Điệp Viên Kỳ Quái

Thiết bị áp lực chất lỏng giấu trong khung xe bắt đầu khởi động, cả chiếc xe được nâng cao, đầu và đuôi xe có sự biến đổi rất lớn. Chiếc xe màu đen thông thường hoàn toàn biến thành một chiếc xe khác trong một khoảng thời gian ngắn.

Thú Y khởi động xe, dưới ánh đèn yếu ớt trên bảng táp lô, Thú Y lái xe biến thành một người đàn ông râu xồm.

Thú Y cải trang thành đàn ông, xe chạy men theo góc chết của camera giám sát một khoảng, sau đó đánh vội tay lái ra ngoài từ cửa ra khác của bãi đậu xe.

Thú Y lái một thời gian dài, xe rẽ rất nhiều ngã rẽ, càng lúc càng rời xa trung tâm thành phố, cuối cùng đi vào một khu công nghiệp.

Nói là khu công nghiệp nhưng bên trong không hề có nhà máy gia công nào quá lớn, vì vấn đề môi trường của Kinh Thành đã rất nghiêm trọng, bất luận là người dân hay là chính sách đều không cho phép các doanh nghiệp sản xuất gây ra ô nhiễm xuất hiện xung quanh Kinh Thành, khu vực nhà xưởng ở đây phần lớn là các doanh nghiệp đóng gói.

Thú Y lái xe vào một nhà xưởng, cả nhà xưởng không hề có chút ánh sáng nào, một vùng đen như mực, chắc đã bỏ hoang không dùng từ lâu.

Thú Y tắt máy, tắt đèn xe, lặng lẽ ngồi đợi trong xe.

Trải qua chừng một tiếng đồng hồ nữa, một luồng ánh sáng đèn xe được bật lên bên ngoài nhà xưởng. Một chiếc xe bán tải chạy vào, thùng sau xe mở hẳn, không hề có nắp. Đợi sau khi xe bán tải đi vào, Thú Y liền bật đèn xe, sau đó xuống xe, mở cửa xe ở ghế sau ra.

Sau khi xe dừng lại, Lạc Đà và Đầu Trọc đã cải trang lại bước xuống, ba người hợp lực khiêng Tống Triều Dương từ ghế sau xe hơi màu đen ra, sau đó ném vào thùng sau xe bán tải.

Đầu Trọc lấy trong túi ra một bộ điều khiển từ xa, bấm nhẹ một cái, thùng sau xe bán tải bỗng xuất hiện một thứ giống như mái vòm, bao phủ cả thùng sau xe lại.

Không quá mười giây, màu sắc của chiếc xe bán tải màu trắng bắt đầu tối dần lại, cuối cùng dần dần biến thành màu đen.

“Tôi đi đưa hàng, mọi người đi trước đi.” Đầu Trọc nói với Thú Y và Lạc Đà.

Thú Y và Lạc Đà gật đầu, chui vào trong chiếc xe Thú Y lái tới, rời khỏi từ cửa sau của khu nhà xưởng.

Đợi chừng hai phút nữa, Đầu Trọc lấy một chiếc điện thoại ra, gọi vào số của Mục Hán.

Mục Hán đang ngồi ở đầu giường bệnh nói chuyện với Mục Đức Cao, nghe thấy tiếng chuông điện thoại đặc biệt liền khẽ nhíu mày, sau đó đứng dậy, nói với Mục Đức Cao trên giường: “Ba đi nghe điện thoại!”

Sau đó ông ta ra khỏi phòng bệnh, men theo lối đi, đi tới vào lối đi thoát hiểm, khi thấy không có ai khác trong lối thoát hiểm, ông ta mới nghe máy.

Bất luận là Đầu Trọc hay Mục Hán, đầu tiên đều báo trước một dãy số đã hẹn trước. Đây là mật khẩu giữa họ, mật khẩu khác nhau sẽ có ý nghĩa khác nhau.

Ý nghĩa trong đó chỉ có hai người họ hiểu, chẳng qua chỉ là để đề phòng.

“Được rồi!” Sau khi xác nhận hai bên đều đã an toàn, Đầu Trọc liền nói hai từ.

“Địa chỉ đã gửi cho anh rồi, bây giờ tôi sẽ đi, tới nơi tôi sẽ gọi điện cho anh. Không nhìn thấy tôi, anh đừng xuống xe.” Mục Hán dặn dò Đầu Trọc.

“Hiểu rồi!” Đầu Trọc đáp một tiếng, sau đó ngắt điện thoại.

Điện thoại vừa ngắt, điện thoại của Đầu Trọc liền nhận được tọa độ địa chỉ. Đầu Trọc xác nhận địa chỉ, nơi này chắc là vùng gần khu vực tập kết hàng hóa của nhà ga phía Bắc.

Sau khi gọi điện xong, Mục Hán liền về lại phòng bệnh.

“Bây giờ ba có chút việc phải làm, con nghỉ ngơi trước đi.” Mục Hán nói với Mục Đức Cao.

“Ba làm việc đi, không cần lo cho con!” Mục Đức Cao rất hiểu chuyện.

Mục Hán khẽ gật đầu, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Dưới lầu bệnh viện có một chiếc xe hơi bình thường đang đậu, đây chính là xe Mục Hán đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Ông ta không dẫn theo ai cả, một mình lái xe tới nơi tập kết hàng hóa.

Sau chừng một giờ, Mục Hán tới được khu tập kết hàng hóa, ông ta dừng xe ở địa điểm camera giám sát không chụp được, sau đó xuống xe một mình đi bộ về phía trước.

Khu tập kết hàng hóa vô cùng rộng, Mục Hán đã cố gắng chọn khu vực không có camera giám sát. Cho tới nửa tiếng đồng hồ sau, ông ta mới bước tới khu vực chất đầy thùng container.

Bãi đất rộng có tích trữ vô số thùng container, đường đi rối rắm, phức tạp. Ở mỗi một ngã rẽ, Mục Hán đều dừng lại, lặng lẽ đợi một lát, quan sát cẩn thận xem xung quanh có ai hay không.

Đợi sau khi xác nhận không có động tĩnh gì, ông ta mới tiếp tục đi về phía trước. Đợi Mục Hán đi tới thùng container chuẩn bị nhốt Tống Triều Dương, đã là hai giờ đồng hồ từ sau khi ông ta rời khỏi bệnh viện.

Sau khi xác nhận an toàn, Mục Hán mở thùng container, nhưng ông ta không bật đèn, lặng lẽ đóng cửa thùng container lại, ông ta liền gọi điện cho Đầu Trọc.

“Đưa tới đây.” Sau khi cuộc gọi kết nối, Mục Hán liền nói bốn chữ.

Đầu Trọc tắt động cơ, ngồi trong xe đợi ở bên ngoài khu vực tập kết hàng hóa, nhận tiếp một tọa độ địa lý.

Lần này Mục Hán dùng phần mềm đặc biệt, tọa độ địa lý gửi vào điện thoại của Đầu Trọc rất rõ ràng, khoảng cách không quá một trăm mét.

Đoạn đường Mục Hán đi gần một giờ đồng hồ, Đầu Trọc lái xe chỉ cần năm phút. Khi Đầu Trọc lái xe tới vị trí hẹn trước, Mục Hán liền mở cửa thùng container.

Chắc đã được xử lý đặc biệt, cửa thùng container khi được mở hoặc đóng lại sẽ phát ra âm thanh rất nhỏ, gần như có thể bỏ qua.

Mục Hán đứng trước cửa thùng container, vẫy tay với Đầu Trọc ngồi trong xe, ý là để anh ta lái thẳng vào.

Đầu Trọc lái xe bán tải đã được cải tiến một lần chạy thẳng vào trong thùng container.

Đợi sau khi đóng cửa thùng container, Mục Hán bật đèn, bên ngoài nhìn giống như một thùng container thông thường, bên trong có điểm đặc biệt, sáu mặt của thùng container đều đã được xử lý đặc biệt.

Bên trên đã được lắp vật liệu cách âm, cho dù đốt pháo trong thùng container thì người đứng bên ngoài thùng cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.

Cả thùng container được tách thành hai nửa, bên trong khá rộng rãi, ở giữa là một bức tường chắn làm bằng thủy tinh, chia thùng container thành hai gian.

Nửa gian bên ngoài, chỗ gần sát vách thủy tinh có đặt một chiếc bàn làm việc, bên trên là một chiếc máy tính.

Mở khoang sau xe bán tải ra liền nhìn thấy Tống Triều Dương vẫn đang hôn mê, Mục Hán khẽ nhíu mày lại.

Tống Triều Dương giống như đang ngủ, nằm trong thùng xe bán tải, tay và chân đều đã được cởi trói, đầu không có trùm đầu.

“Sao không hề có biện pháp đề phòng gì vậy?” Mục Hán hỏi anh ta.

“Tay nghề của Thú Y, anh còn không tin sao?” Đầu Trọc cười nhe răng nói, “Cô ta muốn nó ngủ tới bao lâu sẽ ngủ bao lâu, thêm một phút cũng không được.”

“Chỉ sợ có điều bất trắc thôi! Nhỡ may trên đường hắn tỉnh dậy thì làm sao?” Giọng Mục Hán rất bực bội.

Công việc của ông ta vô cùng nguy hiểm, không dám có chút ít sơ sót. Chỉ cần một lần xảy ra sự cố, vậy thì sẽ rơi vào cục diện không còn đường sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui