Điệp Viên Kỳ Quái

Mí mắt của chú cảnh sát lái xe bỗng giật một cái. Ông biết cô gái xinh đẹp ngồi ghế sau này có lai lịch rất lớn, nhưng lại chẳng ngờ là con của quan to!

Tống Triều Dương kinh ngạc nhìn Lý Hương Quân, nhưng lúc này Lý Hương Quân làm gì còn tâm trạng mà để ý tới chuyện đó chứ! Cô chỉ giục thám tử Tiết nhanh chóng bảo chú lái xe nổ máy.

“Cậu Đỗ à, kéo cảnh báo lên, đi tới đó với tốc độ nhanh nhất!” Thám tử Tiết chau mày vội nói với lái xe.

“Rõ, thưa đội trưởng!” Chú lái xe nổ máy rồi lao vút đi như mũi tên.

Bộ trưởng? Tống Triều Dương nhìn Lý Hương Quân tựa như có suy tư. Không biết Bộ trưởng mà thám tử Tiết nói tới là ở ban ngành nào? Cấp bậc gì? Nếu hiểu theo ý nghĩa mặt chữ thì chức quan của ba Lý Hương Quân khủng lắm đấy.

Ông lão vừa đi khỏi ngõ liền ra tới phố lớn, ông vẫn đang nói chuyện điện thoại với Bộ trưởng Hình.

“Cậu đã phái người đi chưa đấy?” Ông lão lạnh lùng hỏi. Tư Hình gửi tin cho ông xong thì ông lập tức gọi điện cho Cục phó Điền ở thành phố, bảo điều người ở những đơn vị cảnh vụ lân cận qua đó chi viện cho Tư Hình. Cuộc điện thoại thứ hai là ông gọi cho Bộ trưởng Hình, bảo Bộ trưởng Hình điều động cảnh sát đặc nhiệm của ban an ninh.

“Tôi đã phái đi rồi, tổ đột kích đặc nhiệm của Cục 8!” Bộ trưởng Hình nói. Ngoài đội đặc nhiệm đặc cấp chấp hành nhiệm vụ ra thì trên đất Kinh Thành, Sở đặc nhiệm của Cục 8 có thể coi như là có sức chiến đấu mạnh nhất rồi. Tuy nhiệm vụ mà Bộ trưởng Hình chấp hành bây giờ có xung đột với nhiệm vụ mà Quan Thành Quân của Cục 8 đang làm, nhưng sự việc đã tới nước này rồi, trừ khi từ bỏ Tư Hình, chứ nếu không thì chỉ có thể đặt việc cứu người lên hàng đầu. Còn như sau khi Tư Hình bị lộ ra có khiến người khác nghi ngờ hay không thì cũng chỉ đành đợi sau này hẵng tính mà thôi.

“Tôi còn tưởng cậu vẫn cân đo đong đếm, không dám điều người đi cơ!” Ông lão chế giễu.

“Anh nói gì vậy chứ!” Bộ trưởng Hình có chút không vui nói: “Về công về tư, cứu người đều phải đặt lên hàng đầu. Huống hồ, cậu ta còn là cháu ruột của tôi. Tôi và cậu ta còn thân hơn anh ý chứ!”

“Đấy là về huyết thống thôi, chứ quan hệ thì chưa chắc!” Ông lão lạnh lùng nói một câu: “Nếu không phải cậu sợ người này biết người kia biết nên lúc trước không phái trợ thủ cho cậu ta thì làm sao mà xảy ra chuyện ngày hôm nay được?”

“Chuyện mà chúng ta làm bây giờ thuộc tính chất gì lẽ nào anh không biết sao?” Bộ trưởng Hình chau mày hỏi: “Lẽ nào anh còn muốn lấy cái loa ra để báo cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết à?”

“Mẹ nhà cậu đừng có mà mồm mép với ông đây!” Ông lão mắng: “Cậu Tư Hình mà có mệnh hệ gì thì cậu cứ đợi đấy mà chết chung luôn đi!”

“Tôi còn lo lắng hơn anh…” Bộ trưởng Hình còn chưa nói hết đã thấy ông lão cúp máy mất tiêu.

Bộ trưởng Hình bất lực thở dài một tiếng. Ông bất giác liếc qua màn hình của điện thoại vệ tinh, bỗng phát hiện vị trí của điện thoại vừa gọi tới đang ở trên phố.

“Cái lão khốn kiếp này lại chạy ra ngoài một mình, kể cả nóng lòng thế nào cũng không thể không quan tâm tới sống chết của bản thân như vậy chứ!” Bộ trưởng Hình sốt sắng mắng.

Chiếc điện thoại vệ tinh trên tay lại rung lên, màn hình không hiển thị số điện thoại. Ông lão nghĩ là Tư Hình gọi tới nên vội nghe máy.

“Anh là đồ khốn kiếp, không biết kẻ thù của mình giăng khắp thiên hạ à!” Bộ trưởng Hình hiếm khi lớn tiếng nói tục, ông kích động mắng: “Đợi mấy phút thì chết à? Bây giờ tôi phái người tới đón anh ngay!”

“Tôi không chết được, nhưng cậu Tư Hình e là đã mất mạng rồi!” Ông lão lạnh lùng nói.

“Mấy con phố ở xung quanh khu Văn Hoa Uyển đều đã bị giới nghiêm, xe bình thường chắc chắn là không vào được. Anh định vào như nào? Lẽ nào anh nói với cảnh sát rằng anh là Bộ trưởng Lý nhiệm kỳ trước à?” Bộ trưởng Hình vội nói.

“Tôi đợi ở đầu ngõ đấy!” Ông lão lạnh lùng nói một câu rồi cúp máy. Ông hiểu là Bộ trưởng Hình nói không phải là không có lý, bản thân ông lúc trước quan tâm nên rối cả lên, đã mất đi sự bình tĩnh.

Tư Hình ở bên trong cửa và cảnh sát ở bên ngoài cửa vẫn đang đứng song song với nhau. Chú Tư Hình không tin là người bên ngoài cầm súng bao vây mình là cảnh sát, cảnh sát đứng ngoài cửa lại càng không tin người bên trong dùng bom uy hiếp mình, còn kích nổ một quả cũng là cảnh sát.

Dựa vào năng lực của bản thân, đã chẳng có cách nào xử lý tình hình hiện tại nữa rồi. Đội trưởng đội hình sự đứng ở lối đi lại trên mặt đất cầm điện thoại báo lên cấp trên.

“Phần tử phạm tội tự xưng là bên trong có bom, vừa rồi còn làm nổ một quả, uy lực không hề nhỏ!” Đội trưởng đội hình sự nói.

“Anh có kiến nghị gì không?” Tại Cục công an chi cục khu Bắc, chính uỷ lúc này đang nhận điện thoại hỏi. Cục trưởng Phùng vừa vào trong phòng nhận điện thoại từ Cục trưởng Điền ở thành phố, vẫn chưa ra. Đội trưởng đội hình sự gọi cho Cục trưởng Phùng không được, chỉ đành gọi cho chính uỷ.

“Phái chuyên gia phá bom và chuyên gia đàm phán tới, ngoài ra thì tốt nhất là liên hệ với đại đội phòng chống bạo động của đội cảnh sát vũ trang!” Đội trưởng đội hình sự vội nói: “Số lượng và uy lực bom mà kẻ tình nghi phạm tội có lúc này vẫn chưa thể xác định được, nhưng tội phạm vô cùng bình tĩnh, khi nói chuyện không hề lộ vẻ hoang mang, theo suy đoán của tôi thì có lẽ đã phạm tội nhiều lần. Hơn nữa thì dựa hiện trường mà người báo án miêu tả, kẻ tình nghi phạm tội vô cùng hung hãn, tính nguy hại rất lớn, không phải là không có khả năng hắn sẽ cho kích nổ quả bom!”

“Các anh trước hết phải hết sức bình tĩnh, bây giờ tôi sẽ bố trí cho các anh. Tuyệt đối không thể để phần tử phạm tội trốn thoát, nhưng cũng phải chú ý tới sự an toàn của bản thân đấy.” Chính uỷ của Chi cục dặn dò.

“Rõ!” Đội trưởng tuần cảnh trả lời.

Chính uỷ của chi cục cúp máy xong, đội trưởng đội hình sự vẫn cầm điện thoại, anh ta trầm ngâm vài giây rồi gọi tới số điện thoại của người báo án vụ này. Điện thoại vẫn hiển thị không thể kết nối.

“Đồ khốn kiếp!” Đội trưởng đội hình sự nghiến răng chửi, hận một nỗi không thể đập ngay cái điện thoại xuống đất.

Tên khốn báo án nói rất nhiều lần trong điện thoại là bản thân hắn nhìn thấy tội phạm giết người ở cửa hầm. Nhưng bản thân anh ta chỉ thiếu nước dùng kính hiển vi tìm kiếm nữa thôi, mà cũng chẳng hề tìm được bất cứ dấu vết gây án nào ở cổng tầng hầm cả.

Mong là đừng xảy ra sự cố và cũng tuyệt đối đừng xuất hiện thương vong. Đội trưởng đội hình sự thầm cầu nguyện trong lòng. Bất luận người chết là cảnh sát hay dân thường thì đều không phải là cái mà anh ta muốn nhìn thấy.

Đội trưởng đội cảnh sát thở dài một tiếng rồi lại quay về hầm.

“Kể cả anh có giết người thì cũng chưa chắc sẽ bị tử hình đâu. Kể cả có bị tử hình thì vẫn còn cơ hội kháng án. Đến khi toà án nhân dân tối cao và viện kiểm sát nhân dân tối cao phúc thẩm xong thì vẫn còn ít nhất hai ba năm nữa. Dù sao được sống vẫn hơn, sống thêm ngày nào nữa thì vẫn là sống, huống hồ vẫn còn thêm được hai ba năm nữa…” Một cảnh sát đứng ở bức tường bê tông cạnh cánh cửa không ngừng nói với Tư Hình.

Nghe khẩu âm và ngữ khí thì tên khốn đứng bên ngoài có lẽ là người bản địa. Kể cả hắn không phải người bản địa thì chắc cũng là người trong nước. Đám khốn kiếp này vẫn còn giả làm cảnh sát, trông điệu bố cũng giống lắm! Tư Hình cười khẩy bên trong.

Đội trưởng đội hình sự đi tới đằng sau, anh ta lạnh lùng nhìn cấp dưới của mình khoa môi múa mép. Một cảnh sát ở bên cạnh bước tới, ghé sát vào tai anh ta khẽ khuyên: “Đội trưởng à, anh cứ để cậu Lưu nói tiếp đi! Tên khốn bên trong có bom thật đấy! Nhỡ hắn kích nổ thì sao! Ít ra chúng ta cũng kéo dài được chút thời giờ!”

“Nhưng cậu ta nói khoa trương quá đấy!” Đội trưởng đội hình sự chau mày nói.

“Vậy đội trưởng nói xem làm thế nào bây giờ?” Viên cảnh sát ngoái đầu nhìn tứ phía, anh ta phát hiện ra các đồng nghiệp đều cách đó khá xa liền nhìn đội trưởng đội hình sự rồi nén giọng xuống nói: “Dù sao cũng vẫn còn hơn việc phần tử phạm tội kích nổ quả bom hoặc xông ra ngoài đúng không!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui