Điệp Viên Kỳ Quái

Đám đông vây quanh giống như bầy ngựa kinh hãi, hốt hoảng không biết phải làm sao, người nào người nấy bỏ chạy toán loạn.

Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, có tiếng kêu, có tiếng thét, có tiếng khóc, có tiếng kêu cứu…

“Rầm!” Phùng Đào đấm mạnh lên thành xe, anh không ngờ Tiểu Điền lại cảnh giác tới vậy. Sự cố lần này là anh gián tiếp gây ra.

“Cứu người trước!” Phùng Đào nghiến răng nghiến lợi nói với đặc nhiệm ở hiện trường.

Đợi tới khi kiểm soát được hiện trường hỗn loạn, không phát hiện ra có người thương vong, Phùng Đào mới thầm thở phào, còn Tiểu Điền đã biến mất không thấy bóng dáng.



Trên bức tường này có dán giấy dán tường màu vàng, không có bất cứ vật dụng nào cả, nhưng thiết bị dò tìm kim loại vẫn không ngừng rung lên. Tô Nam ngồi xổm xuống, lấy tay sờ soạng cẩn thận bức tường, quả nhiên anh tìm được một bộ phận rất nhỏ nhô lên.

Tô Nam nghi ngờ nơi này chính là công tắc cất giấu két sắt, cũng rất có thể là cạm bẫy. Nhưng anh không có thời gian đi phân biệt, chỉ có thể thử. Vì thế Tô Nam nghiến răng, ấn mạnh công tắc xuống.

Sau một tiếng “bốp” vang lên, một mảng tường ở chính giữa bức tường bất ngờ bật ra, thì ra nơi này là một cánh cửa bí mật, bên trong là một chiếc két sắt loại lớn.

Két sắt không có thiết bị điện tử, khóa két sắt chính là khóa cơ giới thô sơ nhất, phức tạp nhất thế giới. Tô Nam đương nhiên biết loại két sắt này, anh cũng biết muốn mở nó ra căn bản là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, phá giải mật mã vô cùng mất thời gian, bất cứ thiết bị nghe nào cũng không thể cảm ứng được quy luật của vòng quay số cơ giới thông qua lớp thép dầy.

Tô Nam liếc nhìn khóa két sắt, lập tức quyết định phương án mở khóa, phương án rất đơn giản và trực tiếp, nếu đã không thể nhẹ nhàng mở ra vậy thì dùng bạo lực để phá hoại.

Vì nhân viên chỉ huy lâm thời vừa thông báo cho anh biết, Tiểu Điền rất có thể đã cảnh giác, đang về lại tòa nhà. Mặc dù nhóm thông tin đã chặn tín hiệu vô tuyến ở gần đây, két sắt không thể khởi động hệ thống tự hủy nhưng nếu Tiểu Điền tới chắc chắn sẽ có cảnh báo, trước khi Tiểu Điền tới nơi, mình vẫn không lấy được tin tức tình báo mà Tiểu Điền đã biên dịch nhưng chưa kịp gửi đi, vậy thì lần hành động này coi như thất bại.

Tô Nam mở túi dụng cụ, lấy ra mấy viên con nhộng màu phụ liệu dùng trong đường cáp quang, sau đó từ từ dán lên vị trí khóa số két sắt.

Tô Nam ngả ra sau, miệng lẩm bẩm đếm số, tính toán thời gian, sau vài phút, hàng loạt tiếng xòe xòe khe khẽ vang lên bên tai.

Sau vài giây nữa, cửa kim loại của két sắt bắt đầu tan chảy phân giải, rơi xuống từng giọt, giống như nước đường trên gà nướng xiên.

Ánh sáng đèn pin rọi vào trong két tối đen, anh nhìn thấy mấy xấp đô la dầy, còn có mấy món đồ kiểu văn kiện, và một món đồ lưu giữ, bên trong chính là tình báo mà Tiểu Điền đã biên dịch.

“Tìm thấy đồ rồi!” Tô Nam lập tức báo cáo về bộ chỉ huy.

Cửa đã bị ăn mòn, căn bản không thể mở ra, nhưng độ rộng của lỗ bị tan chảy không đủ, đồ bên trong không lấy ra được. Điều quan trọng nhất là viên con nhộng mà Tô Nam mang theo lần này đã dùng hết.



Phùng Đào không ngờ Tiểu Điền lại giảo hoạt như vậy, có thể trốn thoát trong tầm giám sát nghiêm ngặt thế này, nếu như Tiểu Điền về tới tòa nhà kịp lúc, Tô Nam vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì công việc trong suốt thời gian này coi như uổng công.

Phùng Đào cố gắng để mình bình tĩnh lại, chỉ cần Tiểu Điền chưa về tới phố Văn Viễn, nhiệm vụ vẫn chưa coi là thất bại.

Xe của Tiểu Điền bỏ lại hiện trường, nếu như đi đường vòng, hắn ta cần phải đi bộ rất lâu, ít nhất là hơn một giờ đồng hồ, nếu như là vậy, Phùng Đào không cần phải lo lắng.

Phùng Đào nhìn bản đồ trên màn hình, đặt mình vào vị trí của Tiểu Điền, cách duy nhất lúc này là tàu điện ngầm.

Phùng Đào đập bàn ra lệnh: “Một nhóm nhân viên cơ động ở lại phố Văn Viễn, để phòng xảy ra sự cố, toàn bộ nhân viên đặc nhiệm còn lại lập tức tới cửa ra của tàu điện ngầm, phong tỏa mọi lối ra, nhận dạng mục tiêu cẩn thận.

“Vào camera giám sát của tàu điện ngầm, tôi cần hình ảnh của mọi góc độ!” Phùng Đào hạ lệnh cho đặc nhiệm phụ trách kỹ thuật đổi hình ảnh giám sát.

Sau một phút, Phùng Đào vẫn không yên tâm nói với nhóm cơ động ở phố Văn Viễn: “Nếu như phát hiện ra Tiểu Điền, có thể gây sự cố, trước khi Tô Nam hoàn tất công việc, tuyệt đối không để cho hắn ta đi vào tòa nhà!”

“Vâng!” Nhóm cơ động đáp một tiếng. Cụ thể là ý gì, họ có thể tự do phát huy, ví dụ như đóng giả làm dân giang hồ say rượu.

Mười mấy phút sau, tàu điện ngầm đi vào ga, sau khi mở cửa, hành khách lần lượt bước xuống tàu.

Trên màn hình lớn trước mặt Phùng Đào chia thành hình ảnh giám sát của các cửa ra, đó là hình ảnh mà camera giám sát ở các cửa ra chụp được, nhân viên công tác của nhóm thông tin mỗi người ngồi trước một chiếc máy tính thao tác hệ thống nhận dạng.

Phùng Đào không ngờ Tiểu Điền lại giảo hoạt như vậy, có thể trốn thoát trong tầm giám sát nghiêm ngặt thế này, nếu như Tiểu Điền về tới tòa nhà kịp lúc, Tô Nam vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì công việc trong suốt thời gian này coi như uổng công.

Phùng Đào cố gắng để mình bình tĩnh lại, chỉ cần Tiểu Điền chưa về tới phố Văn Viễn, nhiệm vụ vẫn chưa coi là thất bại.

Xe của Tiểu Điền bỏ lại hiện trường, nếu như đi đường vòng, hắn ta cần phải đi bộ rất lâu, ít nhất là hơn một giờ đồng hồ, nếu như là vậy, Phùng Đào không cần phải lo lắng.

Phùng Đào nhìn bản đồ trên màn hình, đặt mình vào vị trí của Tiểu Điền, cách duy nhất lúc này là tàu điện ngầm.

Phùng Đào đập bàn ra lệnh: “Một nhóm nhân viên cơ động ở lại phố Văn Viễn, để phòng xảy ra sự cố, toàn bộ nhân viên đặc nhiệm còn lại lập tức tới cửa ra của tàu điện ngầm, phong tỏa mọi lối ra, nhận dạng mục tiêu cẩn thận.

Nhân viên đặc nhiệm toàn bộ đổ dồn tới nhà ga, phân tán ở các cửa ra, sẵn sàng đợi mệnh lệnh của Phùng Đào. Đương nhiên họ cũng không dám lơ là, ai cũng chăm chú quan sát cửa ra mà mình phụ trách, suy nghĩ chẳng may Tiểu Điền cải trang không quá hoàn mỹ, có thể nhận ra hắn ta bằng mắt thường.

Một người đàn ông cao lớn mặc áo T-shirt cộc tay bước xuống khỏi tàu điện ngầm, khi đi qua chỗ hai mẹ con đang khoác túi lớn túi bé, anh ta dừng lại, dịu dàng mỉm cười với cậu nhóc.

Cậu nhóc chừng năm sáu tuổi, có thể là vì đã tới giờ, cũng có thể là vì quá mệt, nói tóm lại là không muốn đi đường, nhất định bắt mẹ phải bế cậu nhóc đi.

Người mẹ trẻ tuổi nhẹ nhàng khuyên nhủ, quan trọng là hai tay cô ta còn xách bốn năm túi đồ lớn nhỏ, căn bản không thể bế được.

“Anh bạn nhỏ phải nghe lời chứ, để chú bế cháu nhé!” Người đàn ông mặc áo T-shirt cúi xuống, nhìn cậu nhóc đang ăn vạ nói.

Sau đó anh ta quay lại nói với người mẹ: “Tôi giúp chị bế bé ra ngoài cửa nhà ga nhé!”

Người mẹ vốn dĩ không muốn đồng ý nhưng bà nhìn thấy sắc mặt người đàn ông này rất thân thiện, đồ mặc trên người cũng là hàng cao cấp, nhìn không giống những kẻ buôn người nên không phản đối.

Người đàn ông bế cậu nhóc lên, cùng cô gái đi về phía lối ra. Anh ta rất biết nô đùa với trẻ nhỏ, cậu nhóc cũng không sợ người lạ, chả mấy chốc hai người liền cười nói vui vẻ.

Nhân viên đặc nhiệm và nhân viên nhóm thông tin của bộ chỉ huy quan sát những hành khách đi một mình ra khỏi nhà ga, cho tới khi mọi người ga này xuống hết, đoàn tàu tiếp tục khởi động cũng không nhìn thấy Tiểu Điền.

“Trưởng nhóm, hình như Tiểu Điền không đi chuyến tàu này, hoặc là không rời khỏi ga!” Trưởng nhóm thông tin nhìn Phùng Đào nói.

Không thể nào, đây chính là phán đoán đầu tiên của Phùng Đào. Chuyến tàu tiếp theo là hai mươi phút sau, cộng thêm thời gian mua vé, Tiểu Điền chí ít sẽ phải mất trên nửa giờ đồng hồ. Và bến kế tiếp cách cửa ra gần phố Văn Viễn nhất tới hơn mười cây số, đi tới đi lui, cho dù Tiểu Điền bắt taxi quay lại cũng mất trên nửa tiếng đồng hồ.

“Bật lại một lượt video của cửa ra!” Phùng Đào nói với nhóm thông tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui