Điệp Viên Kỳ Quái

"Đồng chí, cô không cần hỏi đâu, tôi tự lái xe vì bên trên chúng ta không có không gian dung nạp nhân viên không cần thiết, hơn nữa, ừm, trước đây tôi cũng là người lái máy chiến đấu. Tại sao tôi cần phải giao tính mạng của mình cho một tên nhóc mép không có râu, vừa mới chỉ biết đổi số? Cô có thích đường đi của chúng ta không?”

Không chút nào. Doãn Hồng Yến không nói thành tiếng, vì tướng quân đang lao lên dốc với tốc độ cao. Đường vừa đủ rộng năm mét, giáp với vị trí ngồi của hành khách là sườn dốc.

“Khi đóng băng, cô tới thử xem!” Tướng quân cười ha ha, “Gần đây chúng ta gặp may, thời tiết đẹp. Mùa thu năm ngoái mưa suốt, liên tục suốt hai tuần. Điều không bình thường nhất ở đây là gió mùa vốn dĩ cần phải mang theo tất cả hơi nước tới Ấn Độ, nhưng mùa xuân vẫn luôn khô hanh, nắng ráo dễ chịu thế này.” Tới chân núi, ông ta đổi số. Một chiếc xe ca chạy tới từ đối diện, khi bánh phải xe Jeep lăn qua sỏi đá lộn xộn bên mép đường gập ghềnh, Doãn Hồng Yến phải dốc sức để không tỏ ra quá nhút nhát. Tướng quân cố tình đùa giỡn, lúc này coi như đã hài lòng. Khi chiếc xe ca đi qua, khoảng cách giữa hai xe chỉ khoảng một mét, tướng quân lái xe về lại giữa đường phía trong. Ông lại đổi số, vì ông cần phải lên dốc.

“Điều kiện làm việc của chúng ta quá thô sơ… dù thế nào đi nữa đối với tôi chính là như vậy.” Tướng quân đặc biệt đề cập, “Các nhà khoa học có quyền ưu tiên.”

Khi xe Jeep leo hết mấy mét cuối cùng, khu thí nghiệm xuất hiện trong tầm mắt.

Doãn Hồng Yến nhìn thấy một kiến trúc hình vòm giống đài thiên văn.

“Đây chính là kiệt tác của chúng tôi, căn cứ chiến lược của quốc gia tương lai.” Giọng nói của Diệp tướng quân vô cùng tự hào.

“Đây… là vũ khí sao?” Doãn Hồng Yến mơ hồ.

“Đương nhiên, trừ khi cô tưởng rằng laser lớn mạnh nhất thế giới là đồ chơi trẻ con!”

“Chính là thứ đồ sộ này sao?” Doãn Hồng Yến chỉ vào đỉnh vòm hỏi.

“Ha, đây là bệ gương phản chiếu, chúng tôi có tám bệ, bố trí trên các đỉnh núi khác nhau.”

“Còn thiết bị phóng laser thì sao?” Doãn Hồng Yến cố gắng tìm kiếm các kiến thức trong đầu.

“Nhìn đằng kia.” Tướng quân chỉ về phía một đỉnh núi cao ngất cách đó không xa, “Đó là thiết bị phóng số 2, nó được chôn trong ngọn núi này.”

Hành động được sắp xếp vào tối ngày hôm sau, tướng quân chỉ định một kỹ sư được gọi là “trứng gà kho” làm “hướng dẫn viên du lịch”, đây là chủ nhiệm thí nghiệm họ Lỗ chừng bốn mươi tuổi, vô cùng lôi thôi lếch thếch, trên đỉnh đầu không có sợi tóc nào.

Ngày hôm sau, chủ nhiệm Lỗ gần như dùng thời gian cả buổi sáng để giảng giải cho Doãn Hồng Yến, nghiên cứu viên Trương đi bên cạnh, nhưng có thể nhận thấy, anh ta cũng hiểu đôi chút về hệ thống.

“Cô muốn biết điều gì? Cô hiểu thế nào về laser năng lượng cao? Cô học chuyên ngành vật lý chưa?” Chủ nhiệm Lỗ hỏi Doãn Hồng Yến một loạt câu hỏi, không hề để tâm tới sắc mặt cô thay đổi từ lúng túng sang đỏ gay.

Ông vừa nói vừa dẫn Doãn Hồng Yến và nghiên cứu viên Trương vào trong đường hầm, từ đó có một cầu thang dẫn tới trung tâm điều khiển, đi cầu thang chừng bốn, năm phút, Doãn Hồng Yến đoán khi xây dựng nơi này nhất định đã đào xuyên qua cả ngọn núi.

Trên thực tế thì trung tâm điều khiển nằm trên một ngọn núi nhô ra giữa lưng chừng núi, từ nhân viên và trang bị có thể thấy nó khá nhỏ, ở đó có chừng hơn một trăm kỹ sư (trong đó có sáu mươi tiến sỹ vật lý học), cho dù những người được gọi là kỹ thuật viên cũng đều có thể giảng dạy các môn học ở một trường đại học bất kỳ. Họ đang ngồi hoặc đi đi lại lại trước bảng thiết bị của mình, phần lớn mọi người đều đang hút thuốc, hệ thống điều hòa không khí làm lạnh máy tính đang nỗ lực bảo đảm không khí trong lành. Đâu đâu cũng là máy tính, phần lớn đều hiển thị thời gian: Thời gian GMT. Một số máy tính hiển thị tọa độ chính xác của một mục tiêu, toàn bộ đều không hề khác biệt so với một trung tâm điều khiển phóng vệ tinh tiêu chuẩn.

Tướng quân Diệp Thu cũng ở đây, ông và kỹ sư Lỗ dẫn đoàn người Doãn Hồng Yến vào một phòng học nhỏ, bên trong có đầy đủ thiết bị phát video.

Cả công trình thực tế đã tiến hành mười sáu năm, trong đó bốn năm là nghiên cứu lý luận, luận chứng, mười hai năm trước bắt đầu xây dựng căn cứ, mười năm trước căn cứ hoàn thành công trình cơ bản, tiếp đó là chế tạo thiết bị laser, gương phản chiếu, thí nghiệm, cải tiến, lại thí nghiệm, tuần hoàn chế tạo, cho tới hai năm trước mới đạt được bước đột phát tổng thể.

“Tôi muốn biết, quá trình làm việc cơ bản.” Doãn Hồng Yến hỏi câu hỏi đầu tiên.

“Thiết bị laser phóng tia laser, gương phản chiếu tiếp nhận… điều chỉnh laser… ngắm chuẩn mục tiêu… phá hủy” Câu trả lời kỹ sư Lỗ không hề ngắc ngứ.

“Tia laser có thể sản sinh ra 16 triệu Jun. Cô có hiểu một Jun là thế nào không?”

“Tôi, tôi…” Doãn Hồng Yến không biết biểu đạt chính xác thế nào.

“Một triệu Jun khoảng chừng một gói thuốc nổ. Vậy thì chúng tôi vừa mới phóng 16 phát. Năng lượng truyền thực tế tương đương với 15kg thuốc nổ, nhưng hiệu ứng vật lý của nó thì không hoàn toàn tương đồng.”

“Anh nói như vậy tức là tia laser trên thực tế không đốt cháy tấm bia… chủ yếu là hiệu ứng động năng.” Kiến thức kỹ thuật của Doãn Hồng Yến đã dùng vượt mức.

“Chúng tôi gọi nó là một lần “sát thương va chạm”.” Tướng quân trả lời.

“Nhưng, đúng thế, gần mức đó. Toàn bộ năng lượng trong vòng vài phần triệu giây đạt tới mục tiêu, nó nhanh hơn bất cứ loại đạn nào.” Kỹ sư Lỗ bổ sung thêm.

“Chúng tôi có tám bệ thiết bị laser hai triệu Jun, đương nhiên cấp công suất tính theo một mạch xung. Mỗi bệ trong vài micrô giây, tức là trong vòng vài phần triệu giây sẽ phóng ra một chuỗi mạch xung.”

“Laser được phóng ra từ 8 thiết bị phóng đầu tiên sẽ hội tụ tại 8 gương phản chiếu động lập bao quanh chúng, sau đó từ đấy mới hội tụ tới bốn gương phản chiếu cách khu vực thí nghiệm chừng vài kilomet, kính sẽ chuyển động, như vậy năng lượng sản sinh ra từ tám bệ laser sẽ hoàn toàn tập trung trên một điểm từ bốn hướng, điểm này chính là mục tiêu.”

“Chúng nhất định… Tôi muốn nói là, những tia sáng này nhất định phải hoàn toàn thống nhất hài hòa, đúng không nào?”

“Dùng thuật ngữ chuyên ngành nói, nó là thiết bị laser siêu âm, tất cả mọi luồng sáng đều phải giống nhau.”

“Các anh rốt cuộc là làm thế nào vậy?” Doãn Hồng Yến ngừng lại một lúc, “Được rồi, tôi chắc cũng không thể hiểu được. Được thôi, chúng ta hãy bắn tia sáng tới kính phản quang bên kia.”

“Kính phản quang là linh kiện đặc biệt, do hàng nghìn mảnh nhỏ cấu thành. Mỗi mảnh đều do một bảng mạch áp điện điều khiển, cái này gọi là “tự điều chỉnh quang học”. Chúng tôi gửi một luồng sáng hỏi thăm tới gương phản chiếu kiểm nghiệm… Đây là chữ số nhiễu khí quyển nhận được trên vệ tinh. Mức độ tia sáng bị khí quyển bẻ cong được máy tính phân tích. Gương phản chiếu sửa nhiễu sóng, sau đó chúng ta sẽ tiến hành phóng thực tế.”

“Phức tạp vậy sao?” Doãn Hồng Yến lắc đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui