Điệp Viên Kỳ Quái

"Sao em lắm chuyện thế nhỉ, em yêu hay chị yêu thế? Hay chị nhường cho em nhé?” Trần Tú Như khó chịu nói.

Trần Tú Nhiên cười khúc khích: “Em thấy anh rể được đấy, trông lại tuấn tú khoáng đạt, tính tình cũng rất ổn. Nếu chị không cần nữa thì nhường cho em.” Nghe câu này xong, Trần Tú Như lập tức tối sầm mặt lại, dường như cô chuẩn bị bốc hoả:

“Em nói linh tinh nữa là chị xuống xe đấy.”

“Đùa thôi mà, chị à, không phải là chị cho là thật đó chứ?” Trần Tú Nhiên nhướng mày rồi nổ máy. Càng lúc Tống Triều Dương lại càng cảm thấy tính tình của Trần Tú Nhiên cổ quái, sao cô ta cứ phải chăm chăm vào chuyện riêng của chị gái mình vậy, lẽ nào cô ta yêu chị gái hay sao. Chiếc xe con lái ra phố lớn, trông thấy người đi lại trên phố mặt mũi ai nấy đều vui mừng hớn hở mà Tống Triều Dương bất giác cảm khái trong lòng. Cậu vẫn thích được đón năm mới cùng ông nội, ở cạnh hai chị em họ khiến cậu cảm thấy không tự tại, mặc dù ba mẹ của Trần Tú Như vô cùng khách khí với cậu.

Tới bãi đỗ xe dưới hầm của trung tâm thương mại, ba người họ đỗ xe xong, Tống Triều Dương đang định bước về phía trước thì đột nhiên phát hiện ra cánh tay của mình bị níu lại. Cậu quay đầu lại nhìn thì thấy khuôn mặt của Trần Tú Như ửng đỏ.

“Tự nhiên vào, đừng để em tôi nhìn ra được, nó đã nghi ngờ rồi.” Trần Tú Như khẽ nói bên tai Tống Triều Dương. Tống Triều Dương lập tức hiểu ý gật gật đầu, cậu cũng không muốn để Trần Tú Nhiên ranh mãnh cổ quái kia cứ nhìn chằm chằm không tha.

Lúc này Trần Tú Nhiên đã khoá xe xong đuổi kịp hai người họ. Cô đứng ở phía bên kia của Tống Triều Dương rồi chớp chớp mắt với cậu nhưng Tống Triều Dương không hiểu động tác này rốt cuộc là có hàm ý gì.

Ba người họ cùng đi vào trung tâm thương mại. Nói thực lòng thì lâu lắm rồi Tống Triều Dương không cùng người khác đi dạo ở đây. Lúc trước khi còn ở cùng ông nội thì hoặc là cậu tự ra ngoài một mình mua đồ về, hoặc là ông nội thay cậu mua đồ về. Rất hiếm khi hai người họ cùng ra ngoài, huống hồ hôm nay cậu lại còn cùng đi với hai người đẹp như này. Nhìn dáng vẻ dường như rất vui vẻ của Tống Triều Dương, Trần Tú Nhiên áp sát lại nói:

“Anh rể à, nhìn không ra được là anh cũng thích những nơi như này đấy.”

Tống Triều Dương cười hê hê nói:

“Bình thường anh đều đi một mình, rất hiếm khi cùng người khác ra ngoài.”

“Lẽ nào bình thường chị gái em không cùng đi dạo với anh à?”

“Bình thường chị gái em bận lắm, nào phải cô không biết? Chẳng nói những cái khác, ngày thường việc ăn cơm cô ấy cũng chỉ tính bằng giây thôi, làm gì có thời gian mà đi dạo trung tâm thương mại?”

Hai người họ cứ nói hết cái nọ đến cái kia, Trần Tú Như ở bên cạnh cảm thấy thiếu kiên nhẫn rồi. Bình thường cô ăn ở ngủ nghỉ đều có trợ lý đời sống riêng phụ trách, về căn bản là cô chẳng cần phải bận tâm đến những chuyện này. Dựa theo cảm giác của cô thì tới những nơi như này quả thực là lãng phí thời gian, chả cần thiết chút nào. Hơn nữa thì bây giờ cô vẫn đang giả vờ thân mật khoác tay Tống Triều Dương, cảm giác này khiến cô cảm thấy vô cùng không thoải mái. Ở thêm một phút nữa tại nơi này là một sự gian nan vô cùng lớn đối với cô. Vậy nên cô đã sớm muốn đi khỏi chỗ này, đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tống Triều Dương và Trần Tú Nhiên thì Trần Tú Như như gãi đúng chỗ ngứa nói:

“Biết tôi không muốn tới chỗ này rồi, hai người có thể nhanh hơn được không? Chúng ta nói ít làm nhiều, nhanh chóng mua xong đồ về nhà sớm đi không được sao?”

Tất nhiên là Trần Tú Nhiên biết rõ tính cách của chị gái, cô bất mãn liếc mắt ngao ngán.

“Em bảo chị này, đón năm mới mà chị không thể nghỉ ngơi chút được sao? Nếu như đã về nhà rồi thì thư giãn một chút đi, đừng cứ nghĩ đến chuyện công việc nữa.”

Tống Triều Dương cũng tiếp lời:

“Đúng rồi đấy, khó khăn lắm chúng ta mới ra ngoài một chuyến, em cứ vui vẻ đi dạo với em gái đi.”

“Đúng đó chị à, bây giờ về nhà thì chị làm được gì chứ? Mẹ chắc chắn không cho chị ôm điện thoại trốn vào phòng đâu. Không phải là dọn dẹp nhà cửa thì cũng là vào bếp phụ giúp, chi bằng ở ngoài đi dạo thêm một lúc.” Nói xong Trần Tú Nhiên liền kéo tay của Tống Triều Dương bước về phía trước.

Thế là vừa hay Tống Triều Dương bị kẹp ở giữa, bên trái bị cô em níu, bên phải bị cô chịu níu, việc này vô cùng gây sự chú ý. Bây giờ cậu có thể cảm nhận là bất cứ ai đi qua bọn họ đều ngoái đầu lại nhìn họ vài cái. Tống Triều Dương biết vấn đề nằm ở đâu, chủ yếu là đôi chị em song sinh này quả thực quá bắt mắt.

Lúc này cánh tay bên phải bỗng cảm thấy đau, Tống Triều Dương ngoái đầu sang nhìn hoá ra là Trần Tú Như véo cậu một cái. Nhìn ánh mắt không mấy thiện chí của Trần Tú Như rồi lại thuận theo ánh mắt đó nhìn Trần Tú Nhiên, hoá ra Trần Tú Như trách cậu kéo tay em gái cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui