Điệp Viên Kỳ Quái

Lâm Chi Quỳnh kinh hãi, cô học vài môn võ mèo cào, bình thường trông cũng hữu dụng, nhưng khi chạm trán với tội phạm thực sự, lại cảm giác mất tác dụng, tuy vặn vẹo cơ thể, miễn cưỡng né được, nhưng cây dao găm đó đã vạch một lỗ hổng trên đồng phục cảnh sát của cô, thậm chí áo sơ mi bên trong cũng bị đâm rách.

Lâm Chi Quỳnh cảm giác vùng eo mát lạnh, liền sợ phát khiếp, tưởng bị đâm trúng, và ngay lúc lo sợ, lòng liền hoảng loạn, động tác càng không theo thứ tự, hai tên tội phạm cùng lúc đâm vào người cô, cô sợ hãi kêu lên một tiếng, đã không biết nên né tránh thế nào.

“Tiêu rồi!” Trái tim Lâm Chi Quỳnh chỉ có hai chữ, sớm biết ngành nghề cảnh sát nguy hiểm đến vậy, nhưng bản thân lại chỉ nghĩ đến sự oai phong và chính nghĩa của cảnh sát, bây giờ lý tưởng của mình còn chưa thực hiện được đôi chút, mạng nhỏ phải để lại nơi đây sao.

“Bụp bụp!” hai tiếng, Lâm Chi Quỳnh không chờ được cảm giác cây dao găm vào cơ thể, hai tên tội phạm trước mặt đã bị đánh tơi bời, bên cạnh lại có thêm một người.

Lâm Chi Quỳnh lập tức quay đầu, mừng rỡ lớn tiếng nói: “Là anh!”

Khuôn mặt khiến Lâm Chi Quỳnh trở về dùng đủ mọi cách cũng không thể trích xuấttừ máy tính, lại một lần nữa xuất hiện, và còn giúp đỡ cô một phen.

“Ui trời, cô nói thử xem thân là con gái, võ công chẳng ra sao, làm cảnh sát thì làm cảnh sát, liều mạng làm gì cơ chứ?” Người này chính là Tống Triều Dương, lúc này lắc đầu, tỏ rõ sự bất lực.

Lời nói này có chút tổn thương, nhưng Lâm Chi Quỳnh không hề buồn tủi, mà cảm kích đáp lời: “Cám ơn anh cứu tôi một lần nữa.”

Tống Triều Dương mặt không cảm xúc đáp: “Tôi không muốn đâu, ai biết cô xui xẻo đến vậy, tôi tùy ý đi dạo, cũng có thể bắt gặp cô lâm vào cảnh nguy hiểm.”

Lâm Chi Quỳnh cười ngại, đáp lời: “Tôi chỉ gặp nguy hiểm hai lần, đều chạm phải anh, tôi còn nghi ngờ có phải anh theo đuôi tôi mỗi ngày không đấy.”

“Cô gái nhỏ thật ngây thơ, tôi rảnh rỗi đi theo cô làm gì?” Tống Triều Dương thật khâm phục trí tưởng tượng của Lâm Chi Quỳnh.

“Anh đi theo tôi…” Lâm Chi Quỳnh há hốc mồm miệng, nhưng không tìm được một lý do nào đó khiến bản thân tin tưởng, bất chợt ngượng ngùng.

“Đừng nghệt ra đó nữa, hai kẻ kia cô còn chưa bắt kìa.”

Trong lòng Lâm Chi Quỳnh kinh hãi, vội quay đầu nhìn sang hai tên đó, thấy chúng lúc này đã bò dậy, nhưng vẫn đang do dự chưa xông qua đây, rõ ràng là e sợ thân thủ của người bên cạnh cô.

“Anh bạn, cho chúng tôi một con đường sống, sau này còn vui vẻ gặp lại nhau.” Một tên tội phạm ôm quyền với Tống Triều Dương, thái độ rất khiêm tốn.

Tống Triều Dương cười nhạt một tiếng, đáp: “Có tha cho các người con đường sống hay không chẳng phải do tôi quyết định, các người nói với vị cảnh sát này đi.”

Sắc mặt của hai tên tội phạm liền trở nên hung dữ, nhìn nhau một phen, đột nhiên quát to, cầm chặt dao găm, xông về phía Lâm Chi Quỳnh một lần nữa.

Hai tên tội phạm bị Tống Triều Dương đạp ngã, đã biết người đàn ông này thật sự quá mạnh mẽ, bọn chúng vốn chẳng thể nào đối phó, nên đặt mục tiêu hoàn toàn vào người Lâm Chi Quỳnh, chỉ cần tóm được Lâm Chi Quỳnh, tên lợi hại này nhất định sẽ ném chuột sợ vỡ bình, bọn chúng có thể thoát thân rồi.

Lâm Chi Quỳnh nhìn hai tên đó xông đến, trong lòng lúc này lại chẳng hề khiếp sợ, có cao thủ bên cạnh cô, cô vốn dĩ chẳng cần ra tay.

Nhưng lúc bấy giờ lại nghe Tống Triều Dương nói rằng: “Rèn luyện thân thủ cho tốt, tội phạm như thế chẳng thể lúc nào muốn gặp thì gặp đâu.”

Lâm Chi Quỳnh sững sờ đôi lát, Tống Triều Dương đã tung một chường đánh nhừ một tên tội phạm nằm trên mặt đất, không thể nào đứng dậy được nữa, nhưng lại tha cho tên còn lại.

Tên tội phạm lúc này bị đánh đến nỗi có chút ngơ ngẩn, người đàn ông trước mặt quá mạnh mẽ, bọn chúng vốn không có chút sức lực phản kháng nào cả, vốn định bổ nhào vào Lâm Chi Quỳnh, giờ lại phải tạm ngưng.

Lúc bấy giờ Lâm Chi Quỳnh mới tỉnh táo trở lại, cao nhân này rõ ràng đang để cô luyện thân thủ, đây quả thật là một cơ hội tốt, tuy trước kia cùng luyện tập môn vật lộn với bạn học trong trường cảnh sát, cũng có hai người tập luyện cùng nhau, nhưng khi đó mọi người vốn không dùng hết sức, cùng lắm chỉ có ý định giành phần thắng, không cần lo lắng bản thân bị tổn thương.

Nhưng hiện giờ không giống xưa kia, đối mặt với một tên tội phạm như thế, cô cần bày rõ toàn bộ bản lĩnh, đây là ranh giới giữa sự sống và cái chết, không cho phép có sự hàm hồ bên trong.

Và gặp nguy hiểm như thế những hai lần, Lâm Chi Quỳnh cũng biết thực lực của bản thân rất tệ, đối phó với tên trộm sợ cảnh sát còn được, khi gặp phải tội phạm lưu vong thật sự, cô hoàn toàn phải bó tay, nên có cơ hội như vậy, cô cũng chẳng muốn để lỡ.

Nghĩ đến đây, tư thế của Lâm Chi Quỳnh liền thẳng tắp như một cây lao, tinh thần cũng thể hiện rõ sự thận trọng cực kì, hai tay xòe ra, quát nhẹ một tiếng, đã lao về phía gã tội phạm.

Trong mắt gã tội phạm tràn đầy màu máu đỏ, hắn ta biết hôm nay tuyệt đối không thể trốn thoát một cách may mắn, với những vụ án trên người bọn chúng, chỉ cần bị cảnh sát tóm được, thì chết mười lần cũng đủ, còn chuyện chạy thoát cũng không còn khả năng, nếu đã như vậy, thì cố hết sức giết sạch, hoàn toàn mang ý định bạt mạng.

Quát lớn một tiếng, cây dao găm trong tay tên tội phạm liền đâm về vùng ngực của Lâm Chi Quỳnh, chính là nhắm hoàn toàn vào điểm yếu.

Hai mắt của Lâm Chi Quỳnh nhắm chặt vào cây dao găm của tên tội phạm, cơ thể liền né sang một bên, đã né được cây dao của đối phương, sau đó nhanh chóng tóm lấy khuỷu tay của đối phương.

Tên tội phạm cũng học qua một vài chiêu võ thuật, khuỷu tay vung đi, đã né được cú tóm của Lâm Chi Quỳnh, giương cây dao lên, quét lên cánh tay của Lâm Chi Quỳnh.

Lúc này Tống Triều Dương mở lời: “Động tác né của cô như thế là quá chậm, muốn đối phó với người đang cầm dao, chủ yếu nhìn động tác vai và khớp vai của đối phương, từ đó có thể phán đoán ra động tác của đối phương định thực hiện, thì có thể sớm một bước né tránh và làm động tác phản kích.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui