Điệp Viên Kỳ Quái

"Trần tổng, chị có thể để tôi suy nghĩ thêm được không?” Nhìn bộ dạng khó nghĩ của Tống Triều Dương mà Trần Tú Như tức chết đi được. Đây rõ ràng là từ chối rồi, chẳng qua nói khách khí mà thôi.

“Được, cậu đi ra đi!” Trong chớp mắt Trần Tú Như đanh mặt lại. Tống Triều Dương nhẹ nhõm hẳn, cậu ra khỏi văn phòng của Trần Tú Như mà cứ như bỏ chạy vậy.

“Mình trông xấu lắm à? Hoặc là thái độ của mình đáng sợ quá?” Sau khi Tống Triều Dương đi khỏi, Trần Tú Như đứng cạnh cửa sổ đằng sau bàn làm việc, cô nhìn mình qua tấm kính rồi lẩm bẩm.

Vừa đi ra tới căn phòng bên ngoài thì chiếc điện thoại ở trên bàn liền vang lên, Tống Triều Dương nhấc máy nhìn số gọi tới được lưu là một dấu hỏi chấm, người gọi đến là Thú Y.

“Cậu làm thế là thế nào hả?” Điện thoại vừa được kết nối thì Thú Y hỏi phủ đầu Tống Triều Dương luôn.

“Tôi làm sao?”

“Lúc trước chị đã dặn cậu rồi, chuyện mà Trần Tú Như giao cho cậu thì cậu phải đáp ứng vô điều kiện. Chỉ là muốn cậu giúp đỡ một chuyện nhỏ thôi chứ có phải bảo cậu làm gì đâu, tại sao cậu lại từ chối?”

“Chị ơi, không phải chuyện của chị thì chị nói hay lắm? Cô ta muốn tôi làm bạn trai đấy.”

“Chỉ là giả thôi chứ có phải thật đâu.” Thú Y cười chế giễu trong điện thoại.

“Huống hồ người ta cũng có cái gì không tốt cơ chứ. Trẻ trung xinh đẹp, body lại chuẩn, bản thân là chủ của một công ty lên thị trường cổ phiếu chẳng nói làm gì, gia đình lại còn có tài sản hàng trăm triệu tệ. Cậu nói xem cậu cảm thấy mất mặt chỗ nào?”

Tống Triều Dương rất muốn nói rằng mình là trợ lý chứ không phải nô lệ.

Blabla một hồi, cuối cùng Thú Y ra lệnh cho Tống Triều Dương: “Bây giờ cậu quay lại nhận lỗi với Tú Như đi rồi đồng ý chuyện này. Nếu không thì cậu cuốn gói cút xéo ngay lập tức.”

“Cái gì cơ?” Tống Triều Dương thảng thốt: “Không đến nỗi như vậy chứ?”

“Người ta là chủ của công ty lên thị trường cổ phiếu thì tất nhiên là không đến nỗi nhưng chị thì có. Khi chị tiến cử cậu thì chị hùng hồn bảo đảm với người ta là tha hồ hô hoán sai bảo cậu, nhưng chẳng ngờ là cậu lại làm chị mất mặt đến vậy. Nếu cậu không nghe chị thì chúng ta sẽ đến châu Phi sưởi nắng.” Vừa nghe tới câu này, khuôn mặt của Tống Triều Dương liền tối sầm lại.

Lúc trước Mèo Rừng cũng có liên hệ với cậu bảo là ông nội đã nói rồi. Chỉ cần một ngày còn ở Trung Hải thì nhất định phải hành sự theo chỉ lệnh của Thú Y. Thú Y cũng sớm đã uy hiếp cậu, cô nói nếu cậu không nghe lời thì sẽ đưa cậu tới châu Phi để cảm nhận rừng thiêng nước độc của người dân châu Phi.

“Chị được lắm.” Tống Triều Dương nghiến răng nghiến lợi mắng một câu rồi cúp máy.

Cậu suy nghĩ một hồi rồi lại quay về văn phòng của Trần Tú Như.

“Chào cô, Trần tổng, tôi đã suy nghĩ xong rồi.” Đứng trước bàn làm việc của Trần Tú Như, Tống Triều Dương cụp mắt nói.

“Nhanh như vậy cơ à?” Nhìn bộ dạng sầu não của Tống Triều Dương cứ như cô ép cậu lên núi đao xuống biển lửa vậy, Trần Tú Như lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

“Vâng!” Tống Triều Dương gật đầu chắc chắn.

“Sau này Trần tổng có chuyện gì thì cứ dặn dò là được ạ.”

“Được, tôi biết rồi, cậu đi ra đi nhưng chuyện này không được nói với bất kỳ ai và cũng không được để bất cứ ai biết được. Bất luận là hiện tại hay sau này nếu có tin gì đồn ra ngoài thì hậu quả ra sao cậu hiểu rồi đấy.” Trần Tú Như nhìn chằm chằm vào Tống Triều Dương rồi lạnh lùng nói.

“Tôi hiểu.” Tống Triều Dương đáp lại rồi rời khỏi văn phòng của Trần Tú Như.

Sau khi Tống Triều Dương ra ngoài thì Trần Tú Như cầm điện thoại lên. Vốn dĩ cô định gọi về nhà nhưng nghĩ một hồi lại thôi. Lúc này cô vẫn chưa chắc chắn là rốt cuộc Tống Triều Dương có thể đảm đương được không. Nếu không ổn thì cô vẫn phải nghĩ cách khác. Nhìn bộ dạng không cam tâm tình nguyện như vậy của Tống Triều Dương, cô rất sợ là mình sẽ lộ ra sơ hở.

Ngày hôm sau, Trần Tú Như cố tình đưa Tống Triều Dương tới công ty thiết kế hình tượng. Sau khi nhà thiết kế xử lý một hồi thì đến ngay cả một người tự cho là học rộng biết nhiều như Trần Tú Như cũng phải cảm thán từ tận đáy lòng. Hình tượng thế này mà không đi làm minh tinh thì phí quá đi mất. Bộ vest vừa vặn trên người Tống Triều Dương khiến cậu lại càng thêm phóng khoáng. Sau khi cố vấn hình tượng hoá trang xong thì Tống Triều Dương trông vô cùng trẻ trung điềm đạm, khí chất mê hồn.

Sau khi từ công ty hình tượng bước ra, Trần Tú Như bảo Tống Triều Dương lái xe. Vì cô về nhà, hơn nữa phải đưa theo cả bạn trai, tạm thời chẳng quan tâm bạn trai này là thật hay giả, nhưng dù gì cũng là chuyện mang tính chất cá nhân. Hơn nữa Trần Tú Như về cơ bản là cũng không muốn để cho bất cứ ai ở công ty biết được, nên cô không hề đưa theo trợ lý và lái xe.

“Trần tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?” Tống Triều Dương vừa nổ máy vừa nói.

“Nhớ kỹ này, chỉ cần không phải là nơi làm việc thì đừng gọi tôi là Trần tổng mà gọi tên tôi.” Trần Tú Như trợn mắt lên dặn dò Tống Triều Dương.

“Được, tôi hiểu rồi.” Tống Triều Dương khẽ gật đầu. Thực ra trong lòng cậu cũng cảm thấy thảng thốt, cậu không hiểu vì sao Trần Tú Như có điều kiện tốt như vậy mà lại không có bạn trai? Sáng sớm nay, khi ba mẹ của Trần Tú Như gọi điện thoại tới thì đúng lúc cậu ở bên cạnh nghe được đứt đoạn nội dung. Dựa theo cách nói của ba mẹ Trần Tú Như thì kể cả có chuyện lớn cỡ nào đi chăng nữa thì cô cũng phải về nhà. Hoặc là cô đem bạn trai về, hoặc là bọn họ giới thiệu bạn trai cho Trần Tú Như.

Hôm qua sau khi có được câu trả lời chắc chắn của Tống Triều Dương thì Trần Tú Như liền đưa cho cậu một bản tài liệu. Trong đó chủ yếu là giới thiệu về ba mẹ và anh trai cả Trần Chí Cao cùng em gái Trần Tú Nhiên.

Xem xong những tài liệu này thì Tống Triều Dương mới vỡ lẽ, hoá ra vị Trần tiên sinh mà lần trước cậu gặp ở biệt thự và Trần Tú Như ngồi cạnh cậu lúc này hoàn toàn chẳng phải là phú nhị đại hay quan nhị đại gì cả.

Gia đình của Trần Tú Như rất bình thường, tập đoàn Lăng Vân có được thành tựu như ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào một mình Trần Chí Cao một tay gây dựng.

Ba mẹ của Trần Tú Như sống ở Thang Thần Nhất Phẩm. Sau khi xuống xe, Trần Tú Như nhìn Tống Triều Dương không an tâm hỏi lại:

“Những cái dặn cậu, cậu đã nhớ kỹ chưa?” Tống Triều Dương ra sức gật đầu:

“Yên tâm đi, không sao hết.” Những cái này đối với cậu quả thực là chuyện nhỏ. Lúc trước những bản mật mã, bản giải mã mà ông nội ép cậu học thuộc lòng tuy đến giờ không đến mức nhìn cái nhớ luôn nhưng tài liệu chỉ cần ở trong tay cậu, để cậu xem qua một lượt thì cậu cũng có thể nhớ được tới bảy tám phần.

“Biểu hiện tự nhiên vào.” Nhìn khuôn mặt cứng nhắc của Tống Triều Dương, Trần Tú Như khẽ trách móc:

“Dáng vẻ này đi vào không bị hai ông bà nhìn ra sơ hở mới là lạ đấy.”

“Được, không vấn đề.” Tống Triều Dương nói một câu nhẹ như bẫng rồi nở nụ cười nhẹ. Cậu bước lên phía trước vài bước tới bên cạnh Trần Tú Như, một tay cậu ôm lấy eo cô trông vô cùng tự nhiên. Cảm nhận được cánh tay của Tống Triều Dương đặt lên eo mình, khuôn mặt của Trần Tú Như đột nhiên sa sầm lại. Vừa nhìn thấy sắc mặt của Trần Tú Như như vậy thì nụ cười trên môi của Tống Triều Dương cũng biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui