8GIỜ TỐI.
-Anh ơi! Cho em một li sôđa!_Quyên vừa ngó quanh chờ đợi vừa quan sát cách làm sôđa điệu nghệ. Thứ chất lỏng màu xanh lá cây được anh chàng sóc lên rồi từ từ đổ ra ly. Hơi bốc nghi ngút từ ly bay lên tạo thành một làn khói mỏng mờ ảo trên thành ly. Quán bar du dương một bản nhạc cổ điển êm dịu. Người ta tới chật ních các bàn. Bỗng cả đám đông ồ lên khi nhìn thấy một cái gì đó…
Quyên vốn không hay quan tâm vào mấy cái bất ngờ, nhưng lần này cũng không khỏi tò mò mà quay lại…Nhạc nhẹ bỗng phụt tắt, thay vào đó là một bản rock rất…teen.
Một chàng thanh niên với cái mũ lưới trai màu đen trùm gần nửa mặt. Mái tóc hung đỏ ánh lên vẻ phong cách. Tay cậu ta có một chiếc nhẫn to hình đầu lâu….
-Hú…hú….1 love you..anh yêu em….
-Trích..em yêu anh!
Cả đám con gái reo lên khi thấy anh chàng đó bắt đầu nhảy hiphop, không kể lớn bé già trẻ đều chăm chú vào màn nhảy. Quyên cũng cảm thấy mình thật may mắn khi tới đúng quán bar vào giờ này. Cậu ta xoay, nhào lộn liên tục rất điệu nghệ, còn khán giả thì không ngừng hò hét, vỗ tay. Quyên bị cuốn vào cơn lốc hâm mộ từ lúc nào. Kết thúc bài nhảy mà tất cả vẫn cứ đơ ra nhìn như thôi miên vào anh chàng đó. Rồi bỗng nhiên, ngón tay trỏ của cậu ta khẽ đặt lên môi, nháy mắt rất nhà nghề và chỉ vào….một kẻ đang ngơ ngác….Tất cả cùng nhìn theo hướng tay anh ta chỉ….
Quyên mở to mắt, cô không quay đi đâu được vì nãy giờ, nụ hôn gió đó là dành cho cô. Mặt cô bỗng nhiên nóng bừng, đỏ lên như gấc. Không chờ Quyên ‘tỉnh’ lại, cậu ta nhảy xuống phía dưới khán đài và bước lại gần Quyên:
-Sao ngơ ngác như bò vậy, có phải thấy tôi đẹp nên phê rồi không?
Quyên bối rối, nếu là người khác thì cô đã cho hắn một cú đấm liên hoàn chưởng rồi. Nhưng không hiểu sao cô lại không đấm nổi kẻ trước mắt.
-Bằng đây! Không nhận ra à?_chàng trai bỏ mũ ra và mỉm cười.
-Đồ điên!_Quyên bắt đầu tức giận. Bọn con gái thì trố mắt ‘ngắm’ kĩ khuôn mặt thần tượng của chúng.
-Ê! Sao lại cáu với tôi hả?
-Tôi tới đây không phải là để xem cậu nhảy!
Đám fan bắt đầu xì xào, họ đang nghi ngờ mối quan hệ của hai người…Thấy thế, Nhược Bằng kéo tay Quyên lôi ra khỏi quán.
-Chẳng phải cậu rất thích xem mình nhảy sao?
-Không hề!
-Nói dối!
-Tuỳ cậu!
-Đồ cứng đầu!_Nhược Bằng tức giận nhìn Quyên.
-Muốn chiến đấu thì nhào vô!_Quyên cũng chăm chú nhìn thẳng vào ánh mắt đang tức giận kia mà thách thức. Hồi bé hai người cũng hay chơi đấu tay đôi, nhưng lần nào Quyên cũng thắng.
Nhược Bằng chẳng thèm nói thêm gì nữa, cậu khẽ chạm môi mình vào môi Quyên. Câu cửa miệng của Quyên là ‘đồ điên’, nếu thả ra bây giờ tìh thể nào Quyên cũng nói thế, nhưng bịt miệng kiểu này thì làm sao mà nói được đây. Nhược Bằng tự cười thầm trong lòng…nhưng cười chưa được lâu thì bỗng có cảm giác đau như châm kim ở lưỡi….mặn…tanh…máu…Quyên đang cắn cậu…nhưng cậu chẳng muốn chấm rứt nụ hôn này chút nào. Quyên đang tức giận cũng dần biến sắc sợ hãi khi nhìn thấy cậu ta vẫn không phản ứng gì với đòn này.
Có rất nhiều cô gái chỉ cần một câu nói của cậu ta mà say như điếu đổ. Nhưng đối với Quyên, đổ máu chưa chắc đã là cách lấy được trái tim cô. Cuối cùng thì Quyên cũng hất được cậu ta ra…và…
-Bốp!
-Đồ điên!(úi, quá chuẩn)
Nhược bằng im lặng nhìn Quyên, buồn bã, trên môi vẫn còn dính chút máu.
-Mình lúc nào cũng điên! Những lúc mình điên là lúc mình yêu cậu!_Nhược Bằng ôm Quyên vào lòng, mắt cô cũng đỏ hoe từ lúc nào.
-Buông!
Nhược Bằng mặc kệ để Quyên đấm vào vai vào ngực…
-Dù có chết cũng không buông cậu ra!
-Reng..reng..reng….
Bỗng chuông điện thoại của Quyên reo lên. Cô thừa cơ hội đẩy cậu ta ra.
-Alô! Lạc Văn à..cậu đang ở đâu.ừ..mình tới ngay!
Nhược Bằng nghe rất rõ. Tạ sao lúc nào cũng là Lạc Văn. Cậu không muốn để mất một người mình yêu thực sự..đôi tay cậu nắm chặt lấy tay Quyên…
-Đừng đi!
-Cậu đã nói chỉ có ai ngốc như lợn mới nói ra thôi mà, không nhớ sao.Tôi không muốn ở cạnh một con lợn!
Nghe đến đây, tay Nhược Bằng buông xuống, cậu đã từng nói như thế…với Quyên. Đáng nhẽ…cậu có thể làm bạn trai của cô ấy lâu rồi, nhưng tại sao…..
Lời nói ấy làm đau lòng Quyên và có lẽ hôm nay Nhược Bằng thật xứng đáng vì đã bị con dao ấy đâm trúng vào tim….
[Đến lúc khi anh nhìn lại xung quanh, anh chợt nghe thấy trong tim quặn đau, như ngày xưa còn em quanh đây, tại vì sao giấc mơ trao đã tan vỡ, vỡ để anh đau nhìn vào hối tiếc, mơ ngày anh có em trong vòng tay….]( kí ức chợt về - Bảo thạch, Nguyễn Đình Vũ)
Quyên tới quán cơm rang thập cẩm mà Lạc Văn nói. Nhìn quanh một hồi, cô mới thấy cậu ta đang ngồi ở bàn cuối cùng.
-Cậu….không có tiền đi xe bus à?
Lạc Văn im lặng một hồi rồi ôm chầm lấy Quyên, khóc không thành tiếng. Quyên không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô cứ ai ủi cậu ta trước đã, tay cô vỗ vào vai Lạc Văn nhè nhẹ, cả quán ăn quay lại nhìn.
…Nguyệt biết tính Lạc Văn, có lẽ bây giờ cậu ấy vẫn sẽ chờ cô ở đó, cho dù là 12 giờ đêm. Cậu ta luôn chờ cô…Nguyệt nhìn qua ô cửa sổ, Văn đang ôm một người con gái khác, có lẽ cậu ấy cần một bờ vai hơn là Nguyệt, chỉ biết gây thương đau cho người khác.
-Có chuyện gì thế?_Quyên vừa hỏi vừa nhìn xung quanh ái ngại. Thấy Văn không trả lời, cô khẽ nói:
-Chúng ta..về thôi!