Điệp Viên Kỳ Quái

Múa kiếm phức tạp hơn so với đấu tay không đôi chút, nhưng tổng cộng chẳng qua mười mấy cái động tác, và không phải cố định không thay đổi, bí quyết quan trọng gồm hai điểm:

Một khí thế, lần đầu tiên xuất kích trong tư tưởng phải đè bẹp đối thủ.

Hai tốc độ, ở bất kì điểm nào phải công phá đối thủ bằng tốc độ nhanh nhất, không có bất kì kỹ xảo phòng thủ nào có thể chống cự được cú đấm sấm sét, đây là “chỉ nhanh không vỡ” trong võ thuật truyền thống.

So với các hạng mục thể lực này, kỹ thuật đặc cần khó nắm bắt hơn, theo dõi và theo dõi ngược là bài học mở đầu, cũng là kỹ thuật quan trọng nhất, Dương Chí Dũng thường bắt gặp đặc công trong phim ảnh trước kia trên con đường đông người qua lại tiến hành trò chơi mèo vờn chuột, nhưng mà, một bà thím trung niên dưới khuôn mặt gần gũi dạy cho anh một bài học, ứng dụng thật sự của theo dõi và theo dõi ngược vào mùng một đầu năm tám giờ sáng tại con đường lớn của khu trung tâm thương mại cắt đứt đuôi theo, đây không chỉ là học vấn về sự quan sát, mà còn là kỹ thuật về thể lực phân phối ra sao trong khoảng thời gian dài, lợi dụng tài nguyên bên cạnh tiến hành hóa trang đơn giản, hoặc bỗng dưng trở người đối mặt trực diện với đối thủ tiến hành tâm lý tấn công phòng bị.

“Quy tắc vàng để cắt đứt chiếc đuôi theo dõi là đối mặt với đối thủ, điểm quan trọng trong việc nhìn chăm chú đối tượng là quan sát hoàn cảnh xung quanh trước, biết lợi dụng hoàn cảnh, chứ không phải dùng đôi mắt nhìn chăm chăm vào đối tượng.” Bà thím mập mạp luôn cười mỉm chỉ dạy anh.

Một người trung niên để râu ria, có phong thái nghệ thuật dẫn theo anh trong chiều hoàng hôn đến một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, dùng tổ hợp các loại ống kính, lưu lại quang cảnh xinh đẹp của Thạch Thành, điều này đã suy xét đến việc Yosuke Eguchi mang thân phận công khai là phóng viên nhiếp ảnh, cần nắm bắt kỹ năng như một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.

Mỗi buổi trưa chủ nhật, một nữ nhân viên văn phòng sửa soạn tươm tất và thời thượng, từ bề ngoài khó đoán chuẩn tuổi tác dạy anh làm sao phối trang phục, làm sao hóa trang, làm sao phân biệt địa vị xã hội của một người thông qua mùi vị của mỹ phẩm, làm sao giám định vật dụng ăn mặc thuộc cấp bậc cao thấp, làm sao biết được hàm ý của đối phương thông qua động tác, ngôn ngữ, thậm chí là ánh mắt, làm sao đọc hiểu tâm lý của người lạ mặt, làm sao nhanh chóng nhớ rõ một khuôn mặt, làm sao phân biệt những khuôn mặt gần giống nhau hoàn toàn, làm sao bịa lời một cách hợp lý, và nói chúng ra như chẳng có chuyện gì.

Tất cả sự vật đều lạ lẫm và phức tạp, Dương Chí Dũng cần trở thành chuyên gia của các lĩnh vực này trong thời gian ngắn nhất.

Ngày hè của Thạch Thành là mùa nóng nực nhất, cũng là mùa đẹp đẽ nhất của thành phố này, Dương Chí Dũng có được một ngày nghỉ xả hơi trong 2 tháng vừa qua, anh quyết định dắt con gái đến bến sông Trường Giang chơi đùa, một là để gặp mặt con gái, hai là có thể cảm tạ Doãn Hồng Yến đã chăm sóc con gái trong khoảng thời gian này.

Trông con gái bảo bối Tiểu Vũ Hàm chung sống hòa thuận với Doãn Hồng Yến, nghĩ đến việc đứa trẻ 5 tuổi từ sau li hôn căn bản đã mất đi tình yêu thương của người mẹ, đáy lòng anh dâng lên một tình cảm phức tạp chẳng thể diễn tả.

“Ba, con có thể sống cùng dì Doãn được bao lâu nữa vậy?” Cô bé giương chiếc đầu nhỏ nhắn từ ghế sau xe hơi hỏi với vẻ mong chờ.

“Ồ, nói vậy thì, con rất thích sống chung với dì sao.”

“Đúng vậy, dì vui chơi cùng con, dẫn con đi công viên, nhà sách, mua quần áo cùng con…”

“Có thể sẽ còn một khoảng thời gian, dì rất thích đứa trẻ khôn lanh như con.” Doãn Hồng Yến ôm đứa trẻ, hôn lấy hôn để.

Từ kính chiếu hậu bắt gặp cảnh tượng thân thiết như vậy, Dương Chí Dũng cảm thấy vô cùng ấm áp, một gia đình ấm áp là điều anh ta muốn có được, nhưng vợ cũ của anh xem trọng sự nghiệp của bản thân quá đà, cũng chẳng thèm đếm xỉa đến tinh thần dũng mãnh và mạo hiểm trong con người anh, cô cảm thấy thế giới hòa bình cần những thứ kia làm gì cơ chứ?



“Thầy ơi, thầy ơi, chúng ta thành công rồi, thành công rồi.” Tomita tay cầm tờ báo, ngay cả giày cũng chưa kịp cởi liền xông vào “Tịnh Tư Trai”, cánh cửa kéo tinh tế suýt chút bị phá hỏng.

“Thầy biết rồi, Tomita à, chẳng qua là người Chechnya đột kích dầu mỏ và tổng quản khống chế xuất khẩu khí thiên nhiên của nước Nga, con có cần vui mừng đến vậy không?” Asano Kaisuke chẳng có bất kì biểu cảm gì trên gương mặt.

“Thật xin lỗi, do em lỗ mãng quá.” Takahashi hành lễ thầy trò tiêu chuẩn.

“Đám người Chechnya làm không tệ, tuy ngu ngốc, nhưng chuyên nghiệp, chúng ta cần người thông minh ngu ngốc.”

“Đúng vậy, thưa thầy, hôm nay toàn bộ thị trường chứng khoán thế giới, thị trường tài chính đều đang sụp mạnh, người Mỹ, người Anh tuyên bố tạm dừng giao dịch vào tuần tới, nhưng mà, tình hình Nhật Bản của chúng ta cũng rất tệ, nền kinh tế thế giới đang rối tung.” Takahashi khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày.

“Nhưng em có một chỗ không hiểu rõ cho lắm, xin thầy chỉ giáo.” Takahashi lại hành lễ một lần nữa.

“Em định hỏi, tại sao phải dùng thủ đoạn tổn thương kẻ địch tổn thương luôn cả ta chứ gì.” Asano Kaisuke dô ta một tiếng, âm thanh khiến người ta liên tưởng đến băng đá trong mùa hạ nóng.

“Lịch sử huy hoàng nhất của dân tộc Yamato chúng ta vào thời kì chiến tranh Đại Đông Á, nhưng mà, vẫn cần phải ngược dòng về thập niên 20 của thế kỉ 20, quốc gia của chúng ta khi đó theo chủ nghĩa tư bản vô cùng phồn thịnh, quốc dân cần dân quyền, cần dân chủ, địa vị của Thiên Hoàng chính thống rất không vững vàng, có chút giống với Thiên Hoàng hiện giờ, thầy của ba tôi là thầy Shumei Okawa viết nên quyển sách cải tạo các phương diện của quốc gia chẳng thể nào xuất bản, ôi, quốc dân chỉ muốn sống cuộc sống tốt, điều đó thật tệ hại.”

“Thế nhưng, khủng hoảng kinh tế nhanh chóng ập đến, chủ nghĩa tư bản phá sản, quốc dân không có cơm ăn, ba của tôi và đồng chí của ông thành lập “Hội đồng chí phục hưng vương quốc”, chúng chỉa mũi nhọn vào những văn nhân yếu ớt của chính phủ, phát động ám sát, biến động chính trị, cuối cùng lục quân đăng đàn, tổ chức thành chính quyền quân nhân, cuối cùng quốc gia được phục hưng.” Gương mặt của Asano Kaisuke lộ ra vẻ kích động hiếm thấy.

“Em phải ghi nhớ, quốc dân là ngu xuẩn, bọn chúng chỉ cần cuộc sống tốt, cho nên chúng ta cần phá hoại kinh tế, khiến quốc gia phá sản, Nhật Bản quá nhỏ bé, đại lục rộng lớn là miền đất bảo quý mà đế quốc muôn đời cũng cần phải sở hữu, còn có Đài Loan ở Đông Hải, khống chế được chỗ đó chính là khống chế được yết hầu của Đông Á, chúng ta cần giúp đỡ quân nhân đoạt quyền, giống như ba tôi cùng thầy, đồng chí của ông từng thực hiện, ha ha, tổ chức tôn giáo cực đoan là một lũ điên, nhưng đám điên khùng đó là công cụ của chúng ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui