Điệp Vương Hoặc Ái


Bên trong Dao Quang tiểu trúc vẫn bài trí như trước kia, điểm khác biệt là có thêm vài vật thủ công nho nhỏ, làm cho người ta càng có cảm giác ấm áp.
Như Mặc và Tuyết Kiều đi đến giữa phòng thì ngồi xuống, trở lại nơi này đối với Tuyết Kiều giống như là về nhà, có chút hoài niệm lại có chút thương cảm nhìn chung quanh, rõ ràng nàng đi không bao lâu nhưng lại thấy như đã trải qua rất nhiều năm tháng.
” Ca ca!” Nhìn Như Mặc, trong mắt Tuyết Kiều như có thiên ngôn vạn ngữ, rồi lại không biết nên bắt đầu từ đâu, nàng cũng không phải người giỏi biểu đạt tình cảm, trước giờ nàng không tiếp xúc với nhiều người, sau khi bị tổn thương ở Huyễn Điệp tộc, nàng càng không biết nên giao tiếp với người khác thế nào, ngay cả với ca ca cũng vậy.
Như Mặc nhìn nàng, thấy trong mắt nàng sự bi thương không nói nên lời, liền đứng dậy, nhẹ nhàng ôm nàng “ Tuyết Kiều, đến, đến đây với ca ca, không sao, mọi khổ sở đều đã qua rồi, ngươi đã về nhà”
” Ca ca……” Tuyết Kiều liền vọt vào trong lòng Như Mặc, đưa hai tay ôm hắn, bắt đầu khóc “ ca ca, thực xin lỗi, ca ca, ta rất đau lòng, rất buồn, rất khó chịu, ta không biết vì sao lại vậy? ca ca, làm sao bây giời?”
“Không sao, có ca ca ở đây, còn có Dao Quang và rất nhiều người khác đều ở đây với Tuyết Kiều, Tuyết Kiều không cô đơn, sao lại buồn, sao lại khó chịu, cứ nói hết ra đi, đừng để trong lòng, được không?”
Ôm lấy Tuyết Kiều, Như Mặc không thể không thừa nhận Dao Quang nói đúng, đối với tính cách đơn thuần của Tuyết Kiều thì cho dù hành động của Địch Tu Tư là yêu hay là hiểu lầm cũng gây đả kích nghiêm trọng đối với nàng, huống chi còn là oan uổng nàng. Những giọt lệ của nàng đọng thành trân châu rơi xuống tay hắn, nhưng Như Mặc vẫn không buông Tuyết Kiều ra, hắn muốn trước khi Địch Tu Tư đến, hắn sẽ nói chuyện, khuyên giải nàng nhưng nhìn nàng khóc như vậy, hắn lại không biết nên nói thế nào.
” Ca ca, Địch Tu Tư là tên bại hoại, hắn lừa ta, hắn gạt ta”
Tuyết Kiều vừa khóc, vừa lên án “ hắn tình nguyện tin tưởng nữ nhân xấu kia mà không chịu tin ta, hắn không tin ta. Vì sao hắn lại không tin ta? Ca ca, Tuyết Kiều chưa bao giờ nói dối, vì sao hắn lại không tin ta”
Như Mặc vuốt tóc nàng, thở dài, đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ “ Tuyết Kiều, ngươi có muốn nghe ca ca nói không?”
” Ta nguyện ý!” Tuyết Kiều gật đầu, thanh âm còn run rẩy.
” Tuyết Kiều, tuy rằng ngươi cảm thấy thời gian ngươi rời khỏi Huyễn Điệp tộc rất ngắn, chưa đến một tháng nhưng mà đối với ca ca và Địch Tu Tư mà nói đã là hơn hai năm, ngươi có biết không? sơn cốc nơi ngươi đến là đào yêu cốc, là nơi bán tiên, thời gian trong đó với bên ngoài không giống nhau, các ngươi ở trong đó một ngày bằng bên ngoài nửa tháng, ngươi có hiểu ý là gì không? nghĩa là chúng ta đã tìm ngươi suốt hai năm qua, ca ca và Dao Quang tình cờ đến Huyễn Điệp tộc mới biết Địch Tu Tư bị thương, lại không nhìn thấy ngươi, từ ngày đó chúng ta không ngừng tìm kiếm ngươi, không chỉ có Huyễn Điệp tộc của Địch Tu Tư mà Hỏa Hồ tộc của Thanh Liên, Thú tộc cùng Ngọc Linh Lung, Xà tộc, ngay cả Tước Hoàng tộc của Vân Thư ca ca cũng tận lực tìm kiếm ngươi, ngươi có biết vì sao không? đó là vì mọi người lo lắng cho ngươi, thực sự rất lo lắng, bên ngoài có quá nhiều nguy hiểm, Tuyết Kiều, những chuyện này ngươi đều không biết, có đúng không?”
Tuyết Kiều ngẩng đầu nhìn Như Mặc, kinh ngạc, cắn môi dưới một hồi mới chần chờ hỏi “ ca ca, hắn bị thương sao?”
” Hắn? Hắn là ai vậy a?” Như Mặc giả đò không hiểu, thực ra thì trong lòng thở dài nhẹ nhõm, hắn nói nhiều như vậy, Tuyết Kiều cũng không để ý, lại chỉ tập trung một câu “ Địch Tu Tư bị thương”, nàng liền nhịn không được mà hỏi thăm, nếu nói nàng không có tình cảm với Địch Tu Tư thì hắn tuyệt đối không tin. Như vậy là tốt rồi, vậy là Địch Tu Tư vẫn còn cơ hội rồi.
” Ca ca, ngươi biết rõ ta nói chính là ai!” Tuyết Kiều nhăn mi nói
” Ngươi không nói, ca ca sao biết được, hắn mà người nói chính là Địch Tu Tư sao?” Như Mặc cũng không trêu đùa nàng nữa, có lẽ lúc này Vân Thư đã truyền tin đi, Địch Tu Tư sẽ nhanh chóng đến đây, mà trước lúc đó, hắn muốn giúp Tuyết Kiều cởi bỏ bớt một ít khúc mắc, nếu không thì hai người bọn họ sao có thể hòa hợp với nhau.
Tuyết Kiều cắn cắn môi dưới, thành thực gật gật đầu, sắc mặt cũng đã có chút trắng bệch,” Hắn, hắn như thế nào mà bị thương, có nghiêm trọng không?”
‘Bị kiếm đâm bên hông một cái, vết thương tương đối nghiêm trọng, nếu ta tới chậm vài ngày thì có thể chết vì mất máu quá nhiều, nhưng mà bây giờ thì không sao nữa rồi, tuy nhiên so với ngoại thương thì tâm hắn càng thống khổ hơn nhiều, từ khi ngươi bỏ đi, suốt thời gian qua Địch Tu Tư chưa từng có một ngày yên lành, không phải đi khắp nơi tìm ngươi thì cũng liều mạng giải quyết công việc trong tộc, nếu ngươi gặp lại hắn, ta nghĩ chưa chắc ngươi đã nhận ra hắn”
” Ca ca, ta không muốn nhìn thấy hắn, ta đã tự hứa với chính mình rồi” Tuyết Kiều quay đầu đi, vẻ mặt ai oán.
” Tuyết Kiều, ngươi chưa từng nói dối, cho dù là với bản thân hay với người khác, đúng không?” Như Mặc xoay người nàng lại, nghiêm túc nhìn nàng
Tuyết Kiều lập tức không chút do dự gật gật đầu,” đương nhiên!”
” vậy Tuyết Kiều nói cho ca ca biết trong lòng ngươi thực sự không muốn gặp Địch Tu Tư sao? Khi nghĩ đến hắn không thấy khổ sở sao? Nghe hắn bị thương có phải ngực cảm thấy đau không? cảm giác này không giống như khi hắn chọc ngươi tức giận, thương tâm, có phải không? nếu sau nàng ngươi thực sự không nhìn thấy Địch Tu Tư nữa, ngươi thực sự cảm thấy vui vẻ sao? Cẩn thận suy nghĩ lại được không?”
Như Mặc từng bước hướng dẫn nàng, mà mỗi một lần hắn hỏi thì vẻ mặt Tuyết Kiều lại hiện lên sự mâu thuẫn và thống khổ, cuối cùng ôm chặt đầu “ ca ca, đừng hỏi nữa, trong lòng Tuyết Kiều rất bối rối, ngươi đừng ép ta, Tuyết Kiều thực sự không biết”
” Tuyết Kiều, ca ca không phải phải bức ngươi, ca ca chỉ không muốn Tuyết Kiều tiếp tục khổ sở nên mới muốn Tuyết Kiều trả lời chuyệ này, bởi vì đó cũng chính là tiếng lòng của ngươi, cũng có nghĩa là ngươi không yêu hắn, nếu yêu thì sao không cho hắn thêm một cơ hội? thử tha thứ cho hắn lần nữa?”
” Ca ca, hắn không tin ta, hắn không thương ta, hắn nói ta không phải người tốt, ta biết ta là Nhân Ngư, người khác đều sợ ta, tuy rằng ta cái gì cũng không có làm, ta cũng không biết vì cái gì ta là Nhân Ngư, nên ta bị người khác chán ghét, nhưng mà ca ca, ta thực sự rất cố gắng để mình giống như nhân loại, ngươi xem, hiện tại ta đã có hai chân, ta cũng nghe lời ngươi và Dao Quang tỷ tỷ, ta chưa từng tức giận với hắn, cho dù hắn luôn mắng ta, tức giận với, ta cũng rất muốn làm bằng hữu với hắn, ca ca, vì sao ta cố gắng nhiều như vậy mà hắn lại đối với ta như thế? Ca ca, bởi vì tà là Nhân Ngư sao?”
Những lời của Tuyết Kiều làm cho Vân Thư và Mặc Mặc vừa tới bên cửa cũng thấy chua xót trong lòng, thậm chí Ảnh Nhiên nếu không bị Tuyết Ưng kéo lại thì đã chạy vào phòng, ôm lấy Tuyết Kiều.
Như Mặc cũng ôm lấy Tuyết Kiều “ Tuyết Kiều, thực xin lỗi, tất cả chúng ta thực xin lỗi ngươi, ngươi nói rất đúng, ngươi không có làm sai cái gì, ngươi rất thiện lương, nhưng vì ngươi là Nhân Ngư cho nên mọi người mới không đối xử công bằng với ngươi, đây là lỗi của chúng ta, không phải của ngươi. Nhưng mà Tuyết Kiều, ngươi có nguyện ý cho ca ca và mọi người một cơ hội không? để chúng ta có cơ hội sửa đổi. Địch Tu Tư cũng vậy, mấy năm qua, không có ngươi ở bên cạnh, hắn quả thực sống không bằng chết, không phải ca ca đồng tình với hắn mà đợi khi ngươi gặp lại hắn, ngươi sẽ hiểu. Ca ca không yêu cầu ngươi ngay lập tức sẽ tha thứ cho hắn, ta chỉ hi vọng ngươi có thể cho hắn một cơ hội để giải thích với ngươi, có được không?”
” Ca ca! Ta đáp ứng ngươi!” Tuyết Kiều nhẹ nhàng gật đầu.
Nghe được lời nàng, bốn người ở ngoài cửa cũng thở dài nhẹ nhõm, lúc này mới dám mở cửa đi vào, Như Mặc liền nói với Tuyết Kiều “ Tuyết Kiều, nhìn xem ai đến kìa?”
Tuyết Kiều lập tức ngẩng đầu liền nhìn thấy bộ dạng kích động của Ảnh Nhiên, nước mắt lại sắp tràn mi, hai người dùng sức ôm nhau “ Tuyết Kiều ( Ảnh Nhiên) ngươi có khỏe không?”
Sau đó lại buông ra, cùng nhìn nhau trả lời “ hảo”, sự ăn ý này làm ấy người còn lại cũng mỉm cười, sự bi thương cũng dần tan biến “ Tuyết Ưng, ta đưa Tuyết Kiều ra ngoài một chút được không?”
“Nữ nhân các ngươi cùng nhau tâm sự cũng tốt, vừa lúc ta cũng có chuyện muốn nói với Như Mặc” Tuyết Ưng lập tức gật đầu, Tuyết Kiều đã trở lại thì Địch Tu Tư cũng sẽ được hồi sinh, mà hắn và Ảnh Nhiên cũng có lại những ngày bình yên, mấy năm qua, bọn họ vì chuyện của Địch Tu Tư mà lo lắng không ít, ai biểu Huyễn Điệp Linh Châu của hắn đã được Như Mặc tặng lại cho đứa con bảo bối của mình, tuy rằng không phải do chính tay Địch Tu Tư đưa nhưng mà cũng coi như gián tiếp nhận quà rồi, cho nên bọn họ không thể không quan tâm tới đời sống tình cảm của hắn.
Ảnh Nhiên nắm tay Tuyết Kiều “ Tuyết Kiều, chúng ta đi, ta dẫn ngươi đi ngắm hoa”
” Ân!” Tuyết Kiều lập tức gật đầu, quay đầu lại nhìn thoáng qua Như Mặc, thấy hắn mỉm cười gật đầu với nàng thì mới yên tâm rời đi cùng Ảnh Nhiên.
Vân Thư nhìn thoáng qua trong phòng hỏi “ Thanh Liên đâu?”
Như Mặc nhíu mày “ dường như là thân thể không tốt, được Bảo nha đầu đưa về nghỉ ngơi rồi”
” Thân thể không thoải mái?” sắc mặt Vân Thư chợt có chút đau buồn thoáng qua, sau đó gật đầu “ như vậy đi, ta đi xem hắn, bây giờ Tuyết Kiều đã trở lại, chắc tối nay Địch Tu Tư sẽ đến, những gì chúng ta có thể làm cho hắn đều đã làm hết rồi, còn lại thì phải dựa vào hắn thôi”
“Cũng được, ngươi đi đi, hắn không cho Tuyết Kiều hỗ trợ, có lẽ là sợ Bảo nha đầu lo lắng, có ngươi thì chắc nàng cũng yên tâm hơn “ Như Mặc cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần cho rằng Thanh Liên chỉ là không khỏe mà thôi.
” Ta cũng đi!” Mặc Mặc lập tức nói.
Vân Thư dừng bước, nhẹ giọng nói “ đừng đi, Tuyết Kiều vừa quay về, Minh Nhân kia ta thấy cũng không đơn giản, ngươi ở lại đây cùng bọn họ ăn cơm chiều, tiện thể thăm dò Minh Nhân kia luôn, nếu thực sự vô hại thì thôi, nếu có vấn đề gì thì cũng nên có sự đề phòng, ta đi một lát sẽ quay lại, cũng không phải quá lâu, cả ngày cứ bám dính theo ta, không sợ người khác chê cười sao?”
Ngữ khí của Vân Thư ôn nhu, ấm áp nhưng có chút không cho người khác cự tuyệt làm cho Mặc Mặc biết lần này lại làm cho hắn không vui nên cũng nhu thuận gật đầu “ vậy ngươi nhờ để ý bản thân, nếu tỷ phu không có gì thì quay lại đây cùng dùng cơm, ta chờ ngươi”
” Ân!” Vân Thư thản nhiên gật đầu rồi rời đi.
Ánh mắt Mặc Mặc vẫn nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Vân Thư, cho đến khi không nhìn thấy nữa mới thôi, mà quay lại thì thấy Như Mặc và Tuyết Ưng đang dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn hắn.
” Phụ thân, Tuyết Ưng thúc thúc, các ngươi đang nhìn cái gì?”
” Mặc Mặc, ngươi cũng không phải tiểu hài tử, ngươi không biết là ngươi quan tâm Vân Thư quá mức sao? Hai người yêu nhau, đương nhiên là muốn lúc nào cũng ở bên cạnh nhau, nhưng cũng không phải là luôn dính lấy nhau không rời như thế, đôi khi cũng cần có không gian riêng, ngươi làm như vậy, Vân Thư sẽ cảm thấy rất áp lực, nếu ta là hắn thì không thể nhìn ngươi bằng sắc mặt hòa hoãn được”
” Phụ thân, ngươi cũng thấy ta làm vậy là không tốt sao?” Mặc Mặc có chút phiền não nhìn Như Mặc, mẫu thân cũng nói với hắn như vậy nhưng hắn không chịu được không nhìn thấy Vân Thư, chỉ sợ hắn không ở trong tầm mắt của mình thì sẽ xảy ra chuyện, trận chiến ở Tước Hoàng sơn tuy đã trôi qua rất lâu nhưng trong lòng Mặc Mặc thì như mới vừa hôm qua, hắn biết hắn làm như vậy, Vân Thư sẽ bị áp lực rất lớn, nhưng mà hắn cũng đang cố gắng để thay đổi rồi.
“Ta cũng không nói là không tốt, nhưng mà cũng nên cho đối phương một không gian riêng, cứ dính chặt lấy nhau cũng không có nghĩa là yêu nhau, hiểu chưa?”
Như Mặc bất đắc dĩ sờ đầu con trai, hắn hạnh phúc, bằng hữu hắn cũng thế, ngay cả đứa nhỏ của hắn cũng tìm được người mình yêu, đã không còn như yêu tinh mà giống nhân loại nhiều hơn, thậm chí so với nhân loại thì tình cảm càng phong phú hơn, mỗi người đều có phiền não trong chuyện tình cảm của mình, có lẽ đó cũng chính là duyên phận.
“Dạ, phụ thân, hài tử hiểu được” Mặc Mặc gật đầu, đúng vậy, nên cho hắn một chút không gian riêng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đến lúc Vân Thư không chịu nổi hắn.
“Tiểu yêu tinh, ta muốn tán gẫu với Vân Thư một lát, ngươi có thể đi làm giúp ta một bát canh hạt sen ngân nhĩ được không?” Thanh Liên tựa người vào đầu giường nói, mà Bảo Bảo cũng không tức giận, ngược lại còn nhu thuận gật đầu “ vậy các ngươi cứ nói chuyện, ta sẽ đi chuẩn bị cho ngươi, hôm nay phải ăn cho hết, không được bỏ”
” Ta cam đoan!” Thanh Liên mỉm cười.
” Được rồi , ta đây đi!” Bảo Bảo nói rồi tiêu sái đi ra ngoài
” Thanh Liên, không biết khi nào thì Mặc Mặc mới có thể được như Bảo Bảo” Vân Thư nhìn theo thân ảnh của Bảo Bảo, cảm khái nói
“Vân Thư, ngươi đừng gấp, tỷ đệ bọn họ tính cách không giống nhau, Mặc Mặc là vì quá yêu ngươi, hơn nữa chuyện trên Tước Hoàng sơn đối với hắn vẫn là một nỗi ám ảnh lớn, cho nên mới quan tâm quá mức với ngươi như vậy, ta nghĩ hắn cũng không thực sự muốn thế, cho hắn thêm chút thời gian đi”
Trên mặt Vân Thư hiện lên sự đau lòng “ ta biết, cho nên muốn hắn an tâm nhiều hơn, mà đừng nói chuyện này nữa, Thanh Liên, cảm giác của ngươi thế nào? hai ngày qua ngươi rõ ràng càng lúc càng suy yếu, thực sự không có gì sao? Nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì chẳng phải là ta hại ngươi sao?”
” Vân Thư, ngươi không cần lo lắng, đây là quá trình bình thường, nhưng mà Vân Thư, tuy tổ tiên có phương pháp cổ truyền như vậy nhưng ta không chắc chắn có thể thành công, nếu ta có thể thành công thì mọi việc sẽ rất dễ dàng, bằng vào đạo hạnh của ngươi là đủ, nhưng mà Vân Thư, dường như Tuyết Kiều đã nhìn ra gì đó, cho nên trước khi tiến vào giai đoạn đầu, ta không muốn xuất hiện trước mặt nàng, mà ngươi cũng không định nó cho Như Mặc bọn họ biết sao?”
Thanh Liên lo lắng, dù sao việc này cũng khá phiêu lưu, hắn đáp ứng giúp Vân Thư bởi vì nếu hắn không nhận lời thì với tính tình cố chấp của Vân Thư, cho dù nguy hiểm thế nào cũng sẽ đi làm, mà mình có năng lực giúp hắn lại trơ mắt để hắn dấn thân vào nguy hiểm sao?
Nhìn Vân Thư và Mặ Mặc gian nan mới có kết quả như hôm nay, hắn thực sự không biết nói gì khi nhìn thấy ánh mắt thỉnh cầu của Vân Thư nhìn mình, cho nên hắn mới quyết định mạo hiểu một lần, dù sao thứ này phải do người của Hỏa Hồ tộc hấp thu hồ khí trong thân thể, mà Vân Thư dù đạo hạnh cao tới đâu, nhưng là Hoàng Tước thì vẫn không thể sử dụng thứ này được, chưa nói là cứ cương quyết làm thì sẽ gặp nguy hiểm, bản thân hắn còn khó chịu như vậy thì nếu là yêu tinh khác sẽ tới mức nào nữa, Thanh Liên không nghĩ cũng biết, cho nên hắn lại cảm thấy may mắn vì từ đầu đã đồng ý giúp Vân Thư, cũng sắp tới giai đoạn mạo hiểm rồi, thế mà Vân Thư vẫn không tính nói cho Như Mặc bọn họ biết sao?
” Không, trước đừng nói, dù sao chúng ta cũng không chắc là có thành công hay không, nếu nói sớm lại làm mọi người lo lắng và ngăn cản, nếu không thành công thì lại thất vọng, tóm lại, chuyện này chúng ta tự mình giải quyết đi, sau này nói cũng được”
Đối với sự hỗ trợ của Thanh Liên, Vân Thư thực sự rất cảm kích, vật kia làm cho hắn tiêu hao rất nhiều hồ khí cũng làm cho nguyên khí bị thương, hắn cũng biết nhưng mà lại không có cánh giúp đỡ, bởi vì chuyện này ngoài trừ Thanh Liên thì không ai làm được, cũng sẽ không có ai mạo hiểm giúp hắn.
” Được rồi, Vân Thư, chúng ta không phải là người ngoài, ngươi không cần khách khí, ta cũng hi vọng ngươi và Mặc Mặc sau này sẽ hạnh phúc bên nhau” Thanh Liên rộng lượng mỉm cười, Vân Thư cũng gật đầu “ sau này ta sẽ không nói như vậy nữa, Thanh Liên, ngươi nhớ kỹ, tới đúng lúc thì đừng tiếp tục nữa mà lập tức tách hắn ra khỏi thân thể ngươi, nếu để nó mở ra trong cơ thể ngươi thì nguy hiểm rất lớn, ta thà để ngươi tách hắn ra khỏi thân thể trước, sau đó dùng bảy ngàn năm đạo hạnh của ta thúc nó mở ra, còn hơn…nhớ kỹ chưa, nếu không ta vĩnh viễn…”
” Vân Thư, ngươi không cần phải nói, từ lúc đưa nó vào cơ thể ta thì ngươi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, ta đường đường là Thanh Liên vương của Hỏa Hồ tộc, chẳng lẽ một Vân Liên quả nho nhỏ này mà không đối phó được thì đúng là chê cười”
” Thanh Liên, từ lúc nó tiến vào cơ thể ngươi thì nó đã không còn là một Vân Liên quả bình thường nữa, ngươi muốn ta chấm dứt mọi chuyện sao?” Vân Thư thấy Thanh Liên như vậy thì càng không yên tâm, kích động nhiều hơn.
Thanh Liên thấy hắn nóng nảy thì vội nắm tay hắn lại “Vân Thư, Vân Thư, ngươi nói thật sao? Ta gạt ngươi thôi, ngươi yên tâm, ta hiểu rõ, ngươi yên tâm đi, ngươi cùng ta ăn canh của tiểu yêu tinh nấu hay là…”
Vân Thư liền cắt ngang lời hắn “ không được, ta trở về ăn cơm cùng Như Mặc bọn họ”
“Tay nghề của tiểu yêu tinh gần đây tiến bộ không ít, ngươi ăn thử một chút, sẽ không chết người đâu” Thanh Liên cố giữ người.
“Thanh Liên, ngươi soi gương coi những lời của ngươi có thuyết phục được chính ngươi không, sau đó hãy nói với ta, ta đi trước” Vân Thư không khách khí mà vạch trần, nếu Bắc Dao Bảo Bảo có thể nấu ăn cho ra hồn thì quả thực thiên hạ thái bình rồi, cho nên đừng trách hắn không có nghĩa khí.
Nhìn Vân Thư vội vàng bỏ đi như chạy nạn, Thanh Liên bất đắc dĩ mỉm cười, xem ra những ngày sắp tới không được ăn cơm của Dao Quang sẽ là những ngày gian khổ nhất của hắn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui