Điệp viên nữ hoàng

Lạc Văn vừa tỉnh sau một cơn say. Gian phòng lặng im đến đáng sợ. Mở cửa ra phòng khách, văn mới giật mình thảng thốt vì cửa không khoá. Đoán được chuyện gì xảy ra, cậu lao vào phòng Nguyệt. Không có ai cả. Nguyệt đúng là đã bỏ cậu mà đi thật rồi. Văn đấm tay vào tường. Cậu tập trung suy nghĩ cao độ. Nguyệt không thể về với ông Long, vậy thì chỉ còn…Nếu tới đó, cô ấy sẽ gặp nguy hiểm. Nghĩ vậy, Văn lao ra cửa và chạy về phía căn nhà đã lâu cậu không trở về.
Nguyệt hoảng loạn nhìn những con phố. Người ta treo đầy ảnh Lạc Văn và truy nã toàn quốc vì tội giết thủ tướng.
-Cái gì thế này?_Cô đứng yên một chỗ, Nguyệt nhìn thật kĩ hình ảnh trong đó. Đúng là Lạc Văn rồi. Cô thẫn thờ rồi chạy đi thật nhanh.
Văn vừa đi khắp phố vừa hỏi xem có ai thấy Nguyệt không. Người ta không những không nói mà còn đối chiếu xem người trong tờ truy nã có phải cậu không. Nhưng cậu mặc, bây giờ Nguyệt là quan trọng nhất.
-Có người bị tai nạn!
Tiếng xôn xao phía trước làm Văn hoảng sợ…cậu không dám nghĩ tiếp…chạy vụt tới đám đông. Trong khi cậu chen vào đám đông, có một cô gái đã thấy cậu, cô ôm mặt cho nước mắt bớt chảy ra và nép sau một bức tường. Cô muốn thoát khỏi người đó…dù không hề xác định rõ được tình cảm của mình…
….Thoát khỏi đám đông, Văn mới thở phào:
-Không phải Nguyệt!
Nguyệt cứ chạy cho tới khi bị lôi tuột vào một cái ngõ tối. Mùi nước hoa nặng quen thuộc tới nỗi cô nhận ra ngay kẻ đó là Tố Trinh.
-Cô…hw.._Nguyệt bị bịt miệng. Xung quanh còn có rất nhiều tên mặc đồ đen. Tay cô lập tức bị trói vào sợi dây thừng cứng ngắc.
-Cô đã biết quá nhiều bí mật. Nói cho tôi biết..trong máy tính của Lạc Văn có gì nào? Nếu đồng ý thì chớp mắt 2 cái, còn nếu không đồng ý..thì cô biết mình sẽ bị xử thế nào rồi đấy!
Nguyệt không ngờ Tố Trinh lại như vậy. Cô ta hình như đã phản lại ông Long rồi. Nguyệt vốn thông minh nên cô khẽ chớp mắt 2 cái. Ngay lập tức, 2 tên bên cạnh xé băng dính ra.
-Đừng lo! Giờ tôi phản lại lão Long rồi, hai chúng ta ngồi cùng thuyền..à mà không phải..cô ở tổ chức w.._Trinh cười rồi nói vẻ ngưỡng mộ xen chút mỉa mai.
-Giờ thì tôi đã hiểu tại sao đêm hôm đó cô lại nói dối để bảo vệ tôi.
-ẤY! cô hiểu lầm ý tôi rồi, lúc đó tôi thật sự muốn giúp cô…
Con người đúng là quay ngoắt 180 độ, hình như ai cũng thế thì phải.
-Trong máy của Lạc Văn…không có gì cả!_Nguyệt lờ đi những kí tự đặc biệt mà Lạc Văn đã quay lại bằng clip.
-Bốp!
-Mày định giỡn đấy à? Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt_Trinh tát Nguyệt một cái rõ đau. Cô ta đang định vung tay tát thêm phát nữa thì mắt bống trợn ngược lên rồi ú ớ.: sát..sát..thủ….
Nguyệt nhìn ra phía cửa ngõ, Lạc Văn đang đứng đó nhìn Nguyệt. Cô đọc được sự đau khổ trong mắt câu jta. Quay lại với Trinh thì…thật sự là cô ta đã chết…chết một cách quá nhẹ nhàng. Không một tiếng động. Hai tên thuộc hạ cũng lăn ra đất từ lúc nào. Không hiểu sao Nguyệt lại chạy tới ôm chầm lấy Lạc Văn. Nước mắt cứ không ngừng tuôn ra.
Lạc Văn lặng im không nói gì. Giờ Nguyệt mới nhận ra, Văn có thể ám sát một ai đó ở cự li 10 mét trở về. Hung khí là phi tiêu nhưng không hiểu sao người ta lại gọi cậu là sát thủ hoa hồng. Điều này tạm gác lại đã. Trở về chuyện chính, Lạc Văn ngước cặp mắt buồn rầu nhìn Nguyệt hỏi:
-Sao em lại bỏ đi?
Nguyệt bối rối, cô không biết phải trả lời ra sao nữa. Bỗng có tiếng còi cảnh sát vọng lại.
-Tôi thấy hắn chạy về phía này!
Lạc Văn hoảng hốt nhìn những con xe lập loè đèn đỏ cảnh sát. Cậu kéo vội Nguyệt lao đi. Hai người cứ chạy cho tới khi bước qua một đoàn tàu hoả. Chỉ cần chậm một giây thôi, tất cả sẽ nát bẹp. Văn vội thả tay mình ra. Nguyệt ở đầu bên này và Văn ở đầu bên kia. Họ bị chia cắt bởi một chuyến tàu. Hai người không thể chờ tàu đi hết được, bởi vì cảnh sát đã đuổi tới. Nguyệt khẽ mỉm cười rồi chạy đi thật nhanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui