế mà để lại bà Giang một mình nơi này. Cô may mắn, vì cho dù là ba mẹ ruột hay ba mẹ nuôi cũng đều có một gia đình kinh tế ổn định, nhưng chính bản thân cũng mông lung nhất lúc này. Cô lo lắng cho chính bản thân mình sau này.
Hiện tại cô có con trai, cô cũng chỉ mong cô có thể cùng con trai cô cùng bà Đồng Quyên sống yên ổn, việc xuất hiện một gia đình mới đương nhiên khiến cô càng rơi vào trầm tư hơn nữa.