Ông Long gọi Đường Minh tới phòng chính, nơi mà ông hay giao việc cho đàn em. Thấy con trai có vẻ phiền muộn, ông biết ngay cậu đang nghĩ gì. Nhấp một ngụm trà, ông cất tiếng ;
-Về chuyện con bé Hân...
-Ba không cần nhắc lại...con sẽ không từ bỏ cô ấy !
-HÂHHÂH...xem con trai ta kìa, ta chưa nói hết câu mà !
-Ý ba là gì ?
-Trên cương vị của một người cha, ta sẽ không làm khó con nữa. Ta sẽ để hai đứa tự do yêu nhau..nếu con làm cho ta một điều kiện...
-Điều kiện ?_Đường Minh khó hiểu nhìn ông Long.
-Tỉ lệ sống là 5% ! Cô vẫn đồng ý mổ chứ ?
-Vâng !_Quyên gật đầu, mắt lo lắng nhìn về phía phòng mổ.
Quyên cầu mong Bằng sẽ sống, nhất định thế ! Cậu ta chết một lần đã quá đủ rồi. Cả cơ thể Quyên mệt mỏui, đầu óc không phân rõ việc gì ra việc gì nữa.
Hân trùm chăn kín đầu, tại sao tất cả đều bị họ lừa. Ngay cả Quyên-Người bạn thân nhất của cô cũng theo phe kai. Cô phải làm gì đây ? Không hiểu sao, trong đầu cô lại loé lên hình ảnh Đường Minh. Cô nhấn nút gọi.
-Alô ! Hân à ?
-Ừm !
-Sao nghe giọng cậu buồn thế ?có chuyện gì à ? Hay là tên Rik bắt nạt cậu ?
-Không phải...Đường Minh à...
-Cậu đang ở đâu ? Mình sẽ đến !
-Không cần...nói chuyện với mình thôi...được không ?_Hân bắt đầu thấy mắt nhoè nước.
-Ừk !
-Tại sao ai cũng bỏ mình mà đi ?
-Đừng lo, nếu họ bỏ đi hết, mình vẫn sẽ ở bên cậu !
-Có phải mình quá ngu ngốc không ?
-Không ! Cậu đã phá được bao nhiêu vụ án cơ mà !
-...
-Này ! sao ko nói gì ?
-...
-Mình kể chuyện cười cho cậu nghe nhé !
-...
Những giọt nước mắt của Hân dần biến mất, thay vào đó là những nụ cười sảng khoái do khướu gây hài của Đường Minh đem lại.
-Muộn rồi ! Thôi cậu ngủ đi nhé !_Đường Minh cười.
-Cám ơn vì đã nghe mình nói....gấu trúc !
-Mai mình sẽ đòi tiền lương !