Sau một đêm hành công không biết bao nhiêu chu thiên, Phương Diệp chậm rãi mở mắt ra, từ trong đôi mắt bạo xạ hai luồng tinh quang, trông hắn lúc này như lột xác hoàn toàn, làn da trở nên sáng bóng trắng mịn như da em bé, hai mắt sáng lấp lánh hữu thần, gân cốt cơ bắp toàn thân rắn rỏi tràn đầy lực lượng.
Phương Diệp khẽ vươn người một cái, toàn thân truyền đến âm hưởng xương cốt răng rắc, phóng mình từ trên giường xuống đất, Phương Diệp cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng như sợi lông, có cảm giác như vừa thoát thai hoán cốt, ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ nhạy bén, thậm chí những con kiến đang bò trên mặt đất cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Khẽ nhắm mắt cảm nhận, tất cả những giác quan của hắn đều có một bước tiến vượt bậc.
Thay đổi kỳ dị đột ngột như vậy khiến Phương Diệp không khỏi sững sờ, hắn khẽ nắm chặt hai tay, vung quyền, ngay lập tức tiếng gió vang lên vun vút, từ trước đến nay hắn vẫn không bao giờ luyện chiêu thức, chỉ chuyên tâm luyện công, nhưng cũng từng nhìn các sư huynh sư đệ trọng Thiên Kiếm Môn diễn quyền, bây giờ nhớ lại tập theo, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, không có cảm giác trắc trở khó khăn hay không thuận lợi nào, có thể nói là nghĩ đến đâu thì quyền xuất đến đó, phóng khoáng tự tại.
Cảm nhận nắm quyền của mình dung hòa với không khí, Phương Diệp thầm nghĩ:
- Chỉ mới luyện chân khí đã có tác dụng như vậy, không biết sau khi luyện nội công thì sẽ như thế nào?
Càng nghĩ Phương Diệp càng cảm thấy hưng phấn, lập tức lao ra khỏi phòng, định bụng chạy về phía dãy phương phòng phía Đông tìm sư phụ, thế nhưng vừa mở cửa phòng hắn liền thấy Nghiêm Tuấn đang nhàn nhã nằm trên nóc nhà uống rượu.
Thấy Phương Diệp đi ra, Nghiêm Tuấn cất giọng hô:
- Tiểu tử, lên đây!
Phương Diệp vừa nhìn thấy Nghiêm Tuấn thì rất ngạc nhiên, thế nhưng vẫn chạy đến, chân khẽ điểm một cái, thân hình liền nhảy lên cao, sau đó hai tay vung ra chụp lấy mái ngói, hơi dùng lực lộn ngược một cái liền vững vàng đáp xuống bên cạnh Nghiêm Tuấn.
Nếu như là trước kia thì Phương Diệp đừng nói là thực hiện một chuỗi động tác thuần thục như vậy, chỉ riêng việc chụp được mái ngói cũng đã là một vấn đề rồi.
Nghiêm Tuấn sau khi nhìn thấy chuỗi động tác vô cùng nhanh nhẹn và dứt khoát của Phương Diệp, mặc dù vẻ mặt vẫn bình thản nhưng trong ánh mắt lại lóe qua một tia ngạc nhiên, thầm nghĩ:
- Hảo tiểu tử, không ngờ đã tiến bộ đến mức này, xem ra ngươi cũng không tệ như ta nghĩ!
Phương Diệp thấy Nghiêm Tuấn đang nhìn mình thì nở nụ cười đắc ý, quay sang nhìn sư phụ chào hỏi:
- Thật là trùng hợp, ta đang muốn tìm sư phụ thì không ngờ sư phụ đã đến tìm ta rồi! Động tác vừa rồi của ta không tệ chứ sư phụ?
Nghiêm Tuấn thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Phương Diệp thì gõ đầu hắn một cái, mở miệng mắng:
- Hừ, mới học được chút công phu đã lên mặt với ta, lúc ta tung hoành giang hồ thì không biết ngươi đã biết đi chưa, ngươi tưởng ngươi giỏi sao? Đệ tử Thiên Kiếm Môn không thiếu người tài năng hơn ngươi gấp trăm lần đâu!
Phương Diệp nghe Nghiêm Tuấn trách mắng thì nghệt mặt ra, hai lỗ tai hơi đỏ bừng, tuy nhiên cũng không phản bác.
Nghiêm Tuấn thấy Phương Diệp không nói thì rất hài lòng, tên đệ tử này thật ngỗ nghịch, mỗi lần gặp mặt không phải cùng hắn đấu khẩu thì cũng bị hắn chọc tức muốn hộc máu, hiếm khi thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, bất giác dịu giọng xuống, nói:
- Ta thấy ngươi đã hoàn toàn tu luyện chân khí đến mức đỉnh phong, khả năng khống chế dòng chảy chân khí cũng tinh thuần nhất định, bây giờ ngươi đã có thể chuyển sang tu luyện nội công được rồi, vốn ta còn nghĩ phải mất nửa năm nữa ngươi mới đến trình độ này, thật không ngờ, không ngờ,….
Phương Diệp nghe Nghiêm Tuấn nói vậy thì thầm nghĩ:
- Chắc chắn là nhờ diệu dụng của viên đan dược tối qua, thật không biết nó là thứ gì, không ngờ chỉ trong một đêm mà ta giống như thoát thai hoán cốt hoàn toàn vậy, nếu ăn thêm vài viên thì không biết còn tiến bộ như thế nào?
Nghiêm Tuấn nói xong thì cau mày, một tay phe phẩy trước mũi nói:
- Ngươi làm gì mà hôi thế, cả người nhếch nhác bẩn thỉu, không lẽ ngươi luyện công đến phát điên, cả tháng không tắm rửa?
Phương Diệp nghe Nghiêm Tuấn nói vậy mới cảm giác được cơ thể mình vô cùng nhớp nháp, toàn thân đen sì, ngay cả y phục cũng biến thành màu đen, dính sát vào cơ thể, vô cùng khó chịu, không những thế một mùi hôi thối bốc lên khiến hắn cảm thấy muốn choáng váng, vừa rồi bởi vì quá hưng phấn cho nên không để ý, bây giờ nhìn thấy tình huống của bản thân hiện tại thì mới cảm thấy khó chịu.
Không đợi Nghiêm Tuấn nói tiếp thì Phương Diệp đã vội nhảy xuống đất, chạy nhanh như bay, đầu cũng không ngoảnh lại mà nói:
- Ta đi tắm trước đã, sư phụ hãy đợi ta một chút, ta có việc muốn hỏi người!
…..
Nửa canh giờ sau, khi đã chắc chắn trên người mình không còn mùi nữa thì Phương Diệp mới quay trở lại gặp Nghiêm Tuấn, thấy bộ dạng không thể kiên nhẫn được nữa của Nghiêm Tuấn thì Phương Diệp vội cười nói:
- Hắc hắc, đã lâu không gặp sư phụ, người càng ngày càng phong độ, anh tuấn tiêu sái, đúng là tấm gương để ta noi theo….
Nghiêm Tuấn không nhịn được phất phất tay quát:
- Có gì thì nói nhanh, ta còn có việc.
Phương Diệp thấy Nghiêm Tuấn nổi cáu, cũng không đùa giỡn nữa, nói vào việc chính:
- Sư phụ à, quyển Vô Thượng Thiên Kiếm quyết ta đọc mãi mà không hiểu nó viết gì, cái gì mà Hóa Hình, Luyện Đạo, Nhập Thần, rồi cái gì mà Khai Kiếm, Khống Kiếm, Hóa Kiếm,….
Nghiêm Tuấn càng nghe hắn nói càng ngạc nhiên, sau đó ngạc nhiên chuyển thành cau mày, cuối cùng trầm giọng hỏi:
- Ngươi đến Vô Phong Viện chẳng lẽ để ngủ hay sao mà ngay cả những thứ này cũng không hiểu?
Phương Diệp nghe Nghiêm Tuấn nói vậy thì xấu hổ đáp:
- Không dám giấu sư phụ, ta chưa lần nào đến Vô Phong Viện cả….
Phương Diệp càng nói thì giọng càng nhỏ, mặt cúi gằm, giống như đứa trẻ làm sai đang nhận tội vậy.
Nghiêm Tuấn nghe Phương Diệp nói vậy thì mắt trợn ngược, đứng dậy chỉ thẳng vào Phương Diệp mà chửi:
- Ngu ngốc, ngươi có biết những thứ đó rất quan trọng không hả? Nếu không biết gì thì ngươi luyện võ kiểu gì? Bước chân vào giang hồ kiểu gì? Chỉ bỏ chút thời gian mà cũng không chịu, thời gian của ngươi để làm gì? Để tán tỉnh nha đầu đệ tử của Bạch sư muội sao?
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của Nghiêm Tuấn, Phương Diệp chỉ có thể im lặng không đáp.
Sau một hồi mắng chửi Phương Diệp, Nghiêm Tuấn mới chậm rãi giải thích:
- Võ công trong thiên hạ được chia làm ba tầng căn bản gồm: Hóa Hình, Luyện Đạo, Nhập Thần, mỗi một tầng đều được chia làm hai thừa là Đại thừa và Tiểu thừa, mỗi một thừa lại được chia thành mười đoạn.
Còn Khai Kiếm là nội công tầng thứ nhất của Vô Thượng Thiên Kiếm quyết, cũng chính là rèn luyện chân khí biến thành nội công, khi xuất chiêu phát ra kiếm khí, đây chính là bước căn bản nhất.
Khống Kiếm là nội công tầng thứ hai, sử kiếm thuần thục nhuần nhuyễn, nội công nhập vào kiếm, uy lực phát ra lăng lệ kinh nhân, đề cao lực sát thương và độ cứng rắn, dùng ngọn cỏ, chiếc lá mà có thể khai thạch đoạn kim là chuyện bình thường.
Đạt đến cảnh giới Hóa Kiếm tức là biến mình thành kiếm, cả thân thể đều là kiếm, ngay cả ánh mắt cũng sắc bén như kiếm, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tạo thành kiếm khí, người luyện đến cảnh giới này của Thiên Kiếm Môn cũng không nhiều.
Phương Diệp nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi:
- Vậy sư phụ đã đến cảnh giới nào rồi?
Nghiêm Tuấn đang nói lại bị Phương Diệp ngắt lời vốn hơi bực, nhưng thấy Phương Diệp hỏi cảnh giới của mình thì hắn chợt im lặng, ánh mắt trở nên mơ hồ, quay đầu nhìn về phía xa xăm, trầm giọng nói:
- Hiện nay ta đã luyện đến cảnh giới Bát đoạn Tiểu thừa Nhập Thần, Nhập Thần là một cửa ải khó khăn đối với tất cả mọi người luyện võ, không phải là kỳ tài võ học thì phải có kỳ ngộ thì mới mong đạt đến cảnh giới này, ta luyện Vô Thượng Thiên Kiếm quyết đã đến cảnh giới Hóa Kiếm đại thành, Vạn Kiếm Quy Nguyên quyết cũng đại thành,….Bây giờ ta đã luyện đến cảnh giới cuối cùng của công pháp, trừ phi đột phá được Nhập Thần, bằng không thì tu vi nội công sẽ không thay đổi.
Phương Diệp nghe Nghiêm Tuấn nói vậy, lập tức hỏi:
- Chẳng lẽ sau Nhập Thần còn có cảnh giới khác?
Nghiêm Tuấn cười cười nói:
- Tất nhiên là có, sau Nhập Thần chính là Thiên Kiếp, đây là cảnh giới mà vạn người cầu cũng không đạt đến, người đạt đến cảnh giới Thiên Kiếp phải trải qua Cửu Lôi Thiên Kiếp, thành công độ kiếp thì đạt đến cảnh giới Thiên Kiếp, cải lão hoàn đồng, thọ mệnh lên đến ba trăm tuổi, công phu siêu phàm thoát tục.
Phương Diệp như bị hấp dẫn, không kìm được hỏi:
- Thế nhưng, cảnh giới có tăng nhưng công pháp bị giới hạn thì làm sao phân chia đẳng cấp giữa người với người?
- Cho dù công pháp bị giới hạn đi chăng nữa, nhưng cảnh giới mạnh hơn thì nội công vẫn dồi dào và tinh thuần hơn, sự chênh lệch đó chỉ có thể bổ khuyết bằng công pháp và chiêu thức.
Nghiêm Tuấn nói xong lại tiếp tục:
- Giống như ta và chưởng môn đều luyện công pháp Vô Thượng Thiên Kiếm quyết đến đại thành, nhưng cảnh giới của ta lại cao hơn chưởng môn năm đoạn, nếu so chiêu với nhau, trừ phi chưởng môn xuất ra tuyệt chiêu, bằng không chắc chắn sẽ bại! Huống chi, đạt đến Thiên Kiếp thì có thể dung nhập ba tầng công pháp Khai Kiếm, Khống Kiếm và Hóa Kiếm thành một, tạo ra một tầng công pháp cao hơn, gọi là Thiên Kiếm, chỉ có người đạt đến cảnh giới Thiên Kiếp mới ngộ ra được Thiên Kiếm.
Phương Diệp như vỡ lẽ, vội hỏi:
- Vậy Thiên Kiếm Môn chúng ta, có ai đạt đến cảnh giới Thiên Kiếp chưa?
- Hiện nay, đạt đến cảnh giới Thiên Kiếp trong Thiên Kiếm Môn chỉ có hai người, một là sư phụ Long Thiên Cừu của ta, hai là phụ thân của Thất sư thúc, cũng là sư tổ của ta - Vu Vân Hải!
Đột nhiên, từ phía Nghị Sự Các vang lên tiếng chuông triệu tập, nghe thấy tiếng chuông, Nghiêm Tuấn vội vàng tung người bỏ đi, trước khi biến mất còn để lại một câu:
- Ta chỉ nói sơ qua cho ngươi hiểu, muốn biết chi tiết hơn thì ngươi hãy đến Tàng Thư Các đọc thêm thư tịch….
Nói chuyện với Nghiêm Tuấn một lúc, Phương Diệp đã hiểu ra rất nhiều chuyện, đồng thời hắn cũng rất tò mò về lịch sử giang hồ, cho nên nhân lúc trời còn sớm liền chạy đến Tàng Thư Các.
Tàng Thư Các ở đâu thì Phương Diệp cũng không biết, đang muốn hỏi thăm thì thấy một đám người đang ẩu đả với nhau, thấy vậy, Phương Diệp vô cùng ngạc nhiên, phải biết rằng trong Thiên Kiếm Môn tuyệt đối nghiêm cấm sư huynh đệ đánh nhau, trừ phi là bàn luận trên võ đài, có sự chứng kiến của các vị sư trưởng.
Tuy nhiên, suy nghĩ một chút thì Phương Diệp liền cảm thấy bình thường, quy định được sinh ra không phải là để bắt buộc, mà chỉ là giới hạn mà thôi, thử hỏi khi người khác bị đánh thì quy định có cứu được họ không?
Đang muốn quay người bỏ đi, không xen vào thì một giọng nói cực kỳ kiêu ngạo vang lên:
- Hừ, Lưu Canh, ngươi thật to gan, lời của sư huynh mà ngươi cũng dám cãi lại, ta không dạy dỗ ngươi một trận thì không biết ngươi còn ngông cuồng đến mức nào.
Âm thanh vừa dứt thì tiếng đấm đá huỳnh huỵch cũng vang lên, hai kẻ một mập một cao gầy đang vung chân vung tay loạn xạ, kẻ bị đánh là một thiếu niên gầy ốm, mặc dù bị đánh nhưng hắn vẫn giữ chặt cái bọc vải, răng nghiến chặt môi đến bật máu, thế nhưng tuyệt không hề rên lấy một tiếng.
Thấy giọng nói của tên vừa lên tiếng có chút quen quen, Phương Diệp không kìm được nhìn kỹ vài phần, liền nhận ra đối phương.
Tên mập và tên cao gầy kia chính là Đường Nguyên và Hồng Phong lúc trước đã từng có xích mích với Phương Diệp ở đại môn Thiên Kiếm Môn, cứ mỗi lần nhớ đến vẻ mặt của bọn chúng là Phương Diệp lại cảm thấy tức tối, thầm phát thệ phải kiếm cơ hội trả thù.
Thế nhưng hai tên này đã gia nhập Thiên Kiếm Môn được bảy năm, thuộc hàng sư huynh của hắn, trước hết chưa nói việc có thể đụng vào được không, chỉ riêng thực lực của bọn chúng cũng đủ khiến Phương Diệp không dám manh động rồi.
Bỗng nhiên Phương Diệp nảy ra một kế, vội vàng chạy tới, hô lên:
- Viên sư thúc tới, Viên sư thúc tới….
Đường Nguyên và Hồng Phong đang thượng cẳng chân hạ cẳng tay nghe thấy tiếng hô hoán thì quay đầu nhìn lại, thấy kẻ chạy đến có gương mặt rất quen, thế nhưng bọn hắn cũng không có thời gian để nhớ lại, khi ba chữ “Viên sư thúc” lọt vào tai thì thân thể bọn chúng không kìm được mà run rẩy, không nói hai lời liền xoay người bỏ chạy.
Thấy hai tên nhanh chóng lẩn mất thì Phương Diệp phì cười nói:
- Tên mập kia không ngờ lúc chạy cũng nhanh như vậy, tên họ Viên kia quả nhiên lợi hại, ngay cả hai tên kiêu ngạo này khi nghe đến tên hắn cũng phải bỏ chạy, hắc hắc….
Đỡ thiếu niên kia dậy, Phương Diệp thấy hắn vẻ mặt lanh lợi sáng sủa, hơn nữa còn rất quật cường thì vô cùng hứng thú, cười nói:
- Ta là Phương Diệp!
- Đa tạ, ta là….
Lưu Canh….
Phương Diệp thấy tính tình tên Lưu Canh này cũng được, không khỏi tò mò hỏi:
- Tại sao ngươi bị đánh?
Lưu Canh ngập ngừng một chút, rồi nói:
- Bởi vì ta có một tấm lệnh bài tham gia đại hội Long Đấu….
- Đại hội Long Đấu?