Điệp Vương Hoặc Ái


m những chuyện mà họ không khống chế được”
“Nhưng mà, khi đó ta nhìn vào tâm hắn, ta phát hiện trong lòng hắn thực sự nghĩ như vậy, một khắc đó tâm của hắn thật đáng sợ, trở nên đen, hắn thực sự không tin lời ta, hắn thực sự lừa dối ta, hắn là một kẻ lừa đảo, một tên đại bịp bợm”
Tuyết Kiều nói xong, liền dùng sức đánh xuống mặt nước, nhất thời một cột nước phóng lên cao làm rớt xuống vô số cánh hoa đào, cũng làm Minh Nhân giật mình “ tỷ tỷ, ngươi đừng kích động, đừng kích động. Được, được, Địch Tu Tư kia là kẻ lừa đảo, không phải hiện giờ chúng ta đã rời khỏi nơi đó rồi soa? Nơi này thật đẹp, khuôn viên cũng lớn, chúng ta ở lại đây vài ngày đi, sau đó Tuyết Kiều tỷ tỷ mang Minh Nhân đến nơi ngươi ở trước kia, được không? cho dù mọi người đều lừa ngươi thì vẫn còn có Minh Nhân bên cạnh ngươi”
” Đúng vậy, bên ngoài thế giới một chút cũng không tốt, mọi người đều thích gạt người, có rất nhiều người có trái tim màu đen, ta trước kia chỉ có một mình, tuy rằng có chút cô đơn, tịch mịch nhưng vẫn rất vui vẻ, bây giờ thì ta cảm thấy ngực rất đau, rất khó chịu” Tuyết Kiều vuốt ve ngực, cau mày nói.
” Tỷ tỷ, ngươi không cần khổ sở, nếu những người đó cũng không là người tốt, tỷ tỷ không cần phải nhớ tới, nếu không phải vì ta thì ngươi cũng không bị Địch Tu Tư hiểu lầm, cũng sẽ không thương tâm như vậy”
Thấy Minh Nhân cũng hối hận, tự trách, Tuyết Kiều lập tức lắc đầu “ không liên quan đến ngươi, Minh Nhân, không liên quan, Địch Tu Tư là kẻ lừa đảo, là người xấu nhưng mà ca ca ta và Dao Quang tỷ tỷ đều là người tốt, chúng ta ở đây vài ngày, sau đó sẽ đi tìm ca ca ta đi”
” Xà tộc? Ca ca?” Minh Nhân sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Tuyết Kiều, chẳng lẽ còn có một Nhân Ngư giống đực đang ẩn thân trong Xà tộc sao? Chẳng lẽ thế giới này không phải chỉ có duy nhất một Nhân Ngư là Tuyết Kiều sao? Nếu là vậy thì bộ tộc Nhân Ngư có dấu hiệu tiếp tục sinh sôi nảy nở, chiếm cứ thiên địa rồi sao?
Nghĩ đến tình cảnh đó thì Minh Nhân lại thấy có chút đáng sợ, Tuyết Kiều cá tính ngây thơ, thiện lương nhưng không có nghĩa các Nhân Ngư khác cũng sẽ như nàng, nếu lỡ có thêm Nhân Ngư khác, mà Tuyết Kiều lại bị khi dễ thì coi như toàn bộ Huyễn Điệp tộc thực sự là xong rồi.
” Ca ca ta tên Như Mặc, Minh Nhân có nghe qua chưa? Địch Tu Tư nói ca ca ta rất nổi danh trong thiên địa” Tuyết Kiều nhắc tới Như Mặc thì tâm tình cũng khá hơn, chúi đầu vào nước, bơi về chỗ nước sâu.
Minh Nhân cũng lập tức lặn xuống, bơi theo nàng, phút chốc đã đuổi kịp “ người ngươi nói chính là Xà quân đại nhân của Xà tộc sao?”
” Đúng vậy, Minh Nhân quả nhiên cũng biết ca ca ta!” ẩn toàn bộ thân hình dưới nước, Tuyết Kiều cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hai chân đong đưa trong nước.
” Xà quân đại nhân thực sự là ca ca của tỷ tỷ sao?” Minh Nhân kinh hãi, Tuyết Kiều tỷ tỷ là người đơn thuần, không biết được năng lực của nàng sâu đến mức nào, nếu Xà quân cũng là một Nhân Ngư thì đương nhiên hắn sẽ hiểu rõ khả năng của mình, hắn có thể hóa thân làm người của Xà tộc nhiều năm như vậy mà không bị phát hiện, còn nghiễm nhiên đảm nhiệm vai trò cao nhất nữa, năng lực thích ứng thực là đáng sợ.
“Đương nhiên, ca ca mà còn giả sao” Tuyết Kiều đâu biết được sợ hãi trong lòng Minh Nhân, đương nhiên nói, ca ca đương nhiên là ca ca a, nàng kêu như vậy không biết đã bao nhiêu năm rồi, chưa từng thay đổi a.
Nhìn thấy Minh Nhân tự do biến hai chân thành cái đuôi trở lại thì Tuyết Kiều hâm mộ không thôi “ ta có thể biến hai chân thành cái đuôi trở lại được không?”
“Ngươi chỉ cần nghĩ tới là được, ngươi nghĩ hóa thành đuôi thì là có thể thôi, ngươi làm không được sao?” chuyện này mà cũng phải hỏi, phàm là yêu tinh thì đều có năng lực này nha.
Tuyết Kiều thầm nghĩ trong đầu nhưng mà bên dưới eo vẫn là hai chân chứ không phải là cái đuôi cá “ Minh Nhân, hình như không được, có phải lại cần đến máu của ta không?”
Tuyết Kiều nói xong liền giơ ngón tay lên thì bị Minh Nhân ngăn lại “ không được, ngươi không biết là máu của chúng ta quan trọng đến thế nào sao? Một giọt cũng không được dễ dàng lãng phí, bởi vì một khi dùng hết, chúng ta không thể sản sinh ra được nữa. Còn có, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, không được để cho bất kỳ ai nhìn thấy màu máu của ngươi, nếu không, dù bộ dáng ngươi có giống nhân loại đến mấy thì chỉ cần nhìn thấy màu máu của ngươi, họ cũng sẽ biết được thân phận thực sự của người, bởi vì chỉ có thần thú thời viễn cổ mới có máu màu lam hay màu lục, ngươi nhớ kỹ chưa?”
Tuyết Kiều cái hiểu cái không nhìn Minh Nhân, khuôn mặt hắn quá mức nghiêm túc làm nàng không thể không gật đầu “ ta đã biết, dù sao hiện tại ta đã có thể bước đi, không có cái đuôi cũng không sao, không ảnh hưởng gì nhiều, dù sao sau khi ca ca biến ra hai chân thì ta cũng không thấy hắn hóa ra cái đuôi dưới nước nữa”
“Ngươi tính sẽ nói chuyện của Địch Tu Tư cho Xà quân đại nhân nghe sao?” trong thiên địa đều đồn rằng ngũ vương yêu giới là bạn tốt của nhau, nhưng hắn vẫn muốn biết liệu sau khi Xà quân biết muội muội hắn bị Điệp vương khi dễ thì có bộc lộ thân phận thật ra không?”
” Không được, ca ca cùng Dao Quang tỷ tỷ sẽ lo lắng, ngươi cũng không được nói cho ca ca ta biết chuyện này, ta đã quyết định từ giờ sẽ không bao giờ…để ý đến Địch Tu Tư nữa, cũng không làm bằng hữu với hắn, không tha thứ cho hắn nữa”
Nói đùa sao, hắn làm sao dám nói chuyện này cho Xà quân đại nhân nghe, dù sao Xà quân đại nhân cũng không có đơn thuần như Tuyết Kiều tỷ tỷ, nếu nói hết mọi chuyện ra, Xà quân có thể gây khó dễ cho Địch Tu Tư mà bản thân hắn cũng chưa chắc được khá giả gì, nếu có thể thì hắn thực muốn thuyết phục Tuyết Kiều đừng đến Xà tộc, làm gì có chuyện chủ động tìm Xà quân tám chuyện chứ.
” Chỉ cần tỷ tỷ không nói thì Minh Nhân cũng sẽ tuyệt đối không đề cập với Xà quân đại nhân nửa lời, chỉ sợ tỷ tỷ nhịn không được mà nói ra thôi” vì cái mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ, Minh Nhân ích kỷ tìm cách để Tuyết Kiều rơi vào kế của hắn.
Quả nhiên–
Tuyết Kiều lập tức lắc đầu,” Ta sẽ không nói với ca ca, chúng ta quyết định vậy đi, ai nói ra trước thì đó chính là kẻ lừa đảo”
“Được, ta đáp ứng” Minh Nhân sảng khoái đáp lời.
Hai người ở trong đào yêu cốc bình ổn tâm tình, lại không biết Địch Tu Tư ở bên ngoài vì tìm kiếm tung tích của nàng mà cơ hồ muốn lật tung cả thiên địa lên.
Ra tay với Quỷ bà bà, lần đầu tiên trong đời Địch Tu Tư dùng tới phương pháp hủy linh, lại không tiếc hao tổn ba ngàn năm đạo hạnh, hủy đi Quỷ bà bà bên cạnh Minh giới, làm cho nàng không thể quay về, mà Địch Tu Tư lúc này bị hao tổn đạo hạnh quá nhiều cũng không dám chần chờ, bắt đầu tìm kiếm Tuyết Kiều.
Nơi đầu tiên hắn tìm tới chính là quê hương của Tuyết Kiều, hắn tin rằng sau khi nàng thất vọng với hắn thì nhất định sẽ quay về lại nơi này, nhưng tìm kiếm khắp nơi suốt bảy ngày cũng không thấy bóng dáng nàng đâu, dòng sông nơi này rất giống lúc hắn và Tuyết Kiều mới quen biết, chảy xiết không ngừng.
Địch Tu Tư ngồi bó gối nhìn tảng đá Tuyết Kiều từng tắm ánh trăng, liên tục nhìn viên trân châu xinh đẹp trong lòng bàn tay, đây là lần đầu tiên Tuyết Kiều khóc vì những lời nói tổn thương của hắn, những viên khác hắn không tìm được, chỉ duy nhất một viên này, hắn vẫn luôn cất trong ngực, mấy ngày nay, mỗi lần nhìn thấy nói thì hắn lại nghĩ tới những gì mình đã gây ra cho nàng.
Đau đến tâm tê phế liệt là tâm tình hiện giờ của hắn, rốt cuộc hắn cũng biết vì sao mình đột nhiên mất tiếng, hắn đã từng thề với Tuyết Kiều, nếu hắn còn nói những lời làm thương tổn nàng thì hãy khiến cho hắn vĩnh viễn trở nên câm điếc, lời thề vẫn còn văng vẳng bên tai nhưng hắn lại vẫn gây tổn thương cho nàng, cho nên bây giờ hắn phải gánh chịu báo ứng rồi.
Địch Tu Tư thế nhưng lại cảm thấy khoái cảm vì bản thân bị như thế. Xứng đáng, Địch Tu Tư, ngươi xứng đáng, đây là hậu quả ngươi đáng phải bị. Nếu mở miệng lại gây tổn thương cho người khác chi bằng câm điếc vĩnh viễn đi, ít nhất sau này Tuyết Kiều sẽ không bao giờ thấy hắn nói dối nữa, sẽ không thấy hắn đột nhiên nổi giận, la hét với nàng.
Người đi rồi, hắn mới biết mình thích Tuyết Kiều đến mức nào, nhớ từng cái bĩu môi xinh đẹp của nàng, ánh mắt trừng nhìn hắn, bộ dáng mỉm cười động lòng người với hắn, thậm chí cả khi nàng tát hắn, giờ phút này trong lòng Địch Tu Tư tràn ngập hình ảnh của Tuyết Kiều.
Nắm hạt trân châu trong tay, Địch Tu Tư thầm nói: Tuyết Kiều, ta thực sự biết sai rồi, cầu ngươi cho ta một cơ hội giải thích được không? ngươi rốt cuộc là đang ở đâu?
Hắn là người của Huyễn Điệp tộc, e ngại nhất là việc xuống nước, nhưng vì tìm Tuyết Kiều, ngay cả đáy sống hắn cũng đã lặn xuống nhưng tìm vài ngày thì ngoài dòng nước chảy xiết cũng không thấy gì, không có chút dấu hiệu Tuyết Kiều đã từng quay lại nơi này.
Ngày mai, hắn nhất định sẽ đi Xà tộc tìm Như Mặc, nếu ngay cả nhà mà Tuyết Kiều cũng không về thì ngoài chỗ của Như Mặc, Tuyết Kiều còn có nơi nào để đi chứ?
Trong lòng Địch Tu Tư âm thầm quyết định, dù phải lật tung cả thiên địa lên, hắn cũng phải tìm cho ra Tuyết Kiều. Tất cả các tình nhân ở Huyễn Điệp tộc, hắn đã truyền tin nói các nàng rời đi, sau này hắn sẽ không đi tìm các nàng nữa, hắn nói với mọi người là hắn yêu Tuyết Kiều, đời này hắn chỉ muốn ở cùng một chỗ với nàng, các nàng không cần chờ hắn.
Hắn thừa nhận hắn yếu đuối, ngay cả tự mình đối mặt các nàng để nói chuyện cũng không dám, bởi vì hắn mất đi khả năng nói chuyện nên hắn sợ hãi nhìn thấy những khuôn mặt thất vọng, nữ nhân ác độc như Vân Tây không nhiều, phần lớn những người đi theo hắn đều một lòng đối với hắn, dành hết tình yêu cho hắn, mà hắn thực sự không thể đối mặt các nàng để nói ra chuyện này.
Bây giờ hắn lâm vào tình yêu sâu đậm mới biết trước kia hắn đã lạm tình đến mức nào, chuyện này đối với nữ nhân là một chuyện vô trách nhiệm vô cùng, hắn nguyện ý thừa nhận mọi bất mãn và sự trả thù của các nàng, nếu như vậy có thể giúp hắn tìm lại được Tuyết Kiều.
Địch Tu Tư mang theo cõi lòng nặng trĩu mà tìm kiếm Tuyết Kiều trong thiên hạ mênh mông, thể xác và tinh thần cũng gần như kiệt quệ, đến khi hắn tới Xà tộc thì cũng đã một tháng sau, đây là nơi cuối cùng hắn tìm tới, nếu còn không gặp được Tuyết Kiều thì hắn phải đi đâu mới tìm được nàng đây?
Từ xa đã nghe tiếng cười đùa vui vẻ của Bắc Dao Quang cùng tiếng khóc của trẻ con, còn có tiếng kinh hô luống cuống của Thanh Liên “ ai nha, Hiên nhi, ngươi lại kéo tóc của ta”
Tiếp theo đó là thanh âm của Bảo Bảo “ nhẹ một chút, đó là tóc của Thanh Liên nhà ta, không phải đồ chơi, ngươi đừng kéo nữa, phụ thân, mẫu thân, các người còn cười, mau giúp chúng ta đi, ta biết mình đã sai rồi, lần sau sẽ không còn chuyện đùa cợt người khác tìm niềm vui nữa”
” Cầu xin tha thứ cũng vô dụng, khi nào các ngươi có thể làm cho Hiên nhi bỏ được tật xấu kéo tóc người khác thì ta sẽ nói Thanh Nhi và Linh Lung mang đứa nhỏ của bọn họ về, mới vậy mà các ngươi đã không chịu được sao? Nếu không, ta nói Như Mặc đổi đứa nhỏ khác cho các ngươi chăm? Ta nghe nói tiểu Tuyết Ưng kia cũng không dễ chọc đâu’
Thanh âm của Bắc Dao Quang mang theo sự trêu tức và kiên định
“Không cần như thế”
Tiếp theo lại thấy Bảo Bảo và Thanh Liên cùng bước ra khỏi Dao Quang tiểu trúc, vẻ mặt hai người không tốt lắm, trong ngực Thanh Liên còn ôm một đứa nhỏ đang ra sức kéo tóc của hắn, nhìn thấy bọn họ thì Địch Tu Tư không nghĩ ngợi gì mà dùng pháp lực che giấu thân thể và hơi thở của mình, không muốn cho Thanh Liên nhìn thấy bộ dạng chật vật và khổ sở của hắn.
Đứa nhỏ của Thanh Nhi và Ngọc Linh Lung đã ra đời, Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên cũng đã có con? Hôn lễ cũng chỉ mới tổ chức đây thôi, sao lại có cảm giác như đã trôi qua rất lâu?
Địch Tu Tư căn bản không biết vì giọt nước mắt biến thành viên trân châu của Tuyết Kiều đã làm cho thời gian của bọn họ liên kết với nhau, mà khi đó Tuyết Kiều đang cùng Minh Nhân ở trong đào yêu cốc, nơi một ngày lại giống như ba mươi năm, cho nên cũng làm cho thời gian của Địch Tu Tư trôi qua mau hơn, nhưng dù sao Địch Tu Tư cũng không có ở trong cốc cho nên thời gian của hắn trôi qua cũng chậm hơn Tuyết Kiều một phần ba, mà chỉ một chút đó thôi cũng đủ làm cho Địch Tu Tư bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
Địch Tu Tư lưỡng lự không biết có nên đi xuống gặp Bắc Dao Quang và Như Mặc hay không, bay vòng vòng trên Xà tộc mấy vòng cũng không hề nhận ra một tia hơi thở của Tuyết Kiều, hắn liền biết nàng không có tìm đến đây như hắn dự đoán, vậy thì nàng có thể đi đâu?
Nhìn dung nhan tiều tụy và xiêm y xộc xệch của mình, Địch Tu Tư cảm thấy xấu hổ, bộ dáng như thế sao dám gặp mặt bằng hữu nên ảm đạm bay đi.
Mà ngay lúc này trong tộc lại truyền tin khẩn cấp, nói là Chính Khả Xuân đang nguy kịch, nguyện vọng duy nhất trước lúc chết là muốn gặp mặt hắn lần cuối.
Tin tức này làm cho Địch Tu Tư có chút kinh hoảng, Chính Khả Xuân, nữ nhân mà Tuyết Kiều rất thích, đã theo hắn mấy trăm năm, chưa từng làm qua chuyện sai lầm gì, ngày đó hắn bỏ đi cũng không phải không nhìn thấy sự chua xót và bi thương của nàng nhưng trong lòng hắn chỉ tràn ngập tình yêu và sự hối hận đối với Tuyết Kiều, nên không còn tâm trí để ý đến nàng. Nhưng cũng mới hơn một tháng, nàng thế nào mà lại sắp chết? là vì hắn muốn các nàng rời đi sao?
Địch Tu Tư không dám nghĩ thêm nữa, chỉ hi vọng còn kịp, dù thế nào đi nữa, nếu cứ để cho Chính Khả Xuân cứ vậy mà rời đi thì Tuyết Kiều sẽ thêm mộ lý do mà không tha thứ cho hắn, cũng làm cho hắn lại thêm một tội nghiệt.
Mà ngay lúc Địch Tu Tư dùng hết tốc độ quay lại Huyễn Điệp tộc thì Tuyết Kiều và Minh Nhân cũng rời khỏi đào yêu cốc, đi về phía Xà tộc.
Một lần bỏ lỡ này lại làm bọn họ cách biệt hai năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui