Điệp Viên Kỳ Quái

Sau vài phút, Lý Tam Giang đã nhận được tin.

“Lão nhị phản quốc? Đùa gì vậy?” Phản ứng đầu tiên của Lý Tam Giang giống như đang nghe một câu chuyện cười. Nhưng việc Lý Tứ Hải bị bắt là việc chắc như đinh đóng cột, không ai dám lấy chuyện này làm chuyện đùa.

“Người ở đâu?” Lý Tam Giang hỏi Bạch Ngọc Hổ.

“Vẫn chưa biết, nhưng người là do Tôn Chí An dẫn đi!” Bạch Ngọc Hổ trả lời.

Tôn Chí An, lại là người này.

Lần trước Lý Tương Tư xảy ra chuyện, Hứa Tất Thành bị chặn trên đường chính là do con gái của Tôn Chí an gây rối, mình vẫn chưa tình hắn ta tính sổ thì thôi, hắn ta lại chủ động nhảy ra.

Theo như Lý Tam Giang suy nghĩ, quan hệ của mình và Lý Tứ Hải không thuận hòa, đó cũng chỉ là mâu thuẫn giữa người trong gia đình, nếu như Lý Tứ Hải đồng ý, ông có thể đích thân tới nhà xin lỗi. Giữa người trong nhà nói chung tình máu mủ ruột già là không thể cắt đứt được, nhưng để cho người khác ức hiếp, thì chẳng khác nào nhét dòi trong mắt người sống.

“Gã này không phải là ở Bộ Hai quân đội sao?” Lý Tam Giang hỏi.

“Tình báo cụ thể vẫn đang nghe ngóng, nhưng hình như có dính dáng tới hồ sơ bí mật gì đó của bên quân đội.”

Lý Tam Giang cười nhạt hai tiếng, Lý Tứ Hải nắm quyền cơ quan an ninh mười bốn năm, nếu như muốn hỗ trợ địch lại còn cần đi ăn trộm tình báo mật của bên quân đội sao. Bản thân ông ta đã nắm giữ nhiều bí mật nhất đất nước này rồi.

Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì chứ? Lý Tam Giang nghĩ nát óc cũng không đoán ra được.

Khi Tôn Chí An dẫn hai người tới đứng trước mặt ông ta, cuối cùng ông ta cũng hiểu ra đôi chút.

Lý Tứ Hải chắc chắn không phạm tội, ông ta bị nhốt lại là vì có người muốn động tới mình, sợ Lý Tứ Hải cản trở.

Lý Tam Giang hai mắt sáng quắc nhìn Tôn Chí An, Tôn Chí An sắc mặt tỉnh bơ.

“Thứ trưởng Lý, xin mời!” Tôn Chí An bình tĩnh nói một câu.

Nhìn Bạch Ngọc Hổ đứng ở cửa, chỉ đợi mình hạ lệnh là sẽ ra tay, Lý Tam Giang khẽ lắc đầu.

Dám động tới Lý Tứ Hải, và lại còn đổ tội danh vô căn cứ xuống đầu ông ta, có thể thấy rằng, đối phương có lai lịch rất lớn.

Mình tĩnh dưỡng hai năm, sớm đã không còn suy nghĩ hiếu thắng như những năm tháng trước. Tìm tới mình, e là việc của trước kia.

Lý Tam Giang thở dài, theo Tôn Chí An ra khỏi phòng làm việc.

Cùng lúc đó, Hướng Đông Nam cũng bị dẫn ra khỏi văn phòng làm việc ở ngoại ô Kinh Thành.



Anh em nhà họ Lý bị bắt, Hướng Đông Nam cũng bị bắt, và lại là bị bắt công khai. Tin tức vừa truyền đi, các cơ quan an ninh, tình báo và chống khủng bố đều sôi sục.

Hai anh em họ làm việc trong lĩnh vực an ninh mấy chục năm, cấp dưới và đệ tử mà họ đào tạo không ít, rất nhiều người đều đang làm việc ở lĩnh vực tình báo, chức vụ cao cấp.

Trong lúc sóng ngầm cuồn cuộn, Lý Tứ Hải lên tiếng: “Phục tùng mệnh lệnh nghe chỉ huy!”

Một câu nói rất đơn giản, mặc dù chỉ có bảy chữ nhưng lại khiến người bên dưới đều bình tĩnh lại.

Ba ngày sau, Lý Hương Quân từ Pháp trở về.

Ngày hôm sau, Lý Tứ Hải xuất hiện ở tứ hợp viện, Tư Hình, Lý Hương Quân, dì đều có mặt. Nhưng trong tứ hợp viện có thêm mấy người lạ mặt.

Yêu cầu duy nhất của họ là Lý Tứ Hải không được rời khỏi căn nhà này.

Buổi chiều, Phương Thủ Vân tới thăm.

Khi nhìn thấy Phương Thủ Vân, Lý Tứ Hải lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt vô cùng sửng sốt.

“Không phải anh đang dưỡng lão ở Nam Thành sao, về Kinh Thành từ khi nào thế?”

Phương Thủ Vân chỉ cười không nói gì.

Nghĩ tới tình cảnh của mình, Lý Tứ Hải liền nghĩ tới một số thứ, ông thở dài một tiếng nói: “Bảo anh tới an ủi tôi sao?”

“Không phải!” Phương Thủ Vân lắc đầu, “Lần hành động này là do tôi chủ trì!”

Lý Tứ Hải lập tức sững sờ: “Tại sao?”

Phương Thủ Vân không trả lời, lấy ra một tấm hình.

Hình là hình đen trắng, bên trên là ba người lính trẻ tuổi đội mũ bông. Nhìn bối cảnh, phía sau hình như là một ngọn núi tuyết.

“Còn nhớ không?” Phương Thủ Vân đặt tấm hình lên trên mặt bàn, đẩy tới trước mặt Lý Tứ Hải.

“Không ngờ anh vẫn còn giữ lại?”

“Ba anh em, bây giờ chỉ còn lại hai người. So với anh ấy, những uất ức này của tôi có là gì?” Lý Tứ Hải thở dài một hơi, “Anh yên tâm, cho dù anh không lấy tấm hình này ra tôi cũng biết phải làm thế nào. Tôi đã cảnh cáo người bên dưới rồi, họ sẽ không làm bừa đâu. Việc của anh trai tôi, tôi cũng sẽ không hỏi tới, chỉ mong có thể công bằng là được…”

Phương Thủ Vân nghe xong những lời Lý Tứ Hải nói, lập tức nhướng mày: “Anh tưởng tôi tới đây để nói chuyện tình cảm sao?”

“Lẽ nào không phải sao?”

Phương Thủ Vân lắc đầu, cầm tấm hình, lại nhìn ba người trẻ tuổi hăng hái trên hình.

“Đây là anh!” Phương Thủ Vân chỉ vào người lính hơi thấp đứng bên trái tấm hình.

“Đây là tôi!” Phương Thủ Vân đứng ở bên phải.

Cuối cùng ông chỉ vào người lính cao lớn đứng ở chính giữa, nhìn Lý Tứ Hải hỏi: “Người anh có lỗi nhất chính là anh ấy!”

“Tôi biết, nhưng tôi có cách nào chứ?” Lý Tứ Hải sắc mặt ủ dột, “Tôi đã đi mấy lần nhưng lần nào cũng khiến ba anh ấy lấy gậy đánh đuổi đi… đứa con trai duy nhất mất mạng vì cứu tôi, tôi có thể hiểu được họ, vì thế tôi chưa bao giờ oán thán…”

“Không phải vậy!” Phương Thủ Vân lắc đầu, “Anh ta chưa chết!”

“Cái gì, không thể nào?” Lý Tứ Hải bất ngờ bật dậy, “Phát súng đó bắn vào người anh ấy, đạn xuyên qua người anh ấy, còn đánh gãy xương sườn của tôi…”

“Vừa hay tránh được tim!” Phương Thủ Vân chậm rãi nói một câu.

“Sao có thể… sao có thể…” Lý Tứ Hải lẩm bẩm hai câu như người mất hồn, bất ngờ ngẩng đầu lên: “Hiện giờ anh ấy ở đâu?”

“Tôi cũng không biết, anh ta trước giờ hành tung bất định, sáng ở châu Mỹ, chiều nói không chừng đã ở châu Á rồi!”

“Tại sao anh ấy không quay về, tại sao không lộ diện…” Lý Tứ Hải mới hỏi tới nửa chừng, nhìn thần sắc kì quái của Phương Thủ Vân, trong đầu giống như vụt qua một tia sét.

“Anh ấy… anh ấy… anh ấy…” Lý Tứ Hải kinh ngạc không nói lên lời.

“Không sai, anh ta chính là con chim đó!” Phương Thủ Vẫn gật đầu dứt khoát.

Lý Tứ Hải ngồi phịch xuống ghế, giống như bị rút hết toàn bộ xương cốt trong người.

“Sao lại như vậy chứ?”

“Tôi muốn liên hệ với anh ta!” Lý Tứ Hải bất ngờ ngồi thẳng lưng lên.

“Anh ta rất giận anh, sẽ không nghe điện của anh đâu!”

“Tại sao chứ?”

“Mười mấy năm rồi, anh cứ theo dõi chặt anh ta, giống như kẻ thù sống chết vậy, anh ta có thể vui vẻ được mới lạ!”

“Không ai nói cho tôi biết anh ta là Kim Bằng!” Lý Tứ Hải vô cùng bất mãn.

Phương Thủ Vân thở dài một tiếng: “Anh bị thù hận che mắt, trái tim mê muội, bao năm qua, anh chỉ cần nhắc tới điều tra Kim Bằng là sẽ bị dùng các lý do đề dìm xuống. Một lần hai lần anh không nhận ra, chín mười lần lẽ nào vẫn không hiểu sao?”

Lý Tử Hải sắc mặt u tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui