Điệp Viên Kỳ Quái

"Nếu như vậy thì chúng tôi có thể sớm thả anh ra được rồi.”

Cuộc trò chuyện dừng lại một lúc. Khi tàu ngầm chìm đến đáy, vỏ ngoài của nó kêu cót két và thân tàu hơi nghiêng. Tách trà trong lòng Hồng tiên sinh nghiêng tới 6, 7 độ. Khí khái đàn ông khiến anh ta không được thể hiện ra bất kỳ phản ứng nào. Đây là lần đầu tiên anh ta làm như vậy, khi huấn luyện thì đều ở cảng gần Trung Hải, cùng lắm chỉ là đề phòng không được đụng vào những thuyền cá, thế nhưng lần này là đang ở trong eo Kyoto, nơi được mệnh danh là phòng thủ nghiêm ngặt nhất thế giới.

Chính tại đó, người chỉ huy tự nói với chính mình. Hướng lên núi là ngựa chết. Cụ thể hơn thì dẫu rằng bọn chúng lúc này có thể nhìn thấy mục tiêu công kích nhưng thực chất vẫn cần hành quân hai đêm mới tới được. Sau khi anh ta đưa được các chiến sĩ tới nơi kín đáo thì hướng kính viễn vọng lên nham thạch để quan sát địa hình, vẫn còn... 25 cây số nữa? Anh ta nhẩm tính rồi xem bản đồ.

Đúng vậy, nhất định anh ta phải đưa được người của mình xuống núi, vượt qua một con kênh nhỏ, sau đó vượt qua sườn núi khiến con người ta mệt chết đi được, bọn chúng phải làm trại cuối cùng... tại đó. Anh ta tập trung tinh lực quan sát nơi đó còn cách đích 5 cây số nữa, nơi đó bị núi che khuất nên không thấy được... việc leo núi cuối cùng sẽ rất gian nan. Nhưng làm gì còn lựa chọn nào nữa? Thực tế trước khi tấn công thì anh ta cũng có thể để bộ đội của mình nghỉ ngơi một tiếng, như vậy sẽ có sự trợ giúp rất lớn. Anh ta cũng có thể ra mệnh lệnh đơn giản riêng cho từng người rồi cho họ đủ thời gian để cầu nguyện. Ánh mắt của anh ta di chuyển lên mục tiêu.

Rất rõ ràng là toà nhà vẫn đang xây, nhưng nơi này bọn chúng vĩnh viễn cũng chẳng dừng xây được. Bây giờ bọn chúng ở đây rất ổn. Mấy năm nữa nó sẽ không thể bị tấn công, bây giờ nó….

Anh ta muốn nhìn rõ chi tiết, hai mắt đều đã mỏi lắm rồi. Kể cả có dùng kính viễn vọng thì hắn cũng không thể nhìn ra được thứ nhỏ hơn cả lầu gác. Trong ánh nắng yếu ớt của buổi sớm mai, anh ta có thể nhìn thấy những chỗ phình lên đánh dấu toà nhà. Anh ta phải tới gần hơn nữa mới có thể làm rõ được tường tận về những chi tiết cuối cùng trong kế hoạch của mình. Có điều, vào giây phút này anh ta chỉ quan sát tới tình trạng địa hình. Làm thế nào để có thể tiếp cận mục tiêu tốt nhất? Làm thế nào để tận dụng dãy núi? Căn cứ vào tình báo thì binh lực phòng thủ ở những chỗ này cùng lắm chỉ một liên đội cảnh vệ, hơn nữa còn chẳng có vũ khí hạng nặng, họ thiếu hụt kinh nghiẹm chiến đấu cần thiết. Nếu đúng thật là vậy thì dễ đối phó thôi, có điều tin tình báo cuối cùng nhận được đã là cách đây vài tháng rồi, bây giờ không biết liệu có thay đổi gì chưa?

Lầu gác có ba toà, ở phía bắc tất nhiên là có một hàng rào. Có mìn không nhỉ? Anh ta nhẩm tính. Bất luận là có mìn hay không thì cũng phải xử lý những cái lầu gác đó trước. Ở đó chứa vũ khí hạng nặng và có thể quan sát được tình hình xung quanh. Ngoài chỗ này ra còn nơi nào mỏng yếu hơn nữa không? Có lẽ là có, có điều phải vượt qua dãy núi nguy hiểm kia cái đã. Thời gian không còn đủ nữa rồi, có lúc hướng tấn công an toàn nhất là chính diện, những cái khác thì đều do thánh Allah sắp xếp.

“Trước đây tôi không tài nào tin nổi là chúng ta có thể làm tốt như vậy.” Manuk nói.

Mỗi một cảnh vệ chấp hành nhiệm vụ đều là một tay súng thần, kỹ thuật bắn tỉa của họ không hề thua đặc công ở cục đặc nhiệm Mỹ. Trong đó có một cảnh vệ tên Ames đang dựa người vào bức tường châm thuốc. Hôm nay anh ta lại trải qua một đêm vô vị. Bọn họ phải bảo vệ một vài máy móc đã được đặt ở vị trí cố định. Để khiến cho công việc của họ có chút thay đổi, cũng vì để khiến cho bọn họ có thể làm tròn chức trách thì đám cảnh vệ này chỉ đành trông chừng những công nhân đó, đi theo bọn họ ở bất cứ chỗ nào trong phòng này, còn phải theo bọn họ tới chỗ ăn cơm và nghỉ ngơi, thậm chí là khi đám công nhân này làm một vài không việc không phức tạp thì cũng phải theo sát bên cạnh. Tuy Ames chưa từng được nhận sự giáo dục tử tế nhưng anh ta là một người thông minh, học tập rất nhanh, hơn nữa anh ta còn thường mộng tưởng bản thân có thể hoàn thành bất kỳ công việc nào mà đám công nhân này có thể hoàn thành, miễn là chỉ cần cho bản thân anh ta có vài tháng để học kỹ thuật trong ngành này thôi. Anh ta có thể coi như là người trong ngành vũ khí, anh ta có thể dễ dàng tìm ra được vấn đề của súng, sửa súng với tốc độ nhanh không thua kém bất kỳ người thợ nào. Khi anh đi tuần tra khắp nơi trong căn phòng thì nghe thấy tiếng quạt gió của các hệ thống xả khác nhau và nhìn vào bảng đồng hồ hiển thị của từng mạch điện. Bảng đồng hồ này cũng có vai trò giám sát máy phát điện dự phòng để chắc chắn rằng nhiên liệu ở máy phát điện không đến mức thiéu hụt.

“Bọn họ rất lo lắng chậm tiến độ phải không?” Ames nói. Anh ta tiếp tục đi lại trong căn phòng, trong lòng hy vọng các đèn cảnh báo ngừng nhấp nháy. Anh ta và cộng sự của mình dừng lại nhìn miếng kim loại đó: “Anh nghĩ đây rốt cuộc là cái gì?”

“Một thứ kỳ diệu gì đó.” Ames nói. “Tất nhiên là bọn họ sẽ gắng hết sức để giữ bí mật về cái này.”

“Tôi nghĩ đây là một phần linh kiện của bom nguyên tử.” Ames quay đầu lại nói với cộng sự của mình: “Sao anh lại nghĩ vậy?”

“Trong này có một công nhân nói rằng cái thứ này không thể nào là cái khác được.”

“Vậy cái này đem tặng cho bằng hữu người Mỹ của chúng ta chẳng phải là rất tốt sao?”

“Vài năm trước đây, có bao nhiều là đồng báo Ả Rập chết dưới tay bọn họ như vậy, không chỉ chết dưới tay người Mỹ mà còn có cả người Anh và các nước khác nữa…. dĩ nhiên đây là một món quà tốt nhất.” Bọn họ tiếp tục bước tới những chiếc máy tiện để không.

“Tôi rất tò mò không biết bọn họ gấp gáp như vậy để làm gì?”

“Bất luận cái này là gì: Bọn họ phải hoàn thành cái này đúng hẹn.” Ames lại dừng bước. Anh nhìn đống linh kiện cao su và kim loại lắp ráp ở trên bàn. Một quả bom nguyên tử, anh tự vấn. Nhưng có vài cái trong đống này trông giống… giống như là ống hút, một bó được buộc chặt chẽ và hơi cong, dài mảnh... ống hút - ở trong đạn nguyên tử, đây là điều không thể. Một quả bom nguyên tử nên là... là cái gì? Anh ta không thể không thừa nhận với bản thân là mình chẳng có chút khái niệm nào cả. Thôi được rồi, coi như anh chỉ có thể đọc kinh Koran, báo và một vài sổ tay sử dụng vũ khí mà thôi. Không thể có được giáo dục cao như Manuk không phải do anh sai. Tuy anh thích Manuk nhưng không tránh khỏi việc có chút đố kỵ. Được giáo dục là một việc tốt đẹp biết mấy. Chỉ cần cha anh ta kiếm được nhiều tiền hơn nông dân hay ông chủ cửa hàng nhỏ một chút thôi, hoặc giả có chút tiền tiết kiệm thì.... Trong khi anh ta vòng lại căn phòng này thì nhìn thấy cái đó – bình sơn, bề ngoài trông có vẻ giống bình sơn. Kim loại được cắt từ máy tiện đều để trong cái bình này. Ames thường xuyên nhìn thấy công nhân làm công việc này. Các mảnh vỡ ấy – hầu hết trông giống như sợi dây kim loại mảnh được máy móc thu thập lại rồi đựng vào cái chỗ chứa trông rất giống bình sơn này. Đám công nhân này đều đeo những chiếc găng tay cao su dày và nặng, họ vận hành các công cụ thu thập qua một lớp kính. Sau đó cái bình này được bọn họ đặt tại một căn phòng nhỏ có cửa đôi cách biệt. Qua một thời gian lại đặt vào một căn phòng khác. Sau đó bọn họ mới mở cái bình ra tại một căn phòng nhỏ có thiết kế tương đồng nội bộ khác và đổ mảnh vụn vào những cái nồi kỳ lạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui