Điệp Viên Kỳ Quái

"Ba mẹ à, sao hai người mua nhiều pháo thế?” Nhìn dáng vẻ nhảy nhót của cô cứ như là vết thương ở chân trong phút chốc đã khỏi hẳn vậy, Trần Kiến Quốc nghe thấy mà bật cười ha hả nói:

“Năm mới mà, nổ ít pháo cho may mắn!”

Trần Tú Như chau mày nói: “Cái chính là còn phải tới khu vực chỉ định, đêm giao thừa chẳng phải ở nhà ăn sủi cảo xem gala đón năm mới thì dễ chịu hơn sao?”

“Người biết thì biết chị là gái lớn chưa gả chồng, người không biết còn tưởng chị là bà lão đấy!”

“A đầu chết tiệt này, em ngứa đòn đúng không?” Trần Tú Như mắng một câu, khi cô đang định xông tới thì Trần Tú Nhiên đã chạy ngay về phòng mình đóng cửa lại rồi. Trần Tú Như chẳng còn cách nào khác đành quay về phòng mình. Không lâu sau, Trần Tú Nhiên lại bước ra, cô mặc trên người bộ đồ mà Tống Triều Dương mua cho cô. Trần Tú Nhiên đắc ý chạy tới cửa phòng bếp nói với hai ông bà đang bận bịu trong đó:

“Ba mẹ ơi, hai người thấy bộ này của con có đẹp không?”

“Được lắm, bắt mắt đấy, chị gái mua cho con đúng không?” Mẹ của Trần Tú Như nói.

“Còn lâu ý, cái mắt thẩm mỹ của chị con thì hận một nỗi không mua cái bao tải mà mặc lên người chỉ để lộ ra mỗi cái mặt rồi những chỗ khác bịt kín bưng, chẳng có chút cảm hứng gì cả.”

“A đầu chết tiệt này, sao con cứ nói xấu chị con thế. Ừm, con tự bỏ tiền túi, mấy cái đồng tiền lẻ đó của con đủ tiêu sao?” Mẹ của Trần Tú Nhiên ngẩng đầu nói.

Trần Tú Nhiên lén lút nhìn về đằng sau, khi không thấy bóng dáng của chị gái Trần Tú Như đâu thì mới khẽ giọng nói với mẹ: “Là anh rể mua cho con, mẹ không được cho chị con biết đâu đấy, nếu không chị ấy sẽ ghen đó.”

“Này, này, a đầu chết tiệt này bắt nạt chị gái còn chưa đủ mà lại còn quay sang bắt nạt cả bạn trai của chị gái nữa cơ à?” Mẹ của Trần Tú Nhiên trợn mắt nhìn cô.

“Mẹ yên tâm đi, còn lâu con mới bắt nạt được anh ta, chị con bắt nạt anh ta mới đúng, hơn nữa bộ này cũng chẳng đáng là bao, với cả cũng có phải con mặt dày đòi anh ta mua cho con đâu, là anh rể chủ động mua cho con đấy.”

“Thế còn được, con cũng hai sáu hai bảy tuổi rồi, bình thường phải giữ chừng mực.” Mẹ của Trần Tú Nhiên dặn dò.

“Con biết rồi, con biết rồi, năm mới mà mẹ cứ càm ràm mãi.” Trần Tú Nhiên bất mãn nói.

Trần Tú Nhiên đi ra khỏi nhà bếp liền nhìn thấy Trần Tú Như không biết đã ra khỏi phòng ngủ từ bao giờ, thế là cô liền đắc ý bước tới trước mặt chị gái mình nhấc cái vạt áo lên hỏi:

“Chị ơi, chị thấy bộ này đẹp không?”

Hai chị em gái vốn dĩ đã xinh đẹp, thêm vào đó là tính cách nhanh nhẹn hoạt bát, tràn trề sức sống của Trần Tú Nhiên khiến bộ quần áo này mặc lên người cô cùng nụ cười xinh đẹp làm người ta thấy sáng bừng lên.

“Em tự mua à?” Trần Tú Như hỏi như ma sai quỷ khiến. Trần Tú Nhiên tất nhiên là biết chị gái mình sẽ hỏi cái này nên cô vô thức liếc sang Tống Triều Dương đang ngồi trên sô pha một cái rồi quay đầu lại nói với Trần Tú Như:

“Đúng, em mua đấy!” Trần Tú Như tôi luyện bao năm nay, cô lại còn quản lý một công ty lớn lên thị trường cổ phiếu nên làm gì mà không biết chút động tác cỏn con này chứ. Cô nhìn thấy rất rõ khi mình hỏi em gái thì em gái liếc Tống Triều Dương một cái, chẳng cần nói cô cũng đoán được là bộ quần áo này chắc chắn là Tống Triều Dương mua cho Trần Tú Nhiên.

“Cũng được.” Trần Tú Như mặt mũi không chút cảm xúc nói rồi cô đi vào nhà bếp. Trên bàn đã bày sẵn rất nhiều món và một ít hoa quả, Tống Triều Dương mặc bộ vest ngồi trên sô pha.

“Anh rể à anh mặc nhiều vậy không nóng sao?” Trần Tú Nhiên ngồi khoanh chân trên sô pha, cô cầm quả táo lên cắn một miếng rồi nhìn Tống Triều Dương hỏi.

“Cũng bình thường.” Tống Triều Dương nói. Quả thực là cậu cũng không quen mặc như vậy, lớn bằng này rồi hình như đây là lần đầu cậu mặc vest. Lúc này mẹ của Trần Tú Như từ trong bếp bước ra nói:

“Tú Như, chẳng phải bảo con mua quần áo cho Tiểu Tống sao, con chưa mua à?”

“Con mua rồi.” Trần Tú Như đang bận bịu ở trong phòng bếp vô thức đáp.

“Thế sao vẫn chưa thay ra?” Mẹ của Trần Tú Như lại hỏi.

“Quần áo con cũng mua rồi, chẳng lẽ còn bảo con đích thân mặc cho anh ấy sao?” Trần Tú Như nghiêng đầu nhìn Tống Triều Dương nói:

“Anh mau đi thay đồ đi.”

“Anh biết rồi.” Tống Triều Dương đáp lại rồi chạy vào phòng ngủ thay bộ quần áo mới mua. Nói thực lòng, kể từ ngày hôm qua tới nhà của Trần Tú Như cho tới bây giờ chưa tới 24 tiếng đồng hồ mà khiến cho cậu cảm thấy vô cùng khổ sở, vô cùng kiềm nén. Suy cho cùng thì cậu hoàn toàn không phải là bạn trai thực sự của Trần Tú Như mà chỉ là đạo cụ được Trần Tú Như thuê về để lừa ba mẹ cô mà thôi. Ở trong nhà của người lạ, huống hồ lại còn là ngày tết nữa, nên Tống Triều Dương cảm thấy mình không tự nhiên, vô cùng ngại ngùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui