Điệp Viên Kỳ Quái

"Được thôi!” Tống Triều Dương chiều theo gật đầu. Theo xu hướng phát triển hiện nay nhất định đã có người báo cảnh sát, đi cục công an nhiều rắc rối, còn có thể sẽ tiết lộ hành tung của mình.

Tống Triều Dương nhẹ nhàng lắc tay trái đang bị Trần An Nguyệt nắm lấy, nhưng phát hiện Trần An Nguyệt nắm chặt không chịu buông, mặt ửng đỏ lên.

Tống Triều Dương bất lực chỉ lên trên đất nói: “Nhanh chóng dọn dẹp đi!”

Trần An Nguyệt chỉ nhặt lại ví tiền và điện thoại, nắm tay Tống Triều Dương đi ra ngoài. Đám đông đứng nhìn tự động nhường đường, không biết là ai dẫn đầu, bỗng chốc vang lên tiếng vỗ tay còn có nhiều người kích động kêu to: “Người anh em, làm tốt lắm!”

Tống Triều Dương mỉm cười chắp tay tỏ ý với những người xung quanh, Trần An Nguyệt đỏ cả mặt, cúi đầu tăng nhanh tốc độ. Tống Triều Dương có chút buồn cười: Cũng đâu dũng mãnh đến vậy đâu!

Hai người lên taxi, tài xế hỏi:

Đi đâu, hai người nhìn nhau đều tỏ ra vẻ sao tôi biết, Tống Triều Dương ngay lập tức đưa ra quyết định, báo với tài xế vị trí của kho hàng ở ngoại ô phía tây.

Có thể tiết kiệm sức đi bộ, còn có thể vác thêm một chuyến hàng. Có xe không ngồi, sao phải đi bộ.

Dù sao cậu thấy cô gái này cũng không phải là nhà nghèo gì, coi như thù lao vừa nãy cứu cô ta đi.

“Cảm ơn anh, lưu manh!” Trần An Nguyệt nhìn Tống Triều Dương ngồi bên cạnh, lại cúi đầu xuống, mặt hơi đỏ.

Lưu manh thì lưu manh, Tống Triều Dương coi như là khen ngợi.

“Đi đường gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ!” Tống Triều Dương hào hùng vỗ vào ngực, nhưng lại đổi giọng, “Đưa đại tám vạn mười vạn là được!”

Toàn nghĩ về lộ phí.

“Phụt...” Anh tài xế trẻ tuổi cười phá lên.

Anh hai à, tiếng cười của anh làm cắt ngang suy nghĩ của tôi rồi, tôi cũng không biết bịa như thế nào nữa!

Tống Triều Dương liếc tài xế một cái.

Đoạn đường chỉ vài phút trong nháy mắt đã đến. Taxi đậu ở trước cửa kho hàng, Tống Triều Dương thốt ra lời đã chuẩn bị sẵn: “Trả tiền!”

Trần An Nguyệt ngây người, tài xế ở trên tỏ ra vẻ khinh bỉ: Còn tám vạn mười vạn nữa, mặt mày cũng được mà ngay cả hai mươi đồng cũng không có.

Hai mười đồng, ngồi xe buýt có thể đi được hơn trăm km rồi. Tống Triều Dương đang cực kỳ thiếu tiền bắt đầu tính toán lộ phí theo từng km.

Trần An Nguyệt lườm Tống Triều Dương rồi trả tiền xe.

Sau khi xuống xe, nhìn bụi cây trọc lùn và những ngôi nhà mái bằng cũ kỹ ở xung quanh, Trần An Nguyệt lập tức tỏ ra vẻ cảnh giác: “Đồ lưu manh này, dẫn tôi tới đây làm gì?”

Mẹ kiếp!

Đây là đường lối tư duy kì quái gì vậy, nhìn ông đây rất giống kẻ hiếp dâm à.

“Vừa nãy nếu không phải tôi cứu cô, cô sớm đã bị người ta khoét một cái lỗ lớn trên người rồi, vừa nãy còn nói muốn cảm ơn tôi, bây giờ cơ hội đến rồi đấy!”

Tống Triều Dương cố tình nở nụ cười xấu xa, đè thấp giọng hù dạo cô.

Trần An Nguyệt liếc mắt, liền nhào tới tát một bạt tai, nhân lúc Tống Triều Dương né tránh đá một cú vào đũng quần của Tống Triều Dương.

Hai chân Tống Triều Dương khép lại, kẹp lấy chân của Trần An Nguyệt, còn cố tình nhìn xuống viền váy bị vén lên.

“Không tồi nha, biết dùng kế! Không biết tôi là võ lâm cao thủ sao?” Tống Triều Dương nhếch mắt cười.

“Buông ra, cái đồ lưu manh này!” Trần An Nguyệt không chút sợ hãi nào cả, đưa tay bắt lấy cánh tay của Tống Triều Dương.

“Bỏ đi, không thèm doạ cô nữa!” Tống Triều Dương buông chân Trần An Nguyệt ra, quay người bước vào kho hàng.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân của Trần An Nguyệt, Tống Triều Dương quay đầu lại.

“Đi theo tôi làm gì, cô không sợ tôi có ý đồ xấu với cô à?” Tống Triều Dương hỏi.

“Xía!” Trần An Nguyệt khinh bỉ, “Anh dám sao?”

Tôi...

Tôi nhịn!

Bảo mình làm tình với bộ xương này, vừa nghĩ tới cảnh này Tống Triều Dương liền phát ớn.

Tống Triều Dương chép miệng.

“Mau về đi, tiền xe coi như là thù lao cô trả ơn tôi!” Tống Triều Dương nghiêm túc nói.

“Tôi không có chỗ để đi!” Trần An Nguyệt trả lời, thấy Tống Triều Dương trông có vẻ không tin lại thêm một câu, “Tôi bỏ nhà ra đi rồi!”

Tống Triều Dương cười khanh khách, có thể đừng trùng hợp như vậy không.

Tống Triều Dương chỉ vào kho hàng hù dọa: “Bên trong đều là những người đàn ông cường tráng vai to eo lớn, nhìn thấy cô cứ như người đã mười mấy năm chưa ăn mặn gặp được món thịt kho tàu vậy, lông cũng không chừa lại một cọng cho cô đâu!”

“Vậy anh đến đây làm gì?” Trần An Nguyệt tỏ ra vẻ hiếu kỳ.

“Kiếm lộ phí!” Tống Triều Dương nói: “Cô tin không, tôi cũng bỏ nhà ra đi đấy.”

Sau khi Trần An Nguyệt nghe được câu này, mắt bỗng sáng lên, “Vậy tôi có thể mướn anh mà!”

“Hửm?”

Vừa nghe thấy có tiền kiếm, Tống Triều Dương liền có hứng thú.

Cậu hưng phấn xoa tay, thể hiện ra cơ bắp của mình, “Nhìn thấy chưa, thân thể khỏe mạnh, sức dài vai rộng... Đảm bảo cô hài lòng!”

Trần An Nguyệt nhíu mày: “Anh không thể nghiêm túc được sao?”

“Nghiêm túc? Được... Được...” Đối mặt với Trần An Nguyệt rất có thể sẽ trở thành chủ mướn, Tống Triều Dương cố gắng nghiêm mặt lại.

Nhưng nhìn thấy đôi mắt xoay qua xoay lại của Tống Triều Dương, Trần An Nguyệt liền “phụt” một tiếng cười ra.

“Nói đi, mướn tôi làm gì? Tuy tôi không đến nỗi rành rọt tất cả ngành nghề, nhưng đa phần tuyệt đối không tệ đâu!” Tống Triều Dương dốc sức vỗ vào ngực mình.

“Không cần nhiều như vậy, anh chỉ cần giống như lúc nãy, có thể bảo vệ tôi khi tôi gặp nguy hiểm là được!” Trần An Nguyệt vẫn còn cảm thấy rùng mình nói. Trước giờ cô không biết rằng thế giới này nguy hiểm như vậy.

“Làm tôi hết hồn!” Trần An Nguyệt vuốt ngực.

“Yên tâm đi, lấy đâu ra nhiều người xấu như vậy!” Tống Triều Dương không để tâm nói: “Tỷ lệ chưa tới một phần trăm mà cô cũng gặp phải, chứng tỏ vận may của cô xấu lắm rồi đó!”

Nghe được lời này, sắc mặt Trần An Nguyệt tối sầm.

Vừa dứt lời, điện thoại Trần An Nguyệt liền vang ra nhạc chuông êm tai.

Cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, Trần An Nguyệt tựa như bị mật ong chích vậy tiện tay ném điện thoại xuống đất luôn.

“Nè, không lấy thì tặng tôi đi!” Tống Triều Dương nhìn chiếc điện thoại dưới đất, đau lòng mà nói: “Apple, tận mấy nghìn tệ đó!”

“Ai dô, xong rồi, chết chắc rồi, nhất định bị phát hiện rồi!” Trần An Nguyệt hai tay chống eo, không ngừng đi qua đi lại.

Tống Triều Dương lượm điện thoại lên, nhìn thoáng qua thấy trên đó hiển thị chữ mẹ. Điện thoại liên tục vang hồi lâu cho đến khi nhạc chuông tự động tắt.

Nhưng chưa dừng được vài giây lại vang lên.

“Không được, không được, nhất định phải giữ vững tinh thần cho bà mẹ trước, đợi trốn ra khỏi nơi này muốn tìm cũng không dễ tìm ra!” Trần An Nguyệt điên cuồng quay vòng vòng tại chỗ, sốt ruột vò đầu bứt tai.

Điện thoại vẫn kiên trì vang lên lần thứ ba, thấy Trần An Nguyệt như người mắc bệnh tâm thần, Tống Triều Dương có chút không chịu nổi, trực tiếp cầm điện thoại lên nhấn vào nút nghe, sau đó đưa đến trước mặt Trần An Nguyệt.

Trần An Nguyệt bỗng chốc sững sờ, nháy mắt liền nổi cáu lên, lộ ra hàm răng như ngọc, nghiến răng, trông như muốn ăn thịt người, nhe nanh múa vuốt nhào về phía Tống Triều Dương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui