Điệp Viên Kỳ Quái

Người có mặt có lẽ chỉ có Tư Hình không biết việc này, Lý Hương Quân liền giải thích lại một lượt sự việc lần này, sau khi nói xong cô liền trừng mắt lườm Hứa Tất Thành.

Hứa Tất Thành cảm thấy mình vô cùng oan uổng, đâu phải mình giam giữ Tống Triều Dương, tại sao Lý Hương Quân cứ động một tí lại chĩa mũi nhọn vào mình.

“Bây giờ đã qua mười hai giờ đêm rồi, Mục Hán dù sao cũng là ông chủ của công ty niêm yết trên sàn chứng khoán, không thể nào rảnh rỗi như vậy, cả đêm ở trong bệnh viện trông con.” Tư Hình nhìn thời gian nói.

“Tôi đã sắp xếp người đi điều tra rồi.” Hứa Tất Thành nói: “Đợi xem, xem có thể căn cứ điện thoại của Mục Hán để định vị vị trí lúc này của ông ta hay không.”

“Mười giờ hai mươi lăm phút, luật sư Lý dẫn Tống Triều Dương ra khỏi đại sảnh của tòa nhà văn phòng.”

Đội trưởng Tiết xem ghi chép giám sát nội bộ cục công an nói: “Luật sư Lý, cô hãy nghĩ kỹ xem, lúc mười giờ hai mươi phút, Tống Triều Dương đã được thả khỏi phòng giam, nên đang ở cùng cô, khi đó cậu ta có nhận được tin nhắn hay cuộc gọi lạ nào không?” Đội trưởng Tiết nghiêm túc hỏi.

Lý Hương Quân bất ngờ nhớ ra, sau khi làm xong thủ tục cũng là lúc Tống Triều Dương được bảo lãnh xong, Tống Triều Dương nhận được một tin nhắn kì lạ, khi đó mình còn tưởng rằng là cô gái nào đó gửi tới, còn mở tin nhắn ra xem, kết quả là tin nhắn quảng cáo rác, xem ra virus nghe lén được giấu trong tin nhắn đó. Nghĩ tới đây, Lý Hương Quân trong lòng có chút hối hận, Tống Triều Dương khi đó cũng đã nói, sau khi cậu ta gặp phải những tin nhắn rác như vậy, bao giờ cũng xóa đi ngay, nhưng vì mình ghen thầm, nhất định tò mò xem tin nhắn, nếu không đối phương sẽ không định vị được hành tung của Tống Triều Dương, rất có thể sẽ thoát được kiếp nạn này.

Lý Hương Quân không hề giấu giếm, nghiêm túc kể lại một lượt tình hình lúc đó, thậm chí còn nói không sót một chữ nào đoạn đối thoại giữa mình và Tống Triều Dương.

“Theo ý cháu nói, Tống Triều Dương bình thường sẽ không mở những tin nhắn như vậy mà trực tiếp xóa đi có đúng không?” Tư Hình hỏi một câu.

“Đúng vậy, đúng là Tống Triều Dương đã nói như vậy với cháu.” Lý Hương Quân dứt khoát gật đầu.

“Nếu như Tống Triều Dương không lừa cháu, cậu ta thực sự có thói quen như vậy, vậy thì trong đây có vấn đề, không biết có phải là trùng hợp hay không!” Tư Hình lại nói tiếp.

Hứa Tất Thành và đội trưởng Tiết đồng thời gật đầu, nếu như đối phương không có ý nắm bắt thời cơ, sao bọn chúng có thể chắc chắn rằng Tống Triều Dương nhất định sẽ mở tin nhắn đó.

“Khi đó có phải mọi người đang ở cùng với Mục Hán không?” Hứa Tất Thành lại hỏi.

“Đúng vậy, vừa làm xong thủ tục bảo lãnh, Mục Hán khi đó có nhắc tới việc trao đổi số điện thoại với Tống Triều Dương.” Lý Hương Quân nghĩ lại nói.

Bốp, Hứa Tất Thành vỗ mạnh tay, trong này chắc chắn có vấn đề, rất có thể Mục Hán chính là đang thừa cơ tạo cơ hội, để virus định vị có thể thuận lợi cấy vào điện thoại của Tống Triều Dương. Đội trưởng Tiết cũng gật đầu, ông cũng rất đồng tình với suy đoán của Hứa Tất Thành.

Vậy thì phải trọng điểm theo dõi Mục Hán.

Quyết định đã có, hai bên đều đồng thời hành động, Hứa Tất Thành sắp xếp người chú trọng điều tra động tĩnh hiện tại của Mục Hán, xem có phải đang trông chừng trong bệnh viện hay không, nếu như không có ở trong bệnh viện, vậy thì ông ta rời đi lúc nào, đi đâu.

Đội trưởng Tiết bố trí cảnh sát, yêu cầu điều động camera giám sát trong bệnh viện và các lối đi xung quanh bệnh viện xem có thể tìm ra được tung tích của Mục Hán sau khi rời khỏi bệnh viện hay không.

Cả Tư Hình cũng âm thầm rời khỏi phòng họp, tìm một nơi yên tĩnh, gọi điện thoại cho Lý Tư Hải, báo cáo chi tiết tình hình, nhưng giấu việc Lý Hương Quân gặp tai nạn trên đường tới chi cục công an. Hiện giờ Lý Hương Quân đã không có vấn đề gì, Tư Hình cũng không muốn để Lý Tư Hải phải lo lắng sợ hãi.

“Được rồi, tôi biết rồi, cậu theo dõi tiếp, đừng để Hương Quân làm bừa.” Lý Tứ Hải dặn dò một câu trong điện thoại.

Bảo mình trông chừng Lý Hương Quân, Lý Hương Quân sẽ làm bừa? Tư Hình thầm giật mình. Việc này là sao? “Vâng, tôi biết rồi.” Tư Hình bình tĩnh đáp một câu sau đó ngắt điện thoại. Ông ta không rời khỏi văn phòng nhỏ này ngay mà ngồi trên sô pha lặng lẽ suy ngẫm thông tin trong câu nói cuối cùng của Lý Tứ Hải.

Chả trách tâm trạng của Lý Hương Quân tối này vô cùng không ổn định, đặc biệt nhằm vào Hứa Tất Thành, nói đến mức Hứa Tất Thành không dám nói gì, thì ra lãnh đạo đã sớm có dự cảm. Tư Hình ở bên cạnh Lý Tứ Hải đã hơn mười năm, quan hệ thân thích trong nhà Lý Tứ Hải, về cơ bản ông đều biết rõ, bao gồm cả Tống Trường Sinh có quan hệ rất mật thiết với Lý Tứ Hải, nhưng cho tới thời điểm trước đó ông vẫn không biết rằng Tống Trường Sinh có một người con trai sống ở trong nước, Tống Triều Dương cũng xuất hiện rất đột ngột. Tư Hình loáng thoáng cảm nhận được rằng, thân phận của Tống Triều Dương không hề đơn giản, nếu không Lý Tứ Hải sẽ không giấu giếm lâu tới vậy mới tiết lộ thông tin, nhưng Tống Triều Dương mới tới Kinh Thành chưa bao lâu, hoặc là nói rằng xuất hiện trong tầm mắt Lý Hương Quân chưa bao lâu, sau khi Tống Triều Dương bị bắt cóc, thái độ của Lý Hương Quân không khác gì với Lý Tứ Hải hoặc dì gặp nguy hiểm.

Lãnh đạo đã sắp xếp như vậy cho mình, mình nhất định phải để tâm, còn về thái độ của lãnh đạo và Lý Hương Quân đối với Tống Triều Dương, Tư Hình cũng chỉ nghĩ thầm một chút trong bụng, tuyệt đối không nhiều lời đi hỏi, càng không thể tự đi điều tra, lòng tín phục của ông đối với Lý Tứ Hải đã ăn sâu vào máu thịt, cho rằng Lý Tứ Hải làm vậy chắc chắn là có lý lẽ.

Đợi Tư Hình trở về phòng họp, bất luận là Hứa Tất Thành hay đội trưởng Tiết, người bên dưới đều không có được tiến triển gì lớn. Lý Hương Quân giống như bốc hỏa, đi dép lê, tóc buông xõa, khoanh hai tay đã bôi rượu thuốc đi tới đi lui trong khu vực trống của phòng họp, vẻ mặt lo lắng sốt ruột. Để cô phát tiết tâm trạng một chút cũng tốt, Tư Hình thầm nghĩ trong bụng, ông không ngăn cản những hành động kì quái của Lý Hương Quân, chỉ ngồi vào giữa Hứa Tất Thành và đội trưởng Tiết, lấy hộp thuốc ra mời một lượt.

Không biết đi được bao nhiêu vòng, Hứa Tất Thành vẫn đang chăm chú quan sát Lý Hương Quân, khi anh thậm chí cảm thấy mình đã hoa mắt, Lý Hương Quân bất ngờ dừng lại, cầm điện thoại, hình như gọi điện cho ai đó, Tư Hình cảm thấy có gì đó bất ổn liền ngẩng đầu hỏi: “Hương Quân, cháu gọi điện cho ai?”

“Cháu muốn hỏi Mục Hán xem có phải ông ta bắt cóc Tống Triều Dương hay không.” Lý Hương Quân vừa vội vàng bấm số điện thoại vừa trả lời.

“Cháu làm vậy không phải là gây rối sao?” Tư Hình chậm rãi nói nhưng động tác cơ thể thì vô cùng nhanh, đứng bật dậy khỏi ghế làm việc, bước nhanh như bay tới bên cạnh Lý Hương Quân, một tay giật lấy điện thoại.

“Chú Tư, chú làm gì vậy? Tại sao giật điện thoại của cháu?” Lý Hương Quân thét lên một tiếng.

Điện thoại vừa mới gọi đi, vẫn chưa kịp đổ chuông, Tư Hình mau chóng nhấn nút ngắt cuộc gọi màu đỏ. “Bây giờ cháu gọi điện cho Mục Hán có khác nào nói với Mục Hán rằng chúng ta đang nghi ngờ hắn?” Tư Hình giơ tay cao, không đề Lý Hương Quân giật lại điện thoại của mình, nhíu mày nói.

“Nhưng vấn đề là mọi người điều tra thế này, tới khi nào mới có thể điều tra ra được tung tích của Tống Triều Dương?” Lý Hương Quân vội hỏi.

“Vậy cháu kinh động tới Mục Hán như vậy, để Mục Hán biết hắn bị nghi ngờ rồi, nhỡ hắn giết người diệt khẩu thì làm sao?” Tư Hình nói tiếp.

“Hiện giờ hắn bắt cóc Tống Triều Dương chắc là vì muốn trút giận cho con trai Mục Đức Cao của hắn, nói không chừng Tống Triều Dương sau khi chịu cực khổ một chút sẽ được thả ra.” Tư Hình khuyên giải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui