Điệp Viên Kỳ Quái

Thấy Trần Tú Nhiên nhìn mình đảo mắt tới lui, Tống Triều Dương biết rằng đây chắc chắn cũng không phải một người an phận, chả trách khi Trần Tú Như giới thiệu em gái mình liền nói bốn chữ, tinh ranh quái đản. Thấy Trần Tú Nhiên cứ nhìn mình chằm chặp, Tống Triều Dương liền gật đầu với cô trước sau đó cười nói.

“Thành thật xin lỗi, vừa rồi đúng là có chút khó xử.” Nhưng không ngờ Trần Tú Nhiên không hề có ý trách tội cậu, mà lại bật cười giòn giã, nhìn Trần Tú Như chớp chớp mắt, rồi lại nhìn Tống Triều Dương nói.

“Không có gì khó xử cả, em chẳng qua chỉ giật mình mà thôi, chỉ cần anh không để bụng là được.” Trần Tú Như nghe thấy câu này có chút dở khóc dở cười, đứa em gái này của mình đúng là vô địch, rõ ràng suýt chút nữa bị người ta sàm sỡ, vậy mà nó vẫn tỏ ra không mấy quan tâm.

“Từng này tuổi đầu rồi mà không biết xấu hổ, mẹ, mẹ cũng không lo quản nó đi!” Trần Tú Như nói với mẹ mình một câu. Trần Tú Nhiên thì không mấy quan tâm bĩu môi, sau đó bước lên một bước, tiến tới bên cạnh Tống Triều Dương, từ từ ghé đầu lại, Tống Triều Dương né người cũng dở mà không né cũng không xong, cậu quay đầu bối rối nhìn Trần Tú Như đứng bên cạnh, nhưng Trần Tú Nhiên khi ghé sát đầu tới cách tai Tống Triều Dương chừng 20cm liền dừng lại, nhìn dáng vẻ như muốn thì thầm gì đó, nhưng kỳ thực tiếng nói không hề nhỏ.

“Em nói này anh rể, chị gái em như vậy sao anh chịu đựng nổi chứ?”

Tống Triều Dương cười hơ hơ một tiếng, nửa đùa nửa thật nói: “Có lẽ em không biết, chị gái em tuy bề ngoài có vẻ lạnh lùng, cũng rất nghiêm khắc nhưng kỳ thực cô ấy cũng có mặt dịu dàng!”

“Ồ, vậy sao? Sao em không biết, chị ấy cả ngày nghiêm mặt, như thể người khác nợ chị ấy cả triệu tệ, lại còn có lúc dịu dàng sao, anh rể, hay là anh nói em nghe, chị ấy trở nên dịu dàng vào lúc nào?”

Từ anh rể gọi rất tự nhiên, nghe như thể Tống Triều Dương và Trần Tú Như đã hẹn hò rất lâu rồi.

“Con bé chết tiệt này, em nói gì vậy chứ?” Trần Tú Như lập tức trừng mắt uy hiếp em gái mình.

“Chị thấy chưa, lại bắt đầu rồi kìa, chị một ngày có tới 80% thời gian đều như vậy, trước đây em còn nghi ngờ rằng cả đời này chị chắc chắn sẽ cô độc tới già.”

“Con bé đáng ghét kia, có ai lại nguyền rủa chị gái mình như thế không hả?” Mẹ của Trần Tú Như cười mắng một câu, sau đó lại hối thúc mấy người đi vào phòng ăn. Trần Tú Nhiên bị mẹ kéo xuống bếp bưng đồ ăn, Tống Triều Dương quay người nhìn Trần Tú Như khẽ cười nói.

“Em gái chị tính tình rất hoạt bát!”

“Từ sáng tới tối cứ điên điên khùng khùng như vậy, chẳng chín chắn chút nào, thật khiến người ta mệt lòng.” Trần Tú Như tỏ vẻ bất lực.

Tống Triều Dương cảm thấy hơi buồn cười, tuy Trần Tú Như là chị, nhưng hai người lại là chị em sinh đôi, vì thế căn bản không thể phân biệt rõ ai lớn ai nhỏ. Cô cả ngày luôn ra dáng một bà chị, không khuyên nhủ thì là trách mắng, Trần Tú Nhiên thích ở bên cạnh cô mới lạ.

Khi ăn cơm, ánh mắt Trần Tú Nhiên vẫn luôn nhìn qua nhìn lại giữa Tống Triều Dương và Trần Tú Như, nhìn một hồi lâu sau cô mới bất ngờ cười tít mắt nói với Trần Tú Như.

“Chị, sao chị không quan tâm tới anh rể một chút?”

“Sao vậy?” Trần Tú Như liền ngẩng đầu lên hỏi.

“Chị không thấy anh rể chỉ ăn cháo, không ăn thức ăn sao, lẽ nào không được khỏe?”

Trần Tú Như giật mình ngẩng đầu lên, thấy Trần Tú Nhiên nửa như cười đùa, trong lòng không khỏi đắn đo, lẽ nào con bé chết tiết này nhìn ra điều gì rồi? Nhưng cô là người từng trải, phản ứng đương nhiên cũng rất nhanh, dùng giọng điệu thờ ơ nói.

“Anh ấy đâu phải không có tay, đũa trong tay anh ấy, muốn ăn gì lẽ nào không gắp được sao.”

“Được thôi, chị, đây là bạn trai của chị, tương lai kết hôn sẽ là người thân thiết nhất của chị ngoài ba mẹ và em ra, sao chị cứ tỏ thái độ như vậy chứ? Không phải em nói chị, chị đừng lấy thái độ và thói quen như khi trò chuyện và làm việc với cấp dưới ở công ty để đối xử với anh rể, đối xử với bạn trai của mình thì chị cần phải dịu dàng hơn!”

“Tính chị như vậy, đã sao nào?” Trần Tú Như phì cười một tiếng.

“Được rồi, đừng tranh cãi nữa, mau ăn cơm đi!” Tống Triều Dương gắp một cọng dưa chua, sau đó bỏ vào bát Trần Tú Như, mỉm cười nói.

“Bây giờ là xã hội gì rồi, đã không thịnh hành kiểu cách đó từ lâu rồi, đàn ông chăm sóc phụ nữ, hoặc là phụ nữ chăm sóc đàn ông, hà tất phải phân biệt rạch ròi tới vậy.”

Hôm nay là 30 Tết, theo phong tục truyền thống, hôm nay cũng xem như là đón Tết. Sau khi ăn xong bữa sáng, mọi người bắt đầu chuẩn bị đồ đón Tết, Tống Triều Dương cảm thấy rất mới mẻ, vì trước đây cậu rất ít khi đón Tết với đông người thế này. Mẹ của Trần Tú Như nói với cô:

“Tú Như, sáng nay trung tâm mua sắm chắc đều mở cửa, các con tới gấp gáp quá, Tiểu Tống chắc không mang theo quần áo, con dẫn Tiểu Tống đi mua đồ, đồ mặc bên trong và bên ngoài đều mua thêm hai bộ, năm mới không khí mới!” Trần Tú Như đáp một tiếng, kiến nghị của mẹ rất hợp với ý cô, cô sợ Tống Triều Dương ở nhà, tiếp xúc nhiều với người nhà sẽ khó tránh lộ sơ hở. Đặc biệt là em gái cô, Trần Tú Như vô cùng đau đầu, nhưng tình huống họ không ngờ tới đã xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui