Điệp viên nữ hoàng

(12 năm trước)
-Bố mẹ ơi ! cứu bố mẹ....bố mẹ cháu còn trong đó._Một thằng bé 7 tuổi đã hét lên và đòi xông vào đám lửa khi căn nhà của nó bốc cháy. Nó vừa mới đi chơi ở một nhà hàng xóm về. Mấy tiếng trước nó còn nhìn thấy bố mẹ cười vui vẻ mà sao bây giờ trước mắt nó lại xuất hiện hai thi thể đen ngòm bốc mùi khét lẹt và không rõ mặt. Nó đã gào lên và khóc rất nhiều nhưng vô ích. Người nhà của nó không thể sống lại. Một người phụ nữ tầm 40 tuổi lau nước mắt cho nó. Bà ta đau xót nhìn nó và 2 cái xác.
-Cháu đừng quá đau lòng. Cảnh sát Lạc Hưng đã qua đời rồi...ta sẽ nuôi cháu thành người._Bà ta mỉm cười nhìn thằng bé rồi dắt nó tới một toà nhà lớn.
-Ta là người của tổ chức w. Cha cháu đã từng là một điệp viên xuất sắc của tổ chức. Vụ hoả hoạn này cũng là do kẻ xấu sắp đặt hại cha cháu.
-Là ai ?
Thằng bé hỏi bé hỏi với vẻ căm tức tột cùng.
-Nóng nảy không tốt đâu cậu bé !_Bà ta xoa đầu nó dịu dàng.
-Cháu muốn trả thù !
-Những người chỉ biết thù hận là những người ngốc nghếch. Cháu có muốn tiếp tục ước mơ của cha cháu không ?_Bà ta hỏi với vẻ ân cần.
-Nhưng.....cái chết của cha mẹ quá...._Nó chưa kịp nói thêm thì người phụ nữ đã hôn nhẹ lên trán..
-Học cách làm một điệp viên !
-Điệp viên ?_Thằng bé ngơ ngác nhìn người phụ nữ.
-Lạc Văn, đau thì phải nói là đau chứ, sao cháu có thể im lặng được !_Người đàn ông trẻ tuổi cầm cây kiếm đút vào giá rồi chạy tới hỏi han Lạc Văn.
-Làm điệp viên...không thể....kêu đau..được !
Nói xong thì thằng bé ngất luôn trên tay thầy nó.
Thời gian trôi qua, sau một năm, thằng bé được bố trí cài vào tổ chức Phi Ưng.
-Này cậu bé....tên gì ?_Một người đàn ông đeo kính đen hỏi nó khi thấy kĩ năng phi tiêu của nó quá đỉnh trong một đoàn xiếc đã được bố trí sẵn.
-Thưa ông ! Cháu tên Lạc Văn !
-Lạc Văn ! Tên mày có vẻ không tệ lắm nhỉ ?có muốn ta bao ăn bao ở cả đời không ?
Tên mặc đồ đen vừa hút xì gà vừa cười.
-Cháu sẽ làm gì ?
-Mày cũng có chút đầu óc đấy ! gan mày to cỡ nào ?
-Dạ ! đủ để làm ông hài lòng !
-Hahaha ! tao thích thằng nhóc này rồi đấy ! đưa nó lên xe.
-Thưa bang chủ ! đây là thằng nhóc mà hôm nay em mới kiếm đựơc ở một đoàn xiếc. Nó có chất của một sát thủ đấy ạ !
Sau một hồi loằng ngoằng kể dọc kể ngang, tên đeo kính đen cũng kết luận lại được một câu.
-Này nhóc ! có thể cho ta xem tài nghệ của ngươi được không ?_Một người đàn ông có giọng ồm ồm ngồi sau một cái rèm mỏng. Lạc Văn không tài nào nhìn thấy mặt ông ta được.
Ngay lập tức những chiếc phi tiêu được bắn ra thành đủ hình in lên tường.
-Haha ! _Lão ta cười rồi nhanh như cắt bắn lại 3 cái phi tiêu nhỏ.
Lạc Văn tránh được 2 cái, mặt cậu nhăn nhó....
-Mày bị trúng tiêu rồi sao thằng nhóc !_Tên mặc đồ đen có vẻ hoảng hốt.
-Chấp nhận đến đây, có nghĩa là đã đủ bản lĩnh rồi ! nhưng làm người không thể chỉ có nguyên bản lĩnh mà phải có tài thật sự. Nếu ngươi bị trúng độc, thì cũng là do ngươi liều lĩnh thôi !
Lão già sau bức rèm lại cười. Tính đến giờ đã có 78 đứa trẻ bị trúng phi tiêu của hắn mà chết. Đứa thì bị bắn vào họng do há hốc mồm ngạc nhiên, đứa thì bị trúng cả ba nhát vì muốn thử cảm giác mạnh, có đứa bị trúng vào mông do múa may quá nhiều. Chúng đều có một điểm chung là người của đoàn xiếc x. Tên đeo kính đen thường đến nơi này để chọn người do bị trúng mĩ nhân kế của ả đào hát.
-Hì ! ngài nhầm rồi ! tôi bắt được 3 cái !_Lạc văn nhổ ra một cái phi tiêu.
-Giỏi lắm ! _Lão chủ vỗ tay rôm rốp và ra dấu năm bờ oăn.
-Đường Thăng Long ! hôm nay ta đến là để gửi nhờ một thằng bé ! Nó là hậu duệ thứ 4 của bang chủ. Hãy chăm sóc cho tử tế !
Tên mặc đồ đen nói xong thì quay mông đi thẳng để lại một thằng bé 8 tuổi đứng nhìn chăm chăm vào kẻ được gọi là Đường Thăng Long trước mặt.
-Mày...tên gì ?_Ông ta hỏi với vẻ khó chịu.
-Tôi là Lạc Văn. Từ bây giờ, tôi muốn trở thành một sát thủ chuyên nghiệp. Nghe nói ở đây có người đào tạo rât giỏi. Mong ông giúp đỡ nhièu !
Ông Long không kịp phản ứng trước lời giới thiệu của một thằng bé 8 tuổi. Tại sao nó lại có tài ăn nói như vậy, hay là do đã học thuộc trước khi tới đây giống như ông mỗi khi vào gặp bang chủ hay đứng trứơc cánh nhà báo.
-Mẹ ! mẹ có muốn xem con múa không ?_Một cô bé trạc tuổi Lạc Văn đứng ngoài cửa phòng nũng nịu. Tiếng nói phát ra từ bên trong còn to hơn cả tiếng cô bé.
-Mày không còn biết gì ngoài múa hả ? mau đi chơi chỗ khác đi !
Con bé chảy nước mắt, nó chạy nhanh đến nỗi đâm sầm cả vào Lạc Văn.
-A !
Con bé ngã nhào xuống đất.
-Bạn có sao không ? tại tôi chạy nhanh quá nên..._Con bé vừa xin lỗi vừa ngẩng mặt lên thì bắt gặp một đôi mắt quá ư lạnh lùng, giống như xác chết vậy.
-Bạn không nói được hả ? xin lỗi !_Con bé vẫn lo lắng nhìn Lạc Văn.
Trông nó khá xinh xắn với mái tóc dài và một đôi mắt to. Nhưng Lạc Văn không tin trong nơi đào tạo sát thủ này lại xuất hiện một con nhóc hiền như bụt. Cậu không thèm ngoảnh mặt lại mà đi thẳng về phòng.
-Huuhuhuhuuh !
Lạc Văn đang chuẩn bị sửa soạn phi tiêu để tập thì đột nhiên nghe tiếng khóc, liệu có phải ma không ta ? khi cậu mở cửa ra thì không hề thấy ai cả. Nhưng mà ở khu vườn cây cảnh trước mặt cậu là một chiếc váy trắng đang xoè ra trong nắng vàng. Mặt cậu tự dưng đỏ lên và tim cũng đập liên hồi. Nhưng điều đó cũng kết thúc khi tiếng thét chói tai của ngươì đàn bà hôm nọ :
-Nguyệt ! về phòng ngay !
(3 tháng trước.)
-Có nhiệm vụ mới cho ngươi đây!_Lão già ngồi sau tấm rèm cất tiếng.
-Trần Hoàng là kẻ đang tìm đầu mối về tổ chức của chúng ta! Vì thế ta cần ngươi ám sát ông ta. Là thủ tướng nên việc ám sát hắn nhất định phải thành công, không được phép thất bại.
-Thuộc hạ sẽ làm tốt.-Lạc Văn cúi đầu kính cẩn rồi đứng lên lui ra ngoài. Cậu không để ý còn có kẻ khác cũng đang nhìn cậu bằng con mắt nham hiểm.
Trong mạch nước ngầm đục ngàu, một kẻ có hình xăm đại bàng sau lưng đang sải tay bơi một cách vội vã. Hắn đang cố bơi tới một địa điểm quan trọng. Ám sát thủ tướng ư? Làm sao đủ thời gian để vượt qua một bức tường laze, hàng rào điện và hàng ngàn kẻ bảo vệ . Hắn không có bản lĩnh ấy. Cách đơn giản nhất là bơi qua đường hầm chứa đầy nước này để thông tới phòng thủ tướng. Một kế hoạch hoàn hảo. 10 giờ, hệ thống camera sẽ tự động ngắt trong phòng. Nếu đối thủ của hắn có đến đi chăng nữa thì cũng phải vượt qua chán mấy cái hàng rào điện, mặc dù hắn là kẻ giỏi máy tính…
Ngoi lên khỏi mặt nước, hắn bật nắp hầm. Ánh sáng từ trong phòng rọi vào mặt khiến hắn khó chịu. Thì ra đường hầm thông vào buồng ngủ của thủ tướng qua một giá sách trong phòng. Kẻ mới vào nghề không tránh khỏi sơ suất. Hắn đến sớm hơn 5 phút mà không biết. Camera đã chộp được hình ảnh sau lưng hắn ta. hƯm! Lại là hoa hồng. Sao hắn lại rắc hoa hồng lên người nạn nhân trước khi gây án….có lẽ là vì đối thủ của hắn…thật khâm phục tài sử dụng ám khí của đối thủ…những kẻ đê tiện thường dùng độc để hạ thủ, hắn cũng là một trong số đó. Con mồi đang ngủ say như chết trên giường, cũng may ông ta không ôm vợ, chứ không thì cả hai vợ chồng đã được ví như romeo và Juliet rồi. Nhét cánh hoa vào miệng ông ta, kẻ ám sát cười khẩy một cái rồi bước vào đường hầm.
***
Một kẻ mặc đồ đen khác lao vào ngay sau đó, hắn biến sắc khi thấy thủ tướng đã bị sát hại. Hắn đã đến muộn hơn một bước.
12h đêm.
-Tút….tút …tút…
Hân cố với lấy chiếc điện thoại. Vào cái giờ này thì chỉ có tổ chức W gọi đến.
Không chỉ có riêng Hân nhận được mà cả máy di động của cô bạn Quyên Quyên bên cạnh cũng đang réo không ngừng.Hân bấm nút nghe rồi áp vào tai mặc dù mắt vẫn đang nhắm nghiền.
[Nhiệm vụ khẩn cấp dành cho các bạn. Vào 22h ngày hôm nay, một thủ tướng đã bị sát hại, trên miệng ông ta còn lại một cánh hoa hồng, đó chính là hung khí gây án của hưng thủ. Đây là nhiệm vụ quan trọng, yêu cầu các bạn nghiêm túc khi làm việc]
Một người phụ nữ với mái tóc ngắn bồng và đôi môi đỏ, tầm tuổi 45 đang bước vào căn phòng ,đúng hơn là 1 tầng hầm ở dưới căn nhà của điệp viên . Trong đầu bà ta suy nghĩ rất nhiều việc, bà có nên tha chết ột đứa phản bội hay ko? Dù rằng bà đang trà trộn vào tổ chức W. Bà sẽ lợi dụng 1 đứa ngu ngốc, cả tin. Bà sẽ điều khiển nó để chống lại bang chủ.Tới lúc ấy, bà sẽ thừa kế toàn bộ tài sản 300 tỉ USD cùng 1 bang buôn ma tuý lớn nhất Châu Á. Mỉm cười nhìn những hình ảnh mà camera báo về, bà vui đến lạ.
-Lưu Hồng!Bà ko sợ sát thủ hoa hồng sẽ tới báo thù sao?_Một khuôn mặt điển trai khẽ nhếch mép nhìn Lưu Hồng.
-Trong tứ hậu duệ của bang chủ, chẳng phải cậu cũng đã phản bội rồi sao?
-Bà nghĩ cô ta ngu ngốc đến vậy à?
-Ha….Ha…1 đứa con thiếu thốn tình yêu của cha mẹ từ nhỏ, khi có 1 người đến nhận là mẹ nó, bao bọc, che chở cho nó, ngươi thử nói xem, liệu nó có tin ko?
Chàng trai vẩn quay mặt về bàn phím máy tính,im lặng.
-1 hộ chiếu giả,1 cái tên giả,1 hồ sơ điều tra lý lịch. Qúa hoàn hảo để đánh lừa 1 điệp viên miệng còn hôi sữa .
-Bà làm gì là tuỳ, nhưng tôi rất có hứng với con mồi đó.
-Tôi biết..nếu thành công vụ này, cậu sẽ được như ý. Tính háo sắc của cậu hình như không hề giảm đi chút nào!_Lưu Hồng cười mỉa mai rồi lại nhìn lên màn hình camera.
-Kiều Minh Nguyệt, con nhỏ này đã mau chóng tìm tới đây rồi ư?
-Vẫn là vạch trần bộ mặt sát thủ hoa hồng mà thôi!
-Có cái còn quan trọng hơn kia…_Chàng trai tặc lưỡi.
-Kí tự…! Hết bao nhiêu để giải mã những thú mà nó đưa cho con nhỏ Hân.
-Ba ngày!_Chàng trai nhíu mày.
-Nó không an phận bên thằng ranh kia, còn chạy tới đây làm gì!_Lưu Hông nghi ngờ.
-Thực sự..tài năng lập trình của hắn đã vượt qua sự tưởng tượng của tôi.
-Đừng bao giờ đánh giá thấp một ai đó, kir à!_Lưu Hồng vờ vỗ vai chàng trai rồi bước ra cửa. Bà không để ý kir đang hừ một tiếng khó chịu. Hắn thật sự rất ghen tức vì có người giỏi hơn hắn về mật mã, lại còn tình địch của hắn nữa. Việc gì hắn cũng thua, nhưng mà công việc hắn đang làm bây giờ mới đáng quan trọng. Một đứa con gái đâu phải là cái đích hắn cần tới. Nghĩ thế, Kir lại nhăn trán tìm cách giải mã số kí tự nhằng nhịt kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui