Điệp Viên Kỳ Quái

Vì vậy nên từ trước tới nay, hễ là chuyện có liên quan tới tính mạng của bản thân và gia đình thì ông ta đều vô cùng cẩn thận.

“Tôi nhớ kỹ rồi, ông chủ. Ông cứ yên tâm, sẽ không có lần sau đâu!” Đầu Trọc mặt mày hớn hở nói.

“Kéo vào đi, treo lên, nhớ là trùm đầu nó vào.” Mục Hán nhìn Tống Triều Dương rồi nói với Đầu Trọc.

Đầu Trọc nghiến răng, có chút không muốn làm.

Đừng thấy hắn trông sức dài vai rộng như vậy mà hiểu nhầm. Nếu phân tích kỹ thì lần nào nhận nhiệm vụ thì hắn cũng đều là nhân viên chi viện phụ trách mảng kỹ thuật. Hắn vô cùng mẫn cảm với công việc thể lực.

“Sao thế? Lẽ nào còn để tôi phải đích thân ra tay à?” Mục Hán trợn mắt nói với Đầu Trọc.

“Sớm biết trước thì đã bảo Thú Y tới đây rồi, còn đỡ được một tay.” Đầu Trọc lầm bầm nói rồi xốc hai cánh tay của Tống Triều Dương lôi xuống xe.

Cả người Tống Triều Dương lúc này mềm nhũn ra như bún, Đầu Trọc phải vất vả lắm mới kéo được Tống Triều Dương vào trong.

“Treo nó lên.” Sau khi kéo Tống Triều Dương vào trong, Mục Hán đột nhiên đứng bên ngoài nói.

“Khoa học kỹ thuật cao thật đấy.” Đầu Trọc đứng ở trong container, hắn ngẩng đầu lên nhìn tấm thuỷ tinh được sử dụng làm vách ngăn rồi mới phát hiện ra là nhìn từ trong ra ngoài thì chẳng thấy gì.

Hoá ra tấm thuỷ tinh này được xử lý đặc biệt, nó giống như phòng thẩm vấn của cảnh sát vậy, chỉ có thể nhìn từ một mặt.

Hơn nữa thì giọng nói ở Mục Hán từ bên ngoài truyền vào cũng trở thành giọng nói điện tử được chỉnh sửa qua máy tính.

“Treo lên đâu?” Đầu Trọc ngẩng đầu lên nhìn bức tường trần trụi hỏi.

Vừa dứt lời, Đầu Trọc liền nghe thấy một tiếng “vù!” khẽ kêu lên, hắn ngẩng đầu lên thì thấy hai sợi dây da từ trên đỉnh container rơi xuống.

Đầu Trọc thầm cảm thán mấy tiếng.

Hắn chưa bao giờ tới nơi này, xem ra Mục Hán đã có chuẩn bị từ lâu rồi. Đầu Trọc móc hai tay của Tống Triều Dương vào trong cái vòng, hắn siết chặt lại xong thì trùm một cái túi đen lên đầu Tống Triều Dương.

Đầu Trọc xong xuôi mọi việc thì cái dây treo mới bắt đầu kéo lên cho tới khi thân thể của Tống Triều Dương cách mặt đất độ chừng 30 centimet mới dừng lại.

Cả người của Tống Triều Dương bị treo lơ lửng giữa không trung.

“Trói cả chân nó vào.” Giọng nói được biến đổi qua máy tính lại vọng lên.

“Ừm.” Đầu Trọc gật gật đầu rồi nhặt hai cái dây ở dưới đất vừa bật ra từ bức tường lên trói chặt lấy chân của Tống Triều Dương.

Mục Hán ở bên ngoài thao tác, bốn sợi dây bắt đầu siết lực, thân thể của Tống Triều Dương bị kéo căng ra thành hình chữ “Đại”.

“Gọi nó dậy đi.” Mục Hán lại nói.

“Được.” Đầu Trọc đáp rồi lấy một bơm kim tiêm nhỏ xíu từ trong túi ra, hắn bỏ nắp ống bơm rồi bơm vào huyết quản ở cổ chân Tống Triều Dương.

“Thú Y nói là cùng lắm chỉ ba bốn phút sau sẽ tỉnh lại thôi.” Đầu Trọc thận trọng thu ống bơm về rồi lại nhét vào trong túi.

Chỉ hai phút sau, Tống Triều Dương bắt đầu có động tĩnh.

Đầu của cậu vốn dĩ đang gục rũ xuống lúc này đang hơi ngẩng lên.

“Nhanh vậy cơ à?” Đầu Trọc lẩm bẩm một tiếng. Tuy hắn không nhìn đồng hồ nhưng thiết nghĩ cũng chưa đầy ba phút.

“Đeo cái này vào.” Mục Hán mở cửa ngăn cách ra, vứt một cái máy đổi giọng cho Đầu Trọc.

Đầu Trọc lập tức phản ứng lại, vừa rồi khi Tống Triều Dương có động tĩnh thì giọng của hắn lẩm bẩm lúc đó không hề được biến đổi.

Như trước kia thì chắc chắn Đầu Trọc sẽ chú ý tới chi tiết này nhưng nhiệm vụ lần này đối với hắn mà nói thì quá bình thường, hắn cho rằng Tống Triều Dương chẳng qua chỉ là một học sinh, cùng lắm là từng tập võ nên thân thủ khá tốt mà thôi, vì vậy mà hắn vô thức lơ là cảnh giác.

Nhưng hắn vẫn làm theo ý muốn của Mục Hán, ngoan ngoãn đeo máy đổi giọng lên.

Tống Triều Dương cảm thấy đầu óc mình hơi mụ mị, cảm giác giống như là uống nhiều rượu nên bị say vậy. Cậu vô thức lắc lắc đầu, chầm chậm mở mắt ra nhưng phát hiện trước mắt mình là một mảng tối đen.

Bản thân cậu đang ở đâu thế này? Đây là phản ứng đầu tiên của Tống Triều Dương. Ý thức của cậu dần dần khôi phục lại, cơ thể cũng bắt đầu có tri giác, cảnh tượng lúc trước khi hôn mê bỗng nhiên xộc thẳng vào não.

Tống Triều Dương lập tức phản ứng lại, cậu đã bị người ta bỏ thuốc trong lúc đợi Lý Tương Tư ở nhà hàng đồ Tây.

Tống Triều Dương khẽ cử động cơ thể nhưng lại chỉ cảm thấy một cảm giác rung chấn. Ngay lập tức, Tống Triều Dương hiểu rằng mình đã bị treo lơ lửng trên không rồi.

Cảm giác này quả thực quá quen thuộc. Lúc trước khi cậu phạm lỗi, ví như là làm chuyện xấu để lại hậu quả khá nghiêm trọng thì ông nội sẽ trừng phạt cậu như thế này. Bị treo lên đánh đòn cũng là một trong các sự trừng phạt.

Khi đó cũng giống như bây giờ vậy, cậu bị kéo thành một hình chữ “Đại”. Còn như đánh vào bộ phận nào trên cơ thể thì phải xem tâm trạng của ông nội nữa.

Tống Triều Dương cắn mạnh một cái vào đầu lưỡi, cảm giác đau đớn lập tức truyền lên não khiến ý thức của cậu tỉnh táo hơn một chút.

Nếu như đối phương đã lên kế hoạch để bỏ thuốc cậu rồi lại treo cậu ở đây thì chắc chắn không có chuyện cậu nói vài câu xin tha là sẽ được bỏ qua. Nói không chừng đối phương nhìn thấy cậu khóc lóc kêu gào ầm ỹ thì sẽ lại càng hả hê.

Vì vậy mà sau khi tỉnh lại, Tống Triều Dương không vội mở miệng nói chuyện mà cố gắng nhớ lại tình hình lúc trước khi bị hôn mê.

Ngoài việc nước mà cậu uống có vấn đề thì trước khi ngất đi đã có một cô gái ngồi đối diện trước mặt cậu, còn nói chuyện với cậu nữa. Những chuyện còn lại thì Tống Triều Dương cũng không nhớ nổi nữa. Cậu nhớ lại tỉ mỉ cả quá trình từ lúc mình bước vào nhà hàng cho tới khi hôn mê, không phát hiện ra thêm được bất kỳ điểm khả nghi nào khác.

Tuy bản thân cậu từng được huấn luyện dưới sự dìu dắt của ông nội, nhưng dù gì cậu cũng không phải là đặc công và gián điệp chuyên nghiệp, cậu chỉ sinh sống trong môi trường bình thường nên mức độ đề phòng và tính cảnh giác chắc chắn không cao.

Nếu người chuyên nghiệp muốn hạ thủ với cậu thì kỳ thực có rất nhiều cách.

Tống Triều Dương thầm cảm thán, rõ ràng biết là bản thân bây giờ đang là mồi câu, muốn liều mạng đấu tranh nhưng lại chẳng tìm được cách nào cả.

Phương thức hành sự của hai nhóm người ở lần này và lần trước tại trường học giống hệt nhau.

Vì vậy mà chỉ trong chốc lát, Tống Triều Dương liền đồ dồn mọi nghi ngờ về Mục Đức Cao rồi lại nghĩ đến phụ thân Mục Hán của cậu ta. Cậu cho rằng so với nhân vật thần bí đứng sau mình muốn mình làm mồi nhử để dụ ông nội ra thì hiềm nghi của Mục Hán càng lớn hơn.

Dưới con mắt của nhân vật thần bí đứng đằng sau thì bản thân cậu lúc này tựa như cá nằm trên thớt, căn bản là chẳng phải làm bất cứ cái gì, hơn nữa thì lợi dụng cậu cũng là mục đích chính của họ.

Trước khi tìm được hoặc bắt được ông nội thì có lẽ người của ban ngành an ninh sẽ không sử dụng thủ đoạn quá khích như thế này để đối phó với cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui