Điệp Viên Kỳ Quái

Khi Triệu Khắc Hùng bước tới tầng hầm, trong lối đi của tầng hầm là rất nhiều cảnh sát vũ trang toàn bộ. Trương Hằng xua tay, lại nói với đội trưởng đội trọng án một câu, cảnh sát nhường vị trí cửa phòng tầng hầm ra.

“Cốc, cốc cốc!” Triệu Khắc Hùng gõ cửa tầng hầm

Tư Hình bên trong bực bội nói: “Có gì thì nói mau lên!”

“Tôi là Triệu Khắc Hùng!” Triệu Khắc Hùng nói.

“Ai?” Tư Hình liền bật phắt người ngồi dậy, kinh ngạc hỏi.

“XXXXXXX” Triệu Khắc Hùng không trả lời mà nói một dãy số. Đây là điều ông lão nói với anh ta trước khi xuống tầng hầm, anh ta không biết có ý nghĩa đặc biệt gì, nhưng Tư Hình nghe xong liền giống như bị sét đánh ngang tai.

“XXXXXXX” Tư Hình nghiến răng nghiến lợi nói ra một dãy số khác. Đây chính là hai câu mật hiệu của ông và ông lão, tác dụng duy nhất là để xác nhận thân phận của nhau trong thiết bị liên lạc.

Triệu Khắc Hùng là trợ lý của Bộ trưởng Hình, Tư Hình là cháu của Bộ trưởng Hình, hai người đương nhiên từng có tiếp xúc, nghe giọng nói là có thể phán đoán được thân phận của đối phương. Tư Hình lập tức nghĩ tới kết quả không hay ho cho lắm.

“Bên ngoài là ai?” Tư Hình nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Cảnh sát!” Triệu Khắc Hùng trầm ngâm hai giây, chậm rãi nói. Mặc dù anh ta không biết tình hình cụ thể là sao nhưng anh ta rất hiểu tậm trạng hiện giờ của Tư Hình.

“Mẹ kiếp!” Tư Hình thét lên, vứt thẳng súng xuống sàn.

“Bốp!” Nòng súng bắn ra một tia lửa, một viên đạn bắn lên tường đối diện Tư Hình, sau đó lại bật ngược trở lại, găm lên bức tường khác.

Súng vốn đã mở chốt an toàn, đừng nói là Tư Hình vứt mạnh như vậy, cho dù chỉ khẽ rơi xuống đất, va chạm nhẹ cũng sẽ tự động nã đạn, cũng may góc độ không đúng, nếu không viên đạn này rất có khả năng bắn lên người Tư Hình.

Nghe thấy tiếng súng nổ, cảnh sát bên ngoài lập tức căng thẳng, giơ súng mau chóng vây bên ngoài cửa tầng hầm.

Tư Hình ngồi bệt xuống sàn, lấy tay bứt tóc.

“Anh đừng làm bừa!” Triệu Khắc Hùng thét lên một tiếng, “Tôi lên trên một lát, sẽ xuống liền!”

Tư Hình giật mình, lập tức tỉnh táo. Triệu Khắc Hùng nói cần lên trên một lát, rất có thể là đi báo cáo với lãnh đạo, Bộ trưởng Hình rất có khả năng là ở bên trên.

Tư Hình xoay người bật dậy, nhanh chóng nhặt súng lên, khóa chốt an toàn giắt vào eo. Sau đó lại tìm kiếm cẩn thận trên tường tầng hầm.

Viên đạn bắn ra tuyệt đối không thể lưu lại hiện trường, ông dám chắc rằng, người của bộ phận an ninh có thể lần theo viên đạn này để điều tra ra khẩu súng mà mình sở hữu và điều tra ra được mình! Lúc này Tư Hình sợ nhất là bị lộ thân phận.

“Anh đi lên cùng tôi!” Triệu Khắc Hùng nói với Trương Hằng, sau đó lại dặn dò những cảnh sát khác: “Không có mệnh lệnh, không ai được tùy ý hành động!” Anh ta rất muốn rút hết những cảnh sát này đi nhưng anh ta dám chắc rằng họ không nghe lời mình.

Triệu Khắc Hùng ra khỏi lối đi tầng hầm, tới trước mặt Bộ trưởng Hình và ông lão, ghé sát tai ông lão khẽ nói đoạn mật hiệu mà Tư Hình nói với mình.

Ông lão gật đầu với Bộ trưởng Hình, sắc mặt của Bộ trưởng Hình càng lạnh hơn, nhìn Trương Hằng ở bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ: “Bảo người của anh rút hết đi!”

“Vâng!” Trương Hằng lập tức đáp một tiếng, đây vốn là việc hợp lý. Nhìn đội của Quan Thành Quân ở bên cạnh, bất luận là trang bị hay khí thế, những cảnh sát hình sự đội mình đều không thể sánh bằng.

“Bảo người của anh cũng lui hết đi!” Bộ trưởng Hình quay đầu lại nhìn Quan Thành Quân nói.

“Việc này…” Quan Thành Quân không hiểu cho lắm, ông không rõ tại sao Bộ trưởng Hình lại sắp xếp như vậy. Quy trình tiêu chuẩn phải là cảnh sát toàn bộ rút lui, đội đặc nhiệm đột kích của bộ phận an ninh tiếp quản.

“Chấp hành mệnh lệnh!” Bộ trưởng Hình nói từng chữ một, ông đã bắt đầu hơi mất bình tĩnh.

Ông lão liền bước lên trước một bước, vỗ nhẹ vào cánh tay Bộ trưởng Hình, ý muốn để Bộ trưởng Hình bình tĩnh lại. Sau đó nói với Quan Thành Quân: “Hãy rút trước đi đã! Cả cảnh sát địa phương ở đây nữa!”

Quan Thành Quân không rõ tình hình, há miệng nhưng không hỏi gì cả.

“Người ở dưới tầng hầm là người mình!” Ông lão thở dài, khẽ hạ giọng nói, động tĩnh lớn thế này, từ trên xuống dưới kinh động không biết bao nhiêu người, muốn giấu cũng không giấu được. Bây giờ chỉ có thể dùng thân phận của mình và Bộ trưởng Hình nén sự việc này vào trong phạm vi có thể khống chế. Kết quả tốt nhất là không để lộ thân phận của Tư Hình, càng không thể để lộ ý đồ thật sự của mình và Bộ trưởng Hình.

“…” Quan Thành Quân cũng lập tức giật mình, trợn tròn mắt.

Sao lại để xảy ra hiểu nhầm thế này? Quan Thành Quân trong lòng nghĩ thầm. Ông xua tay, bảo người phụ trách sở đặc nhiệm dẫn ba đội đi ra.

Trương Hằng đã sắp xếp cảnh sát có mặt ở hiện trường rút lui, bao gồm cả cảnh sát và thành viên đội trọng án ở dưới tầng hầm.

“Cậu cũng đi ra đi!” Bộ trưởng Hình lại nói với Quan Thành Quân.

“Vậy sự an toàn của hai lãnh đạo…” Quan Thành Quân có chút do dự nói.

“Không cần nữa!” Bộ trưởng Hình chỉ vào mấy cảnh vệ được vũ trang toàn bộ ở bên cạnh nói với Quan Thành Quân, “Có cảnh vệ phụ trách an toàn!”

“Được rồi, chúng ta về xe đi!” Ông lão lắc đầu nói với Bộ trưởng Hình: “Để Triệu Khắc Hùng xuống dưới đón người ra!”

Sắc mặt Bộ trưởng Hình sa sầm, dặn Triệu Khắc Hùng vài câu. Mấy phút sau, Tư Hình đầu đội áo, người quấn chăn, toàn thân được bọc kín mít, tới ngón chân cũng không lộ ra ngoài được Triệu Khắc Hùng dẫn ra khỏi tầng hầm.

Xe của Bộ trưởng Hình đã chạy tới trước cửa tầng hầm đợi sẵn, Tư Hình vừa bước ra khỏi lối đi của tầng hầm liền bị Triệu Khắc Hùng đẩy vào trong xe, sau đó Triệu Khắc Hùng ngồi vào vị trí lái. Quan Thành Quân ở phía xa thậm chí còn không đoán ra được chiều cao của người bị quấn trong chăn.

Ông lão ngồi ở vị trí ghế lái phụ, Bộ trưởng Hình ngồi ở hàng ghế sau, Tư Hình vừa mới gỡ chăn trên người và áo trên đầu xuống liền bị Bộ trưởng Hình ở bên cạnh tát thẳng vào mặt.

“Cậu làm ăn cái kiểu gì vậy?” Bộ trưởng Hình nghiến răng nghiến lợi chửi, nói xong lại tát một cái.

“Được rồi, đã thành ra thế này rồi, có đánh có mắng thì cũng có tác dụng gì chứ!” Ông lão ngăn Bộ trưởng Hình lại.

Những sự sắp xếp trước đó rất có thể đã công cốc, việc cần kíp bây giờ là nghĩ cách giải quyết ổn thỏa việc sau này. Đừng để người khác phát hiện ra ý đồ thực sự của mình. Ông lão thở dài nói với Bộ trưởng Hình: “Về trước đã!”

Triệu Khắc Hùng khởi động xe, chạy ra ngoài khu chung cư.

“Tên khốn đó chắc chắn đang ở gần đây!” Tư Hình sau khi tỉnh táo trở lại liền nghiến răng nghiến lợi nói, “Hắn ta chắc chắn đang ở gần đây giám sát tôi, nếu không sẽ không thể nào bấm giờ chuẩn thế được!”

“Như vậy thì đã sao chứ?” Bộ trưởng Hình mặt sa sầm, tức tối nói: “Để cảnh sát tìm ra hắn ta, sau đó lại để Quan Thành Quân dẫn đi?

Tư Hình há hốc miệng, không biết nên trả lời thế nào! Xe hơi lái ra khỏi khu chung cư, Tư Hình liền nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Trên phố đậu đầy xe cảnh sát, người chật kín, một vùng đen kịt, toàn là cảnh sát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui