Điệp Viên Kỳ Quái

"Bố Già, cháu đã quan sát kỹ rồi, quả thực là bên cạnh Lão Ngũ không hề có dấu hiệu tồn tại của nhân viên ban ngành đặc biệt!” Mèo Rừng thề thốt nói trong điện thoại.

“Hê hê…” Tai nghe vọng tới tiếng cười được biến đổi qua điện tử. Mèo Rừng biết là Bố Già ở đầu dây bên kia chắc chắn đang cười khẩy, anh chuẩn bị ăn mắng rồi đây.

Mèo Rừng đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng trách móc của Bố Già. Bố Già chỉ lạnh lùng nói một câu: “Cậu bây giờ ghê gớm rồi. Cậu thật sự cho rằng mình là siêu nhân, chỗ nào cũng tới được sao?”

“Cháu không dám nghĩ vậy?” Mèo Rừng vô thức rụt cổ lại.

“Không dám nghĩ vậy mà lại tự ý hành động, cậu tưởng là ban ngành an ninh do tôi mở hay sao mà muốn đến thì đến muốn đi thì đi?” Giọng nói của Bố Già lại càng nghiêm túc hơn.

Mèo Rừng không dám tranh biện gì nữa.

“Người ta vốn dĩ là muốn thả mồi câu dài để bắt cá lớn. Không câu được tôi thì các cậu có bao nhiêu người tới chăng nữa thì cũng chỉ thêm chút mồi nhử mà thôi. Cậu tưởng là đối phương sẽ để tâm sao?” Bố Già lạnh lùng hỏi.

Mèo Rừng chỉ im lặng lắng nghe, không dám đáp lại.

“Sau này nếu cậu còn dám tự ý hành động thì đừng quay lại nữa!” Bố Già cúp máy luôn.

“Cháu…” Mèo Rừng định xuống nước vài câu nhưng Bố Già lại chẳng cho anh cơ hội.

Không biết là tướng ở bên ngoài có thể không nghe theo quân lệnh hay sao?

Mèo Rừng hậm hực lẩm bẩm.

Bố Già dặn dò anh là mấy ngày này ông sẽ có hành động lớn, bảo anh yên ổn chút, không được tới tìm Lão Ngũ nữa.

Rốt cuộc là hành động lớn gì?

Bản thân anh vẫn nên ngoan ngoãn một chút thì hơn! Mèo Rừng dập tắt luôn ý định hoá trang lần nữa đi tìm Lão Ngũ.

Tại căn cứ quân sự khu ngoại ô Kinh Thành, trong phòng làm việc bí mật của Sias, Đỗ Tu Hải ngồi trước một cái máy tính không có kết nối mạng, anh đang xem một tin nhắn thì bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa của Phùng Đào.

“Anh Hải, điện thoại cá nhân của anh kêu!”

Trong khu vực công tác đặc biệt, thiết bị truyền tin cá nhân không được phép mang vào.

“Được, tôi biết rồi!” Đỗ Tu Hải đặt chuột xuống, đứng dậy khỏi máy tính.

Đi tới văn phòng, Đỗ Tu Hải nhập mật mã mở điện thoại ra, màn hình hiển thị tin nhắn.

Đỗ Tu Hải chau mày lại. Tin nhắn tới từ một quảng cáo của trang mạng cổ phiếu nhưng đây là cách thức liên lạc riêng giữa anh và Mục Hán lúc trước.

Dịch tin nhắn ra thì là Mục Hán muốn gặp anh.

Tên khốn kiếp này liệu có phải lại gây ra chuyện gì rồi không? Đỗ Tu Hải thầm suy đoán.

“Tới trang viên ở ngoại ô?” Đỗ Tu Hải biên tập tin nhắn này thành ám mã rồi thông qua mạng điện thoại của nội bộ ban ngành an ninh gửi cho Mục Hán.

Do việc lần trước giúp Mục Hán điều tra Tống Triều Dương nên việc Mục Hán là tai mắt của anh đã lộ ra. Những lãnh đạo có quyền hạn cao như Lý Tứ Hải hay Hướng Đông Nam đều đã biết. Vậy nên có những lúc cần liên lạc, đặc biệt là ở khu vực Kinh Thành thì càng giấu giếm sẽ lại càng khiến người khác nghi ngờ.

Vừa nghĩ tới Tống Triều Dương thì Đỗ Tu Hải lại hận tới mức ngứa hết cả răng. Anh ta không hận Tống Triều Dương mà hận Mục Hán và Mục Đức Cao.

Chết tử tế thì không chết đi, cứ nhất định phải cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, một lòng muốn Mục Đức Cao theo đuổi Lý Tương Tư. Hay rồi, bây giờ sự việc bùng lên rồi.

Chả trách mà lúc trước có điều tra thế nào cũng không điều tra ra được thân phận của Tống Triều Dương. Cậu ta có mối quan hệ thân thích trực hệ với Lý Tứ Hải, lại còn là cháu trưởng của Tống Trường Sinh – thương nhân lẫy lừng, tra ra được mới là lạ đấy.

Bây giờ Đỗ Tu Hải chỉ cầu mong Lý Tứ Hải nói được làm được, có thể nói đỡ để tha cho Mục Hán khi tập đoàn Đỉnh Lực Tống Thị muốn trả thù ông ta. Bên ngoài Mục Hán trông có vẻ sáng láng nhưng kỳ thực chỉ là một lớp giấy được dán lên ô cửa sổ, chọc vào là rách.

Mục Hán mà xảy ra chuyện thì đến lượt anh bỏ chạy cũng chẳng xa nữa.

Đỗ Tu Hải thở hắt ra nhưng tâm trạng vẫn nặng nề như cũ, một áp lực vô hình đè xuống khiến anh không thở nổi.

Anh đi khỏi văn phòng, rời khỏi toà nhà rồi lái chiếc xe con phổ thông đi ra ngoài khu cứ địa quân sự.

Tại toà nhà Tân Nguyệt, Mục Hán ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh ông là Vương Hưng Nghiệp, đối diện là Châu Văn Phi và Mã Như Long.

“Đây là tiền thù lao cho nhiệm vụ lần này của các anh. Tôi trả trước một nửa, sau khi quay về sẽ trả nốt nửa còn lại!” Mục Hán đẩy một tờ ngân phiếu tới trước mặt Châu Văn Phi và Mã Như Long. Số đầu là “5”, đằng sau là sáu số “0”.

Nhiều như vậy sao?

Nhìn thấy số tiền là năm triệu tệ, hai mắt của Mã Như Long sáng bừng lên. Anh ta đang định đưa tay ra cầm ngân phiếu thì đã bị Châu Văn Phi đập một cái vào tay.

“Ông chủ, ông có thể nói về tình hình cụ thể của nhiệm vụ sắp tới được không?” Châu Văn Phi biết rõ tính cách và thủ đoạn hành sự cả Mục Hán. Lúc trước bọn họ vào sinh ra tử, thậm chí ăn cắp tình báo của một vài đơn vị ban ngành an ninh quốc gia thì Mục Hán cùng lắm cũng chỉ trả cho họ một triệu tệ thù lao. Lần này ông ta tự nhiên hào phóng như vậy, tăng hẳn mười lần luôn, điều đó chứng tỏ nhiệm vụ rất khó.

“Đội tàu bị cướp ở eo biển Malacca, lần này các cậu đi là dùng tiền chuộc để chuộc lại đội tàu và đội viên!” Mục Hán bình tĩnh nói.

“Chết tiệt! Cướp biển? Lần này chẳng phải là đi chết sao? Ông chủ à, không được đâu, phải thêm tiền!” Mã Như Long thốt lên.

“Không muốn đi thì tôi có thể đổi người khác!” Mục Hán nói gãy gọn: “Cướp biển cũng chỉ muốn tiền thôi, cầm tiền đi rồi thì họ sẽ coi các cậu là tổ tông. Chuyện như này thì cá nhân cũng làm được. Nếu không phải số hàng lần này đắt giá thì tôi cũng chẳng cần phải lo. Thủ hạ dưới trướng Vương Hưng Nghiệp thiếu gì, chọn bừa cũng ra được vài đứa nhanh nhẹn!”

Mã Như Long còn đang định nói thêm vài câu thì đã bị Châu Văn Phi ngăn lại. Quả đúng như Mục Hán nói, nghe thấy hai chữ “cướp biển” có vẻ như rất nguy hiểm, nhưng thực chất chỉ cần đưa tiền chuộc thôi, ngược lại còn vô cùng an toàn. Bao nhiêu năm nay, tuyến vận tải đường biển quả thực xảy ra không ít vụ cướp vũ trang, nhưng kể cả Somali thì cũng chỉ cần giao tiền chuộc là sẽ không xảy ra chuyện xé vé.

“Được, chúng tôi đi!” Châu Văn Phi mạnh mẽ nói ngắn gọn. Mã Như Long mặt mày hớn hở cất ngân phiếu đi.

“Lần này đi chủ yếu là do Vương Hương Nghiệp phụ trách, các cậu chỉ cần nghe theo sự chỉ huy của Vương Hưng Nghiệp là được!” Mục Hán lại dặn dò.

Cả Châu Văn Phi và Mã Như Long đều gật đầu. Bọn họ đều biết rằng Vương Hưng Nghiệp là tâm phúc số một dưới trướng Mục Hán. Có những lúc thậm chí Vương Hưng Nghiệp còn là đại diện cho Mục Hán.

Tất cả chi tiết và quá trình phát sinh sự việc Vương Hưng Nghiệp đều nắm rõ. Vương Hưng Nghiệp còn từng trải qua thế cục lớn hơn như thế này không biết bao nhiêu lần. Mục Hán tin chắc rằng nếu đối phương thực sự là hải tặc vũ trang thì Vương Hưng Nghiệp hoàn toàn có thể ứng phó được. Vẫn là câu nói đó, dù gì thì mục đích cuối cùng của hải tặc vẫn là tiền.

Vương Hưng Nghiệp đưa Châu Văn Phi và Mã Như Long rời khỏi văn phòng, chiếc điện thoại cá nhân của Mục Hán liền vang lên tiếng chuông đặc biệt.

Nghe thấy tiếng chuông, Mục Hán lập tức sốc lại tinh thần bởi vì đây là tiếng chuông riêng biệt khi Đỗ Tu Hải liên hệ với ông ta.

Đội tàu vừa bị cướp thì đúng lúc La Anh Hoa gọi điện tới với sự uy hiếp nhẹ. Điều này khiến Mục Hán vô cùng nghi ngờ rằng chuyện tàu bị cướp rất có khả năng là có liên quan tới La Anh Hoa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui