Điệp viên nữ hoàng

Một tuần sau.
Lễ cưới của bà Ana được tổ chức long trọng với đầy đủ các khách mời. Hân quan sát từng người một. Trong họ có vẻ hiền thế thôi, chưa biết chừng đều là người của tổ chức Phi Ưng. Hân cứ liếc qua liếc lại như thê cho tới khi gặp cảnh sát Phong và ông Hứa.
-Rất vui vì ông và anh đã tới dự lễ cưới của mẹ tôi!_Hân giơ tay ra bắt. Dáp lại cô cũng là cái bắt tay nồng nhiệt.
-Về chuyện lần trước, khi cháu bị thương ta đã không tới thăm được do bệnh tái phát. Ta xin lỗi nhé!_Ông Hứa lại ho khụ khụ.
-Không sao đâu ạ! Cháu giừo rất khoẻ_Hân mỉm cười đáp.
….Rik nhìn Bà Ana trước gương trong bộ váy cưới mỉm cười:
-Chúc mừng bang chủ. Hưởng tuần trăng mật vui vẻ nhé!
-Hhaha! Khi ta đi rồi, chớ có làm bừa, nếu không ta sẽ về hỏi tội ngươi đấy!
-OK! Bang chủ cũng biết là tôi không có ý gì mà!_Rik xua tay bác bỏ.

-À! Chắc ta cũng phải gọi ngươi là con chứ nhỉ?_Bà Ana tô lại son trên môi.
-Dĩ nhiên rồi, mẹ à!_Rik gật đầu nhẹ rồi bước ra ngoài…nụ cười phụt tắt.
-Để xem bà còn cười được tới lúc nào.
Lạc Văn đang ngồi mân mê tấm ảnh của Nguyệt tìh bỗng có một email được gửi đến. Cậu click vào khi thấy người gửi đề tên ‘vô danh’. Trang giữa là một dòng chữ cho tướng:’sự thật về cái chết của đứa bé’. Văn biết là hắn đang ám chỉ ai, và ngay lập tức, cậu kéo chuột xuống phía dưới. Là một cái clip.
Màn hình có vẻ tốt nên chất lượng quay phim cũng ăn ảnh hơn. Đầu itên là một dáng người quen thuộc đang ngồi ủ rũ bên một góc tường. Nhìn kĩ, Văn nhận ra đó là Nguyệt. Lòng cậu lại đau, lại thổn thức.
-Cô có thai?_Lưu Hồng nâng cằm Nguyệt lên dò xét.
-Hừ! bỏ cái tay bẩn thỉu đó ra khỏi tôi mau!
-Ta biết rồi! Giừo ta sẽ lấy đứa bé đi!_Nói rồi bà ta vẫy tay cho 4 người đàn ông xông vào. Trong đó có Tô Đức Lợi mặc áo Blu trắng.
-Các người định làm gì?
-….
-Không được! tôi cầu xin các người!_Nguyệt đẩy mấy người đang giữ tay mình…
-Tôi xin lỗi, thực sự tôi bị ép!_Tô Đức Lợi lấm lét nhìn Nguyệt rồi bắt đầu mổ bụng cô để lấy cái thai ra.
Nguyệt đã hét lên vì đau đớn và khóc cả ra máu. Nhìn thấy thế, Lạc Văn vội tắt màn hình. Cậu không đủ can đảm để xem tiếp. Cậu không giữ được bình tĩnh nữa. Cậu muốn báo thù cho Nguyệt. Ngay bây giờ. Dù có phải chết cậu cũng muốn giết kẻ đã hại đứa con chưa kịp ra đời của cậu. Cậu muốn kẻ đó phải chịu sự đau đớn gấp trăm ngàn lần.Lễ cưới diễn ra tốt đẹp cho tới khi hai nhân vật chính xuất hiện nắm tay nhau nước đi trên lễ đường. Bà Ana cảm nhận được một màn mưa phi tiêu sẽ bay tới phía mình và chú rể nên xô ngã ông Long về một phía, còn mình thì ngả người ra sau. Cả hội trường nhốn nháo vì sợ hãi. Hôm nay là ngày cưới nên không ai mang súng hay vũ khí vào cả.
-Hôm nay, tôi nhất định phải báo thù cho Nguyệt._Tiếng nói phát ra từ một chàng trai có đôi mắt tràn đầy sự căm hận.
-Sát thủ hoa hồng, ngươi dám tới đây sao, ngươi chán sống rồi sao?_Bà Ana trợn mắt đe doạ. Lạc Văn vẫn còn bị truy nã nên chuyện cậu ta xuất hiện ở đây sẽ đẩy cậu ta đến thảm hoạ bị bắt.
Cảnh sát Phong định gọi người nhưng bị Quyên ngăn lại. Hân khó hiểu nhìn Lạc Văn. Cậu ta đang phá hỏng mọi kế hoạch. Như thế này là rút dây động rừng. Vả lại cậu ta liệu có đánh thắng được bà Ana không? Tất cả đều hoảng loạn nhìn cả hai, chỉ có Rik là mỉm cười nhếch mép. Vậy là kế khích tướng của hắn đã thành công.

Lưu Hồng và Lạc Văn bắt đầu ra đòn. Họ kẻ tám lạng, người nửa cân, bất phân thắng bại. Cuộc đấu diễn ra một hồi lâu, Lạc Văn đã bị thương ở bụng. Đây là loại độc mà chỉ có Lưu Hồng mới biết thuốc giải. Độc phát tác rất nhanh, chỉ trong 5 phút, Lạc Văn đã yếu thế, cậu lùi về sau, tay ôm bụng, mặt không chút biểu lộ đau đớn. Cậu muốn trả thù, muốn giết bà ta, Nguyệt đã chết..một cách đau đớn. Cậu đã cố nén trong lòng để không manh động, nhưng tại sao đến phút cuối, cậu lại xem cảnh đứa con đang thương của mình…cậu không quan tâm, cho dù hôm nay có phải chết ở đây, cậu cũng phải giết được mụ ta. Nhưng cơ thể cậu đã bắt đầu cảm thấy đau…có lẽ độc đã phát tác. Lưu Hồng đang định dùng đòn cuối cùng để kết liễu đời cậu thì Lạc Văn cố hết sức lăn qua một bên, một tay giật lấy chiếc mặt nạ của bà ta.
-Chuyện quái gì vậy?_Quyên sợ hãi kêu lên khi thấy lớp da giả trên tay Lạc Văn. Hân cũng ngạc nhiên nhưng cố kìm nén.
Mọi người đều xôn xao, chính họ cũng muốn biết khuôn mặt thật của Lưu Hồng sau vụ tai nạn nhiều năm về trước.
Bà ta cúi gằm mặt xuống đất, tay nắm chặt thành nắm đấm. Khi bà ta ngẩnh lên tìh cả đám cưới gần như lên cơn shock. Ai cũng cố bịt miệng để không hét lên vì quá kinh hãi.
Một khuôn mặt nham nhở đầy sẹo, da bà ta nhăn nheo, ghồ ghề như mặt đường còn đang tong công đoạn lát đá sỏi…thật quá xấu xí, thật giống quỉ.
-Các người..hâhhâh,,sợ rồi phải không?_Lưu Hồng đứng dậy, miệng cười lớn._Ta cũng không thèm dấu các ngươi nữa…Ta-Là Lưu Hồng. Một trong 4 sát thủ của Bang Phi Ưng. Khuôn mặt này, ta không muốn phẫu thuật là bởi vì ta muốn khi nhìn thấy nó, quyết tâm thù hận của ta sẽ ngày càng tăng. Các người là một lũ ngu ngốc, công bằng là cái gì, công lí cái thá gì? Tại sao cái ác luôn chiến thắng? Ta muốn làm chủ tất cả..giết lão trùm rồi, đồng nghĩa với việc ta sẽ cai quản bang Phi Ưng. Ta giết con ngươi là do ta không thích đứa trẻ nào được ra đời cả. Ta không có con…là do ông trời không thể cho ta một đứa con..vậy ta cũng không cần nó…_Lưu Hồng vừa khóc vừa cười sặc sụa.
-Chính vì thế mà bà giết con tôi?_Lạc Văn càng căm hận.
-Hhâhhâ..con cái chỉ là rác rưởi, danh vọng, quyền lực mới đưa ta lên đỉnh cao.
-Hồng!_Ông Long thẫn thờ nhìn Lưu Hồng. Tim ông bỗng chốc lại nhói đau khi nhớ về quá khứ. Ông đã bỏ mặc bà để cưới một người phụ nữ khác. Ông thực lòng muốn cưới bà làm vợ. Tâm nguyện 20 năm trước của ông giờ đang là sự thật, nhưng tại sao thằng oắt kia lại đến phá hỏng cơ chứ.
Lưu Hồng sau một hồi thú nhận đã thực sự bình tĩnh trở lại, bà lao đến phía Lạc Văn và ra đòn cuối cùng. Nhưng cùng lúc ấy có một viên đạn được phóng tới. Bà ta khẽ liếc sang bên có đạn bắn ra. Cảnh sát đã bao vây từ lúc nào. Bà thừa sức hiểu ai đã làm việc này. Lưu Hồng nằm gục xuống tấm thảm đỏ. Ông Long vội chạy tới đỡ. Lưu Hồng tay đầy máu mỉm cười nhìn ông Long, bà ta có vẻ rất yêu người đang thấy trước mắt. Vỏ bọc của bà ta thật cứng rắn nhưng nội tâm lại yếu đuối. Hôm bà tháo mặt nạ ra, ông Long đã chấp nhận sẽ cưới bà…vốn tưởng hạnh phúc sẽ đến..nhưng tất cả chỉ là mây khói…
-Lưu Hồng! không sao chứ?_Ông Long vỗ vào khuôn mặt chi chít sẹo.

-Ông sẽ nguyện đi cùng tôi tới bất cứ nơi nào chứ?_Lưu Hồng cố gắng nói.
-Bà nói gì vậy, đi đến đâu?
-Vậy..ông có muốn cùng tôi…tới địa ngục không?
-Gì cơ?
-Phụt!
Ông Long chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy đau nhói ở bụng. Lưu Hồng..bà ta đã đâm ông. Mặt ông Long thoáng chút ngỡ ngàng nhưng rồi lập tức mỉm cười vì hiểu ý bà ta.
Cái ác không thể tồn tại lâu được, và chính nó sẽ tự huỷ hoại nó. Nhưng biết đâu điều đó lại là hạnh phúc đẹp nhất của chúng. Hai cái xác trợn mắt nằm cạnh nhau. Thảm nhung nhuộm một màu đỏ sậm. Tất cả đều sửng sốt trước cái chết của hai kẻ ác đó. Nhưng có một kẻ lại mỉm cười…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận