Điệp Vương Hoặc Ái


Sáng sớm hôm sau, Địch Tu Tư đã nghe tiếng đập cửa đánh thức, thanh âm của Chính Khả Xuân ở bên ngoài vang lên “ điện hạ, tổng quản đại nhân cùng các trưởng lão đang ở đại sảnh chờ ngươi”
” Ta đã biết” Địch Tu Tư nhỏ giọng trả lời, cúi đầu nhìn Tuyết Kiều vẫn cuộn mình ngủ say trong lòng hắn, khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng, tử cô nương trở thành nữ nhân chỉ trong chốc lát nhưng phong vận đã không giống nhau.
Yêu thương hôn lên trán, lên môi, lên khắp mặt nàng rồi mới nhẹ nhàng rút tay ra, Tuyết Kiều hô lên một tiếng nhưng không có tỉnh, chỉ than một tiếng rồi lại tiếp tục ngủ.
Địch Tu Tư buồn cười nhìn động tác đáng yêu của nàng, chậm rãi đứng lên, nhìn quần áo đã thành vải vụn liền phất tay một cái, biến ra xiêm y khác, kéo mền đắp cho Tuyết Kiều rồi mới đi ra ngoài.
Mở cửa đã thấy Chính Khả Xuân và Phùng Xuân cung kính đứng đợi bên ngoài, nhìn ánh mắt như hiểu rõ mọi chuyện của các nàng, trên mặt có chút xấu hổ, vội vàng ho khan “ khi nào nàng tỉnh lại, các ngươi chiếu cố cho nàng một chút, nàng, nàng rất đơn thuần, có nhiều chuyện không hiểu, các ngươi giúp nàng một tay”
” Điện hạ yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố tốt cho Tuyết Kiều cô nương” hai người trăm miệng một lời hồi đáp, lần đầu tiên mới thấy điện hạ có bộ dáng ngại ngùng như vậy, thực thú vị a, tối hôm qua bọn họ vận động kịch liệt như vậy hại các nàng đến thảm, cả buổi tối đều không ngủ được, lúc này điện hạ mới biết ngượng chẳng phải là quá muộn sao?
” Vậy là tốt rồi, ta đây đi trước! một lát nữa sẽ quay lại, nếu Tuyết Kiều hỏi tới?”
“Điện hạ cứ đi đi, Tuyết Kiều cô nương nếu có hỏi đến điện hạ thì đã có hai tỷ muội chúng ta giải thích giúp người, dù sao điện hạ cũng sẽ nhanh chóng quay lại mà, cho nên không cần phải luyến tiếc như vậy, sẽ làm cho các thiếp ghen nha, điện hạ cũng nhất bên trọng nhất bên khinh rồi” Phùng Xuân lên tiếng trêu ghẹo.
Địch Tu Tư muốn nói lại thôi một chút, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua cánh cửa sau lưng rồi bước đi, trong lòng nghĩ chờ giải quyết xong vụ yêu quái kia thì sẽ an bài chuyện của Phùng Xuân, Chính Khả Xuân và những người khác.
Phùng Xuân và Chính Khả Xuân tính tình rất tốt, cho nên hắn mới yên lòng để Tuyết Kiều ở cùng các nàng, nếu là các nữ nhân khác thì rất khó nói, người giống như Vân Tây có sự ghen tỵ sâu nặng như vậy cũng không ít, mà tính của Tuyết Kiều lại rất đơn thuần, một là một, hai là hai, nếu không đem các nữ nhân trong cung thu xếp tốt thì chắc chắn Tuyết Kiều sẽ đuổi hắn đi.
Nghĩ tới Vân Tây, Địch Tu Tư lại nhíu mày, thương thế của nàng chắc đã dưỡng tốt rồi, cũng đã tới lúc để nàng rời đi, hắn biết Tuyết Kiều rất không thích nàng.
Tuy rằng Tuyết Kiều luôn miệng nói người khác là người xấu, như hắn cũng bị nàng nói là người xấu nhưng chỉ đối với Vân Tây mới có phản ứng mãnh liệt, cho nên sau hôm nay, nhất định phải đuổi Vân Tây đi.
Suy nghĩ một hồi, người cũng đã đến đại điện, toàn bộ giống đực có đạo hạnh ột chút ở trong tộc hầu như đã tập hợp đầy đủ, về việc ncác nữ tử bị mất tích, các trưởng lão cũng không nói rõ ràng mà chỉ nói có người mất tích, cũng không đề cập đến chuyện Phệ Linh Giao…Cho nên người trong tộc còn chưa biết hôm nay Địch Tu Tư muốn họ đi tìm cái gì, chĩ 3 biết là theo hắn đi ngăn nguồn nước trong tộc lại.
Nhưng bọn họ tín nhiệm Điệp vương tuyệt đối, bọn họ nghe theo hắn vô điều kiện, hắn muốn dẫn bọn họ đi đâu thì bọn họ đi theo đó.
Khi Địch Tu Tu dẫn theo các tộc nhân đến chỗ thác nước thì bên tây cung, Vân Tây đã biết tin từ trước, tập hợp nhiều giống đực trong tộc lại như vậy, không cần hỏi cũng biết là có chuyện lớn, cho nên trước đó nàng đã cho Hồng Ngọc đi dò la tin tức, tuy rằng không biết Địch Tu Tư tính làm gì nhưng vì để phòng ngừa hậu hoạn, nàng vẫn nên đi trước một bước, lập tức sai Bụi Sơn đi thông báo cho Minh Nhân biết để trốn đi, bây giờ chưa tới lúc để Địch Tu Tư tìm được nó, nàng còn muốn lợi dụng nó để ăn những người khác a,
Mà Bụi Sơn đêm qua đã tìm được sự thỏa mãn trên người Vân Tây nên sao có thể không nghe lời nàng, rất nhanh hắn đã có mặt bên thác nước, thông báo sự tình cho Minh Nhân đang nghỉ ngơi dưới đáy nước biết, cũng muốn hắn mau chóng tìm chỗ trốn.
Minh Nhân vốn không muốn nhưng nhìn thấy con cóc tinh xấu xí này giơ cái yêu hồ lô dùng để thu phục hắn ra thì hắn không thể không nghe lời, chui từ đáy nước lên, hóa thành hài đồng lần nữa rồi đi theo Bụi Sơn. Thực ra thì hắn muốn ở lại để xem Địch Tu Tư có năng lực gì mà muốn bắt hắn, nhưng hiện tại hắn chưa tìm được biện pháp để hủy yêu hồ lô này nên đành phải bó tay.
Trước khi Bụi Sơn xuất môn, Vân Tây đã ra lịnh mang Minh Nhân đến đông cung “ trong cung điện này có ba nữ nhân xinh đẹp, người đẹp nhất ngươi không thể ăn, còn hai người còn lại thì tùy ý ngươi chơi đùa”
Minh Nhân tức giận trừng mắt liếc hắn một cái “ ngươi có thể lăn, mỗi lần nhìn thấy ngươi lại hết muốn ăn uống, đã xấu như vậy còn đi dọa người”
Bụi Sơn không thèm để ý, chỉ mỉm cười “ tỷ tỷ nói ta lớn lên thật oai hùng, nàng thích ta như vậy, chỉ cần ta nghe lời nàng, nàng sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với ta”
“Cho xin đi, ngươi tự nhìn chính mình đi, ngươi chỉ là một con cóc, nguyên hình xấu xí thì cũng thôi đi, ngay cả hình người cũng giống như quái vật, có nữ nhân nào sẽ thiệt tình thích ngươi chứ? Nữ nhân kia chẳng qua là lợi dụng ngươi mà thôi, ngươi cho rằng mình là Địch Tu Tư thứ hai sao? Ta khuyên ngươi vẫn nên quay về lại nơi chốn của mình, chuyên tâm tu luyện, hi vọng sau khi công đức viên mãn, ngươi sẽ đẹp hơn, có lẽ lúc đó sẽ có nữ nhân thích ngươi”
Minh Nhân đảo đôi tròng mắt trắng dã, quả nhiên là ngựa không biết mình mặt dài, khỉ không hay mình mông đỏ mà, con cóc này không biết bộ dạng của hắn ghê tớm tới mức nào, Minh Nhân tuy không biết nữ nhân đang sai khiến hắn là ai nhưng người nọ tuyệt đối là đang lợi dụng hắn mà thôi, phỏng chừng còn có ý muốn hắn cuối cùng ăn luôn con cóc này, làm cho nàng ta thuận lợi thoát khỏi mọi hiềm nghi. Nàng ta tốt nhất đừng nên có chủ ý đó đi, nàng nghĩ Minh Nhân hắn là người nào chứ? Hắn ăn tạp đến vậy sao? Muốn ăn thì cũng phải có chọn lựa, yêu vật như con cóc này mà đưa cho hắn ăn sao, đừng có nắm mơ.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, dù con cóc này xấu xí, có chút hung ác và ích kỷ nhưng tâm không đến nỗi quá xấu, so với đại đa số bề ngoài xinh đẹp mà nội tâm cực kỳ ác độc thì nó cũng coi như là kẻ trung thành.
” Ta không cần tu luyện, ta cũng không muốn nữ nhân khác, ta thích tỷ tỷ” Bụi Sơn kiên trì.
Minh Nhân lại trợn trắng mắt lần nữa “ được rồi, ta không thèm quản ngươi thích nữ nhân nào, ta cũng không để ý tỷ tỷ mà ngươi nói là ai, hiện tại ta muốn hưởng thụ bữa điểm tâm của ta, chẳng lẽ ngươi muốn đi với ta để tranh giành cùng ta sao?”
Bụi Sơn thấy khuôn mặt Minh Nhân đột nhiên biến sang màu xanh, còn thè ra đầu lưỡi đáng sợ thì nhảy dựng lên, tay giơ cao hồ lô trước ngực “ vậy, ta đi đây, ta sẽ không giành với ngươi, ta, ta không ăn, ta đi về, ngươi nhất định phải ăn hai nữ nhân kia”
Nói xong thì bỏ chạy trối chết, Minh Nhân lập tức chấm dứt trò đùa, quay về không mặt đáng yêu “ đồ vô dụng, có vậy mà đã sợ”
Nói xong liền ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cung điện ở phía đông, cái mũi lập tức hếch lên đầy cao hứng, thì ra Nhân Ngư kia ở chỗ này, vừa lúc tìm nàng chơi đùa rồi.
Lập tức hóa thành một quả cầu sáng tiến về phía đông cung, chẳng phí chút công sức đã tìm ra phòng của Tuyết Kiều, vừa lúc nhìn thấy Tuyết Kiều đang ngồi dậy, trên mặt còn vẻ buồn ngủ, tóc tai lộn xộn nhưng nhìn thật đáng yêu, trong không khí đột nhiên thoảng một mùi hương quen thuộc, Minh Nhân ngửi thấy thì tâm liền trầm xuống, con bướm hoa tâm chết tiệt, ra tay thật may lẹ, Nhân Ngư vừa biến ra hai chân đã ăn nàng đến xương cốt không còn, đáng giận.
Vừa nghĩ, người cũng đã biến thành hình hài đồng mà rơi xuống giường của Tuyết Kiều, Tuyết Kiều thấy hắn, đang tính cao hứng gọi hắn thì lại bị Minh Nhân dùng tay che miệng “ hư, không được lên tiếng, ta vụng trộm vào đây, người khác không biết, nếu để người ta phát hiện ra thì không hay lắm”
Tuyết Kiều lập tức gật đầu, trên mặt cao hứng, kéo tay hắn ra, cũng không để ý nàng không mặc quần áo mà ôm lấy Minh Nhân, cũng nhẹ giọng nói “ sao ngươi lại tới đây? Không phải nói hôm nay không được ra ngoài sao? Địch Tu Tư mang theo người đi bắt người xấu, ah, hắn đã đi rồi”
Cái ôm của Tuyết Kiều là cho ta của Minh Nhân vừa lúc đặt trước ngực nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhưng lại không thể dùng sức đẩy thân thể nàng ra, đành phải nói “ tỷ tỷ, ngươi còn chưa mặc quần áo nha, ta dù sao cũng là giống đực, ngươi cứ vậy mà ôm ta thực không ra thể thống gì, nếu để người ta nhìn thấy thì sẽ hiểu lầm ngươi”
Tuyết Kiều sửng sốt, nhìn hắn, còn không hề để ý “ ngươi chỉ là một đứa nhỏ a, có sao đâu, ngày hôm qua ta biến ra hai chân, không phải ngươi cũng đã sớm nhìn thấy toàn thân của ta sao? Hôm qua ngươi cũng không nói không được, sao hôm nay lại nhiều ý kiến như vậy?”
“Không giống nhau, ai nha, được rồi, ngươi thích ôm thì cứ ôm đi” Minh Nhân tuy mới gặp nàng hai lần nhưng cũng biết Tuyết Kiều suy nghĩ đơn thuần lại rất cố chấp, nếu cứ cãi nahu với nàng th2i một hồi sẽ không biết được vấn đề họ đang tranh cãi là gì, nói đến cùng có thể người bị rối loạn là hắn, cho nên tốt nhất là nàng nói sao thì nghe vậy đi.
” Ân!” Tuyết Kiều lập tức gật đầu, rồi quay lại vấn đề ban đầu,” Ngươi như thế nào lại vụng trộm chạy đến đây? Còn có ngươi như thế nào biết ta ở trong này a?”
“Mùi hương trên người ngươi chỉ ta tới đây, hôm nay ta muốn đi nghịch nước nhưng thấy Địch Tu Tư mang theo rất nhiều người đến chỗ thác nước, dường như là muốn ngăn nguồn nước lại, như vậy sau này chúng ta không có chỗ để chơi rồi”
Thực ra Minh Nhân không để ý lắm tới chuyện này, nếu hắn không phải là Ngư Giao mà là Phệ LinhGiao thì đúng là không có nước thì không được, nhưng trong huyết thống của hắn có dòng máu của Nhân Ngư, dù đến thế hệ của hắn đã phai lạt rất nhiều nhưng hắn vẫn không lo lắng, không cần có nước mới sống được như Phệ Linh Giao. Nếu Địch Tu Tư hoa tâm kia nghĩ có thể dùng cách đó để tìm được hắn thì đúng là nằm mơ rồi, điều đáng tiếc duy nhất là sắp tới hắn phải tìm nơi nào để tắm rửa a.
“A, Địch Tu Tư chỉ nói dẫn người đi tìm người xấu, không có nói sẽ ngăn nguồn nước lại, nhưng mà Minh Nhân, ngươi cũng đừng quá lo lắng, Địch Tu Tư đã nói sẽ tìm cho ta một cái hồ lớn hơn, giống như nơi ta đã sống trước kia để ta chơi đùa, đến lúc đó ngươi có thể chơi cùng ta”. Tuyết Kiều lúc này mới biết việc Địch Tu Tư định làm, có chút tiếc rẻ nhưng rồi lại cao hứng vì sự hứa hẹn của hắn.
” Vậy được rồi, chỉ mong hắn còn có thời gian để thực hiện!” Minh Nhân cúi đầu nói thầm một tiếng.
” Minh nhân, ngươi nói cái gì?” Tuyết Kiều nghe tiếng được tiếng mất nên hỏi lại
” Không có, chưa nói cái gì!” Minh Nhân vội vàng lắc đầu, không cẩn thận cúi đầu lại nhìn thấy cảnh xuân trước mặt Tuyết Kiều, vội vàng quay đầu, làm bộ như đang ngắm phòng của nàng “ Tuyết Kiều, ngươi ở một mình một phòng lớn vậy sao? A, đúng rồi, trong cung này chỉ có một mình ngươi sao?”
” Àkhông, cách vách phòng còn có Chính Khả Xuân tỷ tỷ và Phùng Xuân, các nàng đều là tình nhân của Địch Tu Tư nhưng mà hai người họ tốt lắm, thực chiếu cố cho ta, đối với ta rất tốt, nên ta không chán ghét bọn họ như Vân Tây, tâm đã đen hơn một nửa, lần trước nàng còn muốn hại ta và Chính Khả Xuân tỷ tỷ, nhưng chỉ bị ta đẩy nhẹ một cái đã đổ máu, cho nên ta không sợ nàng chút nào”
Tuyết Kiều ăn ngay nói thật đem mọi việc nói hết cho Minh Nhân nghe, mà hắn nghe xong lại âm thầm thở dại, chưa từng thấy ai khờ dại như nàng, mặc kệ là đối với nàng có tốt hay không thì các nàng vẫn là tình nhân của Địc Tu Tư, bản thân nàng cũng là người của hắn, lẽ ra phải đuổi hết những nữ nhân bên người nam nhân mình đi mới đúng a, đó chính là bản năng của giống cái, thế mà Tuyết Kiều còn khen tặng các nàng.
Ai, tính tình như vậy, thật sự là làm người ta lo lắng, nếu là bị bán phỏng chừng còn giúp người xấu kiếm tiền! Xem ra phải tự mình quyết định thay nàng, ai biểu nàng chính là người đầu tiên muốn làm bạn với hắn, cũng là người đầu tiên thực lòng đối xử tốt với hắn, không xem hắn là quái vật, nhưng mà nàng so với hắn còn làm người khác lo sợ nhiều hơn, chuyện này tính sau, dù sao hắn cũng đã đem nàng trở thành người thân và là bằng hữu tốt nhất, cho nên hắn không cho phép kẻ khác thương tổn nàng.
Nữ nhân dám khi dễ nàng tên Vân Tây sao? Lát nữa hắn sẽ tìm đến chỗ nàng ta, nếu Tuyết Kiều đã không thích vậy thì hắn ăn nàng ta là được rồi.
Minh Nhân đang suy nghĩ hăng say, thình lình bị Tuyết Kiều vỗ vào gáy một cái “ ngươi đang suy nghĩ gì mà xuất thần như vậy, ta nói chuyện với ngươi, ngươi cũng không nghe?”
” A, ngươi nói cái gì?” Minh Nhân vội vàng bày ra khuôn mặt thiên chân khả ái.
Tuyết Kiều cũng lập tức tươi cười, có chút tự đắc nói “ ta muốn cho ngươi nhìn xem ta bước đi”
Minh Nhân đổ mồ hôi trán, hắn lại hoài nghi nàng có thực sự đúng là tổ tiên của hắn hay không, ngay cả con kiến cũng biết cách đi đường, đó là bản năng a. Nàng đường đường là Nhân Ngư chí tôn vô cực trong thiên địa, lại đem cái chuyện biết đi là một loại công tích, còn khoe ra, thực sự là mất mặt mà.
Nhìn thấy nàng đang định kéo chăn, lập tức ngăn cản “mặc quần áo trước đi rồi hãy xuống đất”
Nhìn nửa người trên của nàng đã làm hắn tốn hao biết bao công phu mới có thể giữ được bình tĩnh, nếu nhìn tới bên dưới nữa thì hắn không biết mình có kiềm chế được không, dù nàng nghĩ hắn chỉ là đứa nhỏ, tin hắn nhưng hắn lại không tin vào bản thân mình, cho nên để nàng mặc quần áo là tốt nhất.
“Được” Tuyết Kiều vội vàng biến ra quần áo, mặc vào, sau đó lập tức xuống giường, đi tới đi lui trong phòng, vừa đi vừa hỏi “ Minh Nhân, ta thế nào? đi có giống nhân loại không?”
” Giống, cực kỳ giống!” Minh Nhân ngồi ở trên giường, trán lại đổ mồ hôi, Tuyết Kiều nàng thực sự làm cho hắn hết nói nỗi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui