Điệp Viên Kỳ Quái

Đúng là khiến người khác cười thối mũi! Hứa Tất Thành không cần nghĩ cũng biết, biển xe của chiếc xe việt dã Mercedes là giả.

“Còng tay lại trước!” Hứa Tất Thành nói với tài xế một tiếng.

Tài xế liền rút còng tay từ sau lưng ra, bẻ ngược tay người đàn ông ra sau, “cạch” một tiếng còng khóa vào tay, động tác rất dứt khoát.

“Anh đi lấy giấy tờ của hắn ta ra!” Hứa Tất Thành nói với tài xế.

Cô gái áo trắng vừa bị Hứa Tất Thành tát ngã xuống đất đã đứng dậy, nhìn thấy cảnh này cô có chút ngẩn người, tình hình gì thế này? Vệ sĩ của mình đã bị còng tay rồi, sao còn dùng tới cả súng thế này?

Nhưng cô gái áo trắng lập tức phản ứng lại, cô ta lớn tới từng này rồi, chưa bao giờ bị người khác đánh.

Có súng thì đã sao chứ, có giỏi thì một phát bắn chết bà đi.

Xuất thân không tầm thường, Tôn Tịnh từ nhỏ tới lớn được cưng chiều, chưa bao giờ biết chữ sợ viết thế nào.

“Tiểu Tịnh, đừng làm bừa.” Người đàn ông ôm đầu ngồi trên mặt đất thét lên, anh ta thấy chiếc xe cảnh sát mà mình đâm, rõ ràng là xe đặc biệt đã được cải tiến, hoặc là do cơ quan chuyên ngành chế tạo, người lái xe này cho dù là cảnh sát, chắc chắn cũng không phải cảnh sát bình thường, có lẽ đối phương đang làm nhiệm vụ khẩn cấp.

“Mẹ kiếp!” Tôn Tịnh đâu có nghe theo, thét lên một tiếng nhào về phía Hứa Tất Thành, tài xế cảnh giác đứng bên cạnh Hứa Tất Thành đá nhanh như chớp, Tôn Tịnh bay ra năm sáu mét giống như nằm trong hồ lô, bị tài xế đá ngất xỉu.

“Đừng làm bừa.” Người đàn ông cao lớn quát lên một tiếng, sau đó đứng dậy theo phản xạ.

Tôn Tịnh là con gái cưng của lãnh đạo, thân phận ngầm của anh ta thực ra là vệ sĩ của Tôn Tịnh, nếu như Tôn Tịnh xảy ra chuyện gì, anh ta chắc chắn cũng không thể thoát được trách nhiệm.

“Bụp!”

Một tiếng động nhẹ vang lên, bên cạnh chân người đàn ông liền bốc lên một làn khói trắng.

Đường của mình bị chặn, Lý Tương Tư sống chết không rõ, Hứa Tất Thành thậm chí muốn giết đôi nam nữ này. Anh thậm chí đang hối hận, vừa rồi tại sao lại không cho người đàn ông trẻ tuổi này cơ hội phản kháng, mình thuận thế tìm cớ, như vậy sẽ có thể một súng bắn chết hắn ta.

Súng vừa nổ, người đàn ông nhanh chóng lăn một vòng trên mặt đất, nhưng đợi khi anh ta xoay người lại thì phát hiện ra rằng Hứa Tất Thành không bắn lên người mình là là bắn xuống bên cạnh chân mình.

Cho dù là vậy người đàn ông cũng vã mồ hôi lạnh: Đối phương dám dùng súng thật, và dùng súng có thiết bị giảm thanh. Chàng trai vừa mới rời khỏi bộ đội đặc biệt biết rõ vô cùng, chỉ có nhân viên làm nhiệm vụ đặc biệt của ban ngành đặc biệt mới có thể dùng loại súng đặc biệt này.

Lần này thì xong rồi, đối phương thực sự không phải là cảnh sát thông thường.

Tài xế vừa lấy được giấy tờ của người đàn ông trong xe ra liền giật mình, chạy vội tới nhưng phát hiện tình hình vẫn trong tầm kiểm soát.

“Là lính?” Nhìn động tác chiến thuật tiêu chuẩn của người đàn ông, Hứa Tất Thành liền nheo mắt.

“Vâng!” Người đàn ông do dự một lát, trả lời một câu.

Tuy anh ta đã giải ngũ, nhưng quan hệ trong tổ chức vẫn được lãnh đạo để ở đơn vị cũ. Cơ quan cảnh sát không thể điều tra ra được.

Hứa Tất Thành lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông, nhận giấy tờ do tài xế đưa tới.

“Xuất thân từ đặc công?” Liếc nhìn giấy tờ của người đàn ông, Hứa Tất Thành cười nhạt một tiếng, nói tiếp với tài xế: “Đi lấy điện thoại lại đây!”

Tài xế lấy điện thoại vệ tinh của Hứa Tất Thành từ trong xe ra, nhìn thấy cảnh này, người đàn ông đang ngồi trên mặt đất liền giật mình, sau đó mồ hôi vã ra lạnh toát.

Cảnh sát sao có thể dùng tới thiết bị liên lạc đặc biệt loại hình này, khi còn làm nghĩa vụ từng làm nhiệm vụ ở nước ngoài, người đàn ông hiểu biết nhiều, nhìn thấy điện thoại vệ tinh lập tức đoán ra được thân phận của Hứa Tất Thành: Đặc công của cơ quan an ninh quốc gia.

Lần này không chỉ là xong hẳn mà còn là chết chắc!

Nếu như đối phương thực sự đang làm nhiệm vụ đặc biệt, vì Tôn Tịnh và mình khiến cho nhiệm vụ thất bại, hậu quả gây ra có lẽ tới ba của Tôn Tịnh, lãnh đạo của mình cũng không thể giải quyết được.

“Giúp tôi điều tra số điện thoại này!” Hứa Tất Thành cầm lấy điện thoại, nhập khẩu lệnh, kết nối với kênh nội bộ, báo mã hiệu bên trên chứng nhận sĩ quan quân đội.

Người đàn ông không biết trong điện thoại nói gì, nhưng nhìn thấy nụ cười khinh miệt trên môi Hứa Tất Thành, anh ta biết rằng giấy tờ của mình đã bị bại lộ.

“Giả mạo sĩ quan quân đội?” Hứa Tất Thành cất điện thoại cười nhạt một tiếng.

Người đàn ông thầm thở dài một tiếng.

“Cô ta là ai?” Hứa Tất Thành hất cằm về phía Tôn Tịnh đang nằm trên mặt đất cách đó không xa.

“Ba cô ấy công tác ở đơn vị XX!” Người đàn ông không dám che giấu, thành thực trả lời.

Hắn tin rằng cho dù mình không nói, nếu Hứa Tất Thành muốn biết, chẳng qua cũng chỉ cần một cuộc điện thoại.

“Chả trách!” Hứa Tất Thành lắc đầu.

Vừa nghe đơn vị và tên biên chế, anh lập tức biết được người mà người đàn ông này nói là ai.

Người đàn ông đó nói người này là quan chức đơn vị XX, Hứa Tất Thành đã nghe rất nhiều lần.

“Nếu như không muốn sau này phải trốn chạy, thì hãy bảo cô ta đích thân đi đầu thú!” Hứa Tất Thành vứt giấy tờ trước mắt người đàn ông, “Anh cũng vậy!”

“Mở còng tay, chúng ta đi!” Hứa Tất Thành nói.

Trong lòng anh đang vô cùng lo lắng, căn bản không có thời gian quan tâm đến đôi nam nữ này. Xe cảnh sát có thiết bị ghi chép đa chiều, hình dáng của hai người này đã được chụp lại. Nếu như muốn điều tra, dùng quyền hạn của Lý Tam Giang có thể điều tra được cả ba đời của đối phương, Hứa Tất Thành không sợ đối phương trốn mất.

“Được!” Người đàn ông mặt tái mét đáp một tiếng.

Hứa Tất Thành và tài xế bỏ lại xe cảnh sát, chạy nhanh trên đường.

Gọi điện với Lý Tam Giang không tới hai phút, mấy cảnh sát mặc trang phục cảnh sát giống như đang tham gia chạy đua trăm mét, xông vào tiệm bánh.

“Ai là Lý Tương Tư?” Cảnh sát trưởng cao lớn nói.

“Là tôi!” Lý Tương Tư cầm điện thoại, đứng dậy, vung tay, nhìn thấy cảnh sát mặc cảnh phục, trong lòng có chút an tâm hơn.

“Cảnh giới!” Cảnh sát trưởng quát một tiếng, mấy cảnh sát khác giống như nhìn thấy tội phạm hung tàn nhất, nhanh chóng rút súng ở eo ra, kéo chốt an toàn.

“A!” Khi nhìn thấy súng, nhân viên thu ngân đứng ở quầy hàng sợ hãi kêu thét.

“Khóa cửa.” Cảnh sát trước nói với một cảnh sát đang cầm súng.

“Vâng!” trả lời xong, cảnh sát nhận được mệnh lệnh lập tức vội vàng đóng cửa kính tiệm bánh lại, và không quên kéo cửa cuốn chống trộm xuống.

“Điều tra.” Cảnh sát trường nói với một vị cảnh sát khác.

Vị cảnh sát kia hai tay cầm súng, tìm kiếm tỉ mỉ ở tiệm bánh nhỏ, không tới một phút, cảnh sát điều tra liền điều tra khắp một lượt tiệm bánh nhỏ, và gọi bà chủ tiệm đang trong phòng điều khiển phía sau và một thợ làm bánh tới.

“Các… các người… các người là ai?” Bà chủ tiệm bánh ôm đầu sợ hãi mặt tái nhợt, lắp bắp hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui