Điệp Viên Kỳ Quái

Đợi Hình Minh Viễn dẫn theo Triệu Khắc Hùng tới căn cứ dưới lòng đất của tứ hợp viện, Lý Tứ Hải đang đợi họ. Khi Lý Tứ Hải nhìn thấy Triệu Khắc Hùng không cảm thấy quá bất ngờ.

Rất ít người biết được căn cứ bí mật dưới lòng đất của tứ hợp viện. Ngoài mình và Hình Minh Viễn ra, biết được nơi này có những gì thì cũng chỉ có Quan Thành Quân. Còn người khác, bao gồm Đỗ Tu Hải từng tới đây cũng chỉ tưởng rằng bên dưới này đã được Lý Tứ Hải xây dựng mấy gian mật thất mà thôi.

Căn cứ này, bao gồm mấy tòa nhà tứ hợp viện ở bên trên mặt đất, Lý Tứ Hải cuối cùng cũng cần phải giao ra. Ông và Hình Minh Viễn từng thảo luận vấn đề này, Hình Minh Viễn có địa điểm làm việc và địa điểm sinh sống của mình, không thể nào chuyển tới đây giống Lý Tứ Hải.

Suy nghĩ của Hình Minh Viễn là xem nơi này là căn cứ dự phòng, đợi sau khi Lý Tứ Hải rút về hẳn sẽ giao cho Triệu Khắc Hùng, bên dưới tiếp tục do Quan Thành Quân nắm giữ.

“Khắc Hùng cũng tới rồi, tốt lắm!” Lý Tứ Hải dẫn hai người vào trong một phòng làm việc, chính xác là một trung tâm thông tin quy mô nhỏ, và Quan Thành Quân đang đợi ở trong.

“Tứ Hải, rốt cuộc là sao? Lẽ nào tôi và anh liên lạc cũng có người dám nghe lén sao?” Vừa vào tới cửa, Hình Minh Viễn liền vội vàng hỏi.

Lý Tứ Hải dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn Hình Minh Viễn, Quan Thành Quân và Triệu Khắc Hùng đều không hiểu gì cả, không biết hai người đang nói việc gì.

“Ngồi xuống trước đã!” Lý Tứ Hải chỉ vào sô pha, nói với Hình Minh Viễn.

Triệu Khắc Hùng vẫn chưa ngồi xuống, Lý Tứ Hải liền nói với Hình Minh Viên: “Anh hãy giao chìa khóa bí mật quyền hạn cho Khắc Hùng, để anh ta điều tra mọi hành động và hành tung của Đỗ Tu Hải trong thời gian gần đây, càng nhanh càng tốt.”

Hình Minh Viễn nhìn Lý Tứ Hải, lấy trong túi hồ sơ ra thiết bị liên lạc đặc biệt của mình, giao cho Triệu Khắc Hùng đứng bên cạnh.

“Chìa khóa bí mật và khẩu lệnh đều ở đây, mật mã là @@¥¥*%@...” Hình Minh Viễn nói với Triệu Khắc Hùng.

“Thành Quân cũng đi cùng, phối hợp với Khắc Hùng!” Lý Tứ Hải nói với Quan Thành Quân.

Quan Thành Quân gật đầu, dẫn Triệu Khắc Hùng ra khỏi văn phòng.

“Vấn đề đại nghịch bất đạo như vậy, tôi và anh nói thì được, sao lại có thể nói trước mặt cấp dưới vậy chứ?” Lý Tứ Hải không hài lòng hỏi.

Sao lại là đại nghịch bất đạo? Hình Minh Viễn nghe xong không hiểu gì.

“Rốt cuộc anh đang lo lắng điều gì?” Đợi Triệu Khắc Hùng và Quan Thành Quân đi ra ngoài xong, Hình Minh Viễn không kìm được liền hỏi. Ông thực sự vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, ông không nghĩ ra được, với thân phận và chức vị hiện giờ của mình và Lý Tứ Hải, ai có thể dùng thủ đoạn đặc biệt để nghe lén điện thoại của họ, lẽ nào là nội bộ có vấn đề.

Trước đây Lý Tứ Hải từng cảnh cáo ông một lần, khi ông truy hỏi, Lý Tứ Hải không đưa ra câu trả lời chính diện. Hiện giờ tới điện thoại đường dây riêng cũng có người nghe lén, Hình Minh Viễn không thể tượng tượng ra được, ai lại to gan như vậy.

“Vừa rồi anh nói với tôi trong điện thoại là văn phòng tối cao gọi điện cho anh hỏi về chi tiết vụ án buôn lậu của Mục Hán có đúng không?” Lý Tứ Hải không trả lời thẳng vấn đề mà hỏi ngược lại.

“Đúng vậy!” Hình Minh Viễn liền trả lời ngay.

“Còn nói gì nữa không?” Lý Tứ Hải lại hỏi.

“Nói rằng sẽ cử người liên hệ với chúng ta, bảo tôi giao vụ án này ra.” Hình Minh Viễn nghĩ một lát rồi nói.

Chủ nhiệm làm việc cho lãnh đạo đích thực có nói vậy, là truyền đạt mệnh lệnh của lãnh đạo.

Lý Tứ Hải liền nhíu mày, dựa vào lưng ghế sô pha trầm ngâm. Một hồi lâu sau ông mới nhìn Hình Minh Viễn nói:

“Anh không cảm thấy trong việc này có vấn đề gì sao?”

“Có vấn đề gì chứ?” Hình Minh Viễn không hiểu.

“Hơ hơ!” Lý Tứ Hải cười giả tạo một tiếng, Hình Minh Viễn lập tức không hài lòng.

“Có gì anh cứ nói thẳng, đừng giở giọng bóng gió như vậy!” Hình Minh Viễn trừng mắt nói với Lý Tứ Hải.

“Tôi đang lấy làm lạ, với EQ thế này tại sao anh có thể ngoi lên được tới vị trí này chứ?” Lý Tứ Hải ngước mắt nói.

“Ha…” Hình Minh Viễn bực bội phì cười.

“Anh tưởng rằng ai cũng như anh, trong đầu toàn âm mưu quỷ kế sao?” Hình Minh Viễn cả giận nói, “Ông đây đi lên từng bước từng bước một!”

“Anh nói đúng rồi đấy, làm nghề này đúng là không thể thiếu mưu kế!” Lý Tứ Hải lạnh lùng nói một câu.

“…”

Hình Minh Viễn muốn phản bác nhưng phát hiện ra rằng mình không có gì để nói, đúng là giống như những gì Lý Tứ Hải nói, làm nghề tình báo an ninh này, không thể thiếu được âm mưu quỷ kế.

“Anh đừng hoán đổi khái niệm, có gì cứ nói thẳng ra đi, đừng ở đó mà cười nhạo tôi.” Hình Minh Viễn nói.

“Anh đã nói rồi đây, mệnh lệnh là do văn phòng tối cao hạ xuống, vậy mà còn hỏi tôi là đang đề phòng ai?” Lý Tứ Hải tỏ vẻ anh đúng là ngốc.

“Anh…” Hình Minh Viễn trong lòng giật mình, sắc mặt cứng đơ, bất giác khẽ nói một câu, “mẹ kiếp, anh đúng là điên rồ!”

Cuối cùng ông cũng biết những điều đại nghịch bất đạo mà Lý Tứ Hải vừa nói có ý gì rồi.

Lý Tứ Hải đề phòng cơ quan cao nhất, lẽ nào là vì có tội trạng không xử lý sạch sẽ.

Nhìn sắc mặt Hình Minh Viễn không đúng, Lý Tứ Hải lập tức hiểu được tên khốn này đang nghĩ tới việc không tốt.

“Đừng dùng ánh mắt phán xét quan tham của anh nhìn tôi.” Lý Tứ Hải chỉ vào Hình Minh Viễn nói: “Ông đây làm việc đường hoàng, không có gì phải chột dạ cả!”

“Vậy anh sợ gì chứ?” Hình Minh Viễn hỏi ngược lại.

“Tôi nói với anh tôi sợ khi nào chứ?” Lý Tứ Hải nói, “Tôi cũng thực sự phục anh đấy, cung phản xạ của anh sao dài thế?”

“Đừng lằng nhằng nữa, muốn nói thì nói đi!” Hình Minh Viễn cả giận nói.

“Đỗ Tu Hải là ai?” Lý Tứ Hải tự hỏi tự đáp, “Là nhân viên quản lý cao cấp cơ quan công vụ hải ngoại của cơ quan an ninh. Còn vụ án buôn lậu của Mục Hán cũng nằm trong phạm vi điều tra của cơ quan an ninh, nhưng tại sao cấp trên lại yêu cầu chúng ta giao vụ án này ra, trong này chắc chắn có vấn đề!”

“Anh sợ cấp trên đang nghe lén chúng ta vì thế mới không dám nói trong điện thoại?” Hình Minh Viễn hỏi.

“Anh tưởng là gì?” Lý Tứ Hải lại nói tiếp, “Và những hành động mấy ngày trước của Đỗ Tu Hải và Mục Hán, dựa vào quyền hạn của anh cũng không tra ra được, và bây giờ văn phòng tối cao lại chỉ đích danh đòi người, anh không thấy rằng việc này rất đáng ngờ sao?”

Hình Minh Viễn không nói gì, chỉ nhìn Lý Tứ Hải.

“Là ý gì?” Lý Tứ Hải phát hiện ra Hình Minh Viễn đang học mình ban nãy, lúc này mình trong mắt Hình Minh Viễn giống như một tên ngốc vậy.

“Bên trên chắc chắn có hành động lớn, và cấp bậc vô cùng cao, mức độ bảo mật cũng rất cao, dùng quyền hạn của tôi cũng không thể tra được là rất bình thường. Có thêm một người biết được sẽ có thêm một phần mạo hiểm bị tiết lộ, lẽ nào anh vẫn không hiểu điều này sao?” Hình Minh Viễn hỏi ngược lại.

“Anh…” Câu nói này khiến Lý Tứ Hải không nói lên lời.

“Nếu anh và tôi đều không có quyền hạn, tại sao lại dùng tới Đỗ Tu Hải?” Lý Tứ Hải lập tức hỏi tới vấn đề mấu chốt.

Đỗ Tu Hải so với Hình Minh Viễn kém năm sáu cấp bậc, nhưng tại sao cấp trên lại để Đỗ Tu Hải tham gia vào hành động, còn Hình Minh Viễn là người phụ trách cao nhất của cơ quan an ninh thậm chí còn không có quyền biết việc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui