Điệp Viên Kỳ Quái

Lúc này, một bác sĩ độ ngoài bốn mươi với cái bụng bệ vệ chắp tay sau lưng bước vào phòng bệnh. Đằng sau ông là một nữ bác sĩ tóc đỏ quạch như yêu tinh, nhìn kỹ lại thì cô ta cùng lắm cũng chỉ mới hai mươi tuổi, rõ ràng là một thực tập sinh.

Khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn thì vị bác sĩ trung niên mắt sáng lên rồi trơ trẽn hỏi: “Người nhà giường số 7, anh gom chi phí đến đâu rồi!”

“Vẫn đang gom, vẫn đang gom!” Người đàn ông cao lớn với chiều cao một mét chín lưng khom xuống gần 90 độ nói.

Vừa nghe thấy anh ta còn chưa gom đủ tiền thì sắc mặt của vị bác sĩ trung niên lập tức trở nên khó coi.

“Tôi nói cho anh biết nhé, bệnh của mẹ anh mà còn không làm phẫu thuật thì tế bào lập tức sẽ khuếch tán, một khi khuếch tán ra thì sẽ thành giai đoạn cuối, tới lúc đó hậu quả như nào thì thiết nghĩ chắc anh còn rõ hơn tôi!”

Người đàn ông cao lớn gần như quỳ xuống, anh khổ sở cầu xin: “Bác sĩ Hồ, xin ngài đấy, liệu có thể làm phẫu thuật cho mẹ tôi trước được không, số tiền thiếu nhất định tôi sẽ bù vào đủ!”

“Cứ mơ đi!” Bác sĩ Hồ kêu lên một tiếng quái đản: “Chỗ chúng tôi là bệnh viện chứ không phải nhà từ thiện. Anh đã nghe thấy bệnh viện nào nợ tiền mà vẫn chữa bệnh chưa? Tôi nói cho anh biết, chi phí anh ứng trước sắp hết rồi, ngày mai nếu không tiếp tục nộp thì chúng tôi phải đổi giường cho mẹ anh. Không nhìn thấy một đống người đang xếp hàng ngoài kia à?”

Người đàn ông cao lớn nghe thấy câu này xong liền kinh hãi thốt lên: “Bác sĩ Hồ, không phải chứ, hôm kia tôi vừa nộp tiếp năm vạn tệ cơ mà, mới có hai ngày sao đã hết rồi?”

Bác sĩ Hồ lộ ra biểu cảm khinh bỉ: “Không biết là trước khi làm phẫu thuật phải dùng thuốc đặc trị à, một mũi hơn hai vạn tệ, năm vạn của anh thì tiêm được mấy mũi, anh tự tính xem!”

Người đàn ông cao lớn vừa nghe thấy thì sắc mặt lập tức tái mét: “Bác sĩ Hồ, tôi cầu xin ngài đấy!”

“Đừng có xin tôi, tôi chỉ là bác sĩ chứ không phải Viện trưởng.” Bác sĩ Hồ phẩy tay áo rồi bước ra khỏi phòng bệnh.

Người đàn ông cao lớn mấp máy môi, khuôn mặt đầy vẻ tuyệt vọng.

“Con trai à, a lạp không chữa nữa!” Bà lão gắng gượng ngẩng đầu lên định xuống giường nhưng chẳng có sức mà ngồi dậy.

“Mẹ à, mẹ cứ nằm nghỉ đi, con nhất định sẽ kiếm được tiền!” Người đàn ông cao lớn hốt hoảng, tay chân luống cuống dìu người mẹ già của mình nằm xuống.

Bà lão thở dài rồi nhắm mắt lại, hai khoé mắt bà chảy ra hai hàng lệ đục ngầu.

Người đàn ông cao lớn trợn mắt lên nhìn người vợ đang thút thít bên cạnh rồi hất hất đầu ý bảo cô đứng xa giường bệnh một chút, anh có chuyện muốn hỏi không muốn để bà lão nghe thấy.

Vợ của người đàn ông cao lớn đi theo anh tới trước cửa nhà vệ sinh. Hai người họ thì thầm nói chuyện nhưng ngũ cảm của Tống Triều Dương rất nhạy bén, cuộc đối thoại giữa hai người họ cậu gần như nghe thấy hết không sót chữ nào.

“Bác sĩ Hồ nói là cho mẹ mình dùng thuốc đặc trị, em có nhìn thấy không!”

Người phụ nữ cúi đầu nghĩ một hồi rồi mới lưỡng lự gật gật đầu: “Hôm qua sau khi anh ra ngoài kiếm tiền thì nữ bác sĩ thường xuyên đi theo bác sĩ Hồ, là cái người ban nãy đó, cô ta tới tiêm một mũi nhỏ màu xanh cho mẹ mình. Hình như là nghiệp vụ của cô ta chưa thành thục nên phải chọc mất bốn năm lần mới tiêm được. Khi tiêm cũng chẳng nói gì cả, tiêm xong liền đi luôn. Sáng nay anh vừa đi thì lại tới tiêm một mũi nữa nhưng cũng chẳng nói là thuốc đặc trị và cũng không nói là đắt như vậy!”

Sau khi nghe xong, sắc mặt của người đàn ông cao lớn đột ngột thay đổi, cuối cùng anh nghiến răng nói: “Đã tới nước này rồi thì kiểu gì cũng phải làm phẫu thuật xong rồi mới tính tiếp. Nếu không ổn thì anh phải bán nhà cũ đi mới được!”

“Anh mà bán nhà cũ đi thì kể cả mẹ mình có chữa khỏi bệnh cũng sẽ bị tức chết đi mất!” Người phụ nữ khẽ giọng nói.

Người đàn ông cao lớn trợn mắt nhìn vợ.

Tống Triều Dương không nhìn tiếp được nữa nữa: “Đại ca à, trước lúc anh tới đây không hỏi hay tra xem tư chất và tình hình thu phí của bệnh viện này sao?”

Người đàn ông cao lớn cúi đầu, khuôn mặt tăm tối nói: “Lúc trước bác sĩ ở bệnh viện lớn mãi mà không tìm được bệnh, có người cũng tới khám ở đó nói là ở đây hiệu quả điều trị rất tốt. Tôi lên mạng xem thì thấy bệnh viện này đứng đầu trong lĩnh vực ung thư ở trong nước…..”

Tống Triều Dương bĩu môi, rõ ràng là người đàn ông cao lớn này đã bị lừa rồi. Cậu lại quay đầu lại nhìn khí sắc của bà lão, cứ cảm thấy không bình thường.

Bình thường người bị ung thư dạ dày mà gầy đến mức này, trạng thái suy nhược tới mức này thì quả thực cho thấy đã không ổn nữa rồi. Nhưng nghe ý của người đàn ông cao lớn thì bà lão đã duy trì như này được một thời gian rồi.

Tống Triều Dương tuyệt đối sẽ không bỏ qua quyển sách trong tay người đàn ông cao lớn. Cậu sợ chọc giận Hoàng Quốc Sinh xong nhỡ đâu anh ta không bán cho cậu nữa nên chỉ đành lùi một bước, giơ hai tay lên an ủi người đàn ông cao lớn: “Thôi được rồi, chúng ta không nói chuyện chữa bệnh nữa, em quên mang điện thoại rồi, đại ca cho em mượn điện thoại của anh gọi một cuộc, em sẽ chuyển tiền cho anh ngay!”

Hoàng Quốc Sinh nghi hoặc nhìn Tống Triều Dương, càng lúc anh ta càng không tin là Tống Triều Dương liệu có thật sự muốn mua đồ của mình hay không. Nhưng anh ta lúc này đã chẳng còn nơi nương tựa nữa rồi, thực sự là anh ta không muốn bỏ qua tia hy vọng cuối cùng này.

Hoàng Quốc Sinh rút điện thoại ra, Tống Triều Dương không nhận lấy mà chỉ tay vào quyển sách cổ mà Hoàng Quốc Sinh đang giấu ở trong người: “Đại ca, anh cho em cầm nó một lúc.”

Đây là chuyện rất bình thường, đặc biệt là với đồ cổ. Người mua chỉ khi nào xác định là thật giả thì mới quyết định xem có mua hay không.

Người đàn ông cao lớn đưa sách cho Tống Triều Dương, Tống Triều Dương tỉ mỉ quan sát.

Chất liệu của trang sách quả thực được chế tạo từ da động vật được xử lý đặc biệt. Phật giáo Tây Tạng có truyền thống như vậy, họ bảo tồn kinh văn bằng phương pháp này, trải qua thời gian dài cũng không bị mục nát. Ông chủ của tiệm đồ cổ có lẽ cũng thông qua đây mà suy đoán rằng quyển sách này được lưu truyền từ Mông Cổ hoặc Tây Tạng.

Loại mực dùng để viết chữ và tranh vẽ cũng được đặc chế, có thể trải qua hàng trăm năm mà không bay màu. Tống Triều Dương không hiểu về đồ cổ nhưng rất có mắt nhìn, cậu có thể suy đoán ra được là liệu thứ này có phải cận đại hay không. Hơn nữa cậu hoàn toàn có thể khẳng định rằng quyển sách này và quyển mà ông nội cất giữ vô cùng giống nhau, chắc chắn chúng có sự liên quan.

Tống Triều Dương gửi tin nhắn tới số mà Mèo Rừng đưa cho cậu. Tất nhiên cậu phải gửi ám mã trước, ít nhất để Mèo Rừng biết được là cậu gửi tới.

Cuối cùng Tống Triều Dương gửi đi một câu: Em cần hai mươi vạn tệ, vô cùng gấp!

Mèo Rừng vừa nghe thấy số mà anh chỉ để riêng cho Tống Triều Dương vang lên thì giật thót mình. Anh còn tưởng là xảy ra chuyện gì, mở ra xem hoá ra là xin tiền.

Anh không đểu như Hồ Ly, khi thả Tống Triều Dương từ ngục ra anh còn tưởng là cậu có tiền.

Dù gì cũng là triệu phú, lẽ nào thiếu tiền đi đường sao?

Anh nào ngờ Tống Triêu Dương cẩn thận quá đà, đến nhà cũng chẳng dám về mà chạy luôn tới Tây Bắc.

Tống Triều Dương nếu đã xin tiền thì chắc chắn là có việc cần, Mèo Rừng chẳng thèm nghĩ mà chuyển luôn mười vạn tệ vào tài khoản mà Tống Triều Dương gửi tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui