Diệt Thế Kỷ

Từ lúc đưa nhóm đàm phán trở về, Luật vẫn đứng lặng dưới gốc cự mộc, Balberith sau khi liếc nhìn hắn một cái cũng rời đi, nơi này chỉ còn lại hắn cùng Tần Trạm đang yên lặng thủ hộ phía sau. Sau đó, cuộc sống của họ lại trở về quỹ đạo thường ngày, đến giờ ăn thì ăn, đến giờ ngủ thì đi ngủ.

Chỉ là, hôm nay Luật không có tâm tình nói chuyện, Tần Trạm cũng im lặng ở bên, làm bạn với hắn.

Trong đêm tối, Tần Trạm nhẹ nhàng ôm Luật vào lòng, hắn biết tâm trạng thực sự của Luật không hề bình thản như những gì y biểu lộ ra ngoài, cái nhếch môi của y khi nhìn thấy đủ loại hình thái khác nhau của nhân loại lúc biết được chân tướng, là bởi vì ẩn nhẫn.

Bởi vừa lên giường nên hai người vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, hơn nữa với những gì xảy ra ngày hôm nay, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng chợp mắt. Đêm nay, đối với nhân loại chắc chắn là một đêm không ngủ, mà hắn và Luật cũng vậy, chỉ có điều lập trường cùng lý do của bọn họ khác xa nhau mà thôi.

“Tần Trạm.” Luật khẽ gọi tên của Tần Trạm.

“Chuyện gì? Luật.” Tần Trạm mở mắt, cúi xuống nhìn người đang nằm yên trong ngực mình, ôn nhu hỏi.

“Ngươi muốn ôm ta sao?” Không khí ngưng lặng trong giây lát, rồi tiếng của Luật vang lên.

Tần Trạm trợn to mắt, cánh tay đang ôm Luật cũng cứng đờ, sau đó hắn mới chậm rãi đáp lời, “Sao bỗng dưng lại hỏi chuyện này?”

“Ngươi muốn không?” Luật ngẩng đầu lên, hỏi lại. Ánh sáng nhu hòa trong Thủy Tinh thành, xuyên thấu qua lớp màn tơ chiếu vào phòng, lại để cho Tần Trạm có thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt Luật.

“Ta muốn.” Tần Trạm thành thật trả lời, tuy hắn vẫn chưa biết tại sao Luật lại hỏi thế, nhưng hắn quả thật rất muốn ôm lấy Luật, mà việc này cũng không cần phải giấu giếm, bởi từ rất lâu về trước, hắn đã ôm ấp loại ý niệm xấu xa này, “Vẫn luôn luôn muốn.”

“Như vậy, hãy ôm ta đi.” Câu nói thốt ra từ bờ môi Luật khiến cho lý trí của Tần Trạm suýt chút nữa vỡ tan.

Hô hấp của Tần Trạm bỗng trở nên dồn dập, cảm giác khô nóng quen thuộc nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, thế nhưng, hắn vẫn cố gắng áp chế, “Luật, không được trêu chọc ta.” Bởi cách trêu đùa này, hắn không tài nào chịu nổi.


Chỉ thấy Luật bỗng ngẩng đầu lên, ghé sát vào mặt hắn, và rồi hai bờ môi chạm vào nhau.

Nếu thế này mà còn chịu được thì Tần Trạm không xứng là nam nhân. Dục hỏa của hắn bốc lên vùn vụt, xoay người một cái đã đem đặt Luật nằm dưới thân mình. Lúc này đây nụ hôn của hắn không phải là những cái chạm môi nhẹ nhàng, thoáng qua khi trước mà là điên cuồng và mạnh mẽ, như thể muốn cướp đoạt hết mọi thứ trong khoang miệng Luật, không để y có cơ hội thở dốc nào.

Khi hai người tách ra, hô hấp của Luật đã bất ổn mà hô hấp của Tần Trạm cũng dồn dập, dục vọng trong mắt Tần Trạm càng bùng cháy mãnh liệt, nhìn bờ môi ướt át, hồng nhuận, hơi sưng đỏ lên của Luật, ánh mắt hắn không khỏi lại sâu thêm vài phần.

“Không tiếp tục?” Luật nói như đang khiêu khích.

Tần Trạm cắn chặt môi, nhắm mắt, để bản thân tỉnh táo lại, nhưng vẫn không thể nào đè nén được dục hỏa hiện hữu nơi đáy mắt, “Ta không muốn ôm ngươi trong tình trạng này.” Hắn khát cầu Luật, muốn ôm Luật nhưng hắn càng mong muốn chuyện này diễn ra khi hai người lưỡng tình tương duyệt, chứ không phải chỉ đơn phương từ phía hắn.

“Thế nhưng ta muốn ngươi ôm ta.” Luật tựa hồ không hay biết hắn đang phải chịu đựng khổ sở đến mức nào, tiếp tục thốt ra những từ ngữ câu dẫn hắn phạm tội, chân cũng khẽ cử động một chút khiến hắn phải hít sâu vào một hơi, hô hấp càng thêm hỗn loạn, thế nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng.

“Tại sao?” Tần Trạm vừa ẩn nhẫn, vừa hỏi.

“Bởi vì ta muốn quên hết mọi thứ,” Hắn không có cách nào đánh mất trí nhớ, không thể nào quên được, chỉ còn cách tìm chuyện có thể khiến hắn quên hết mọi nỗi bi thống này, hơn nữa, thứ hắn có thể cho Tần Trạm cũng chỉ có thân thể mình cùng phút giây hiện tại mà thôi.

“Tần Trạm, hãy để ta quên hết mọi thứ, để ta không thể suy nghĩ, cũng không có cách nào nghĩ đến bất cứ chuyện gì, ngươi có thể làm được sao?” Yêu cầu quá ái muội cùng nỗi đau đớn lộ rõ trong ánh mắt hắn khiến Tần Trạm không có cách nào cự tuyệt.

Tần Trạm quỳ một gối trên giường, nâng một bàn tay của Luật, sau đó đặt lên một nụ hôn, đầy thành kính cùng quyến luyến.

“Như ngươi mong muốn, Tế Tư của ta.” Sau đó cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Luật. Trong đôi mắt ấy vẫn còn thanh minh, nhưng nhiều hơn nữa là si mê, khao khát cùng nhu tình, “Ta sẽ để ngươi quên hết mọi thứ, cùng ta trầm luân, Luật.”


“Ta đang chờ đây.” Luật cười ngạo nghễ, ngữ khí mang theo chút mỉa mai cùng khinh thường, giống như đang khiêu khích, tựa hồ không tin tưởng vào khả năng của Tần Trạm.

Là một nam nhân, Tần Trạm sao có thể chịu được việc người mình yêu nghi ngờ năng lực của mình.

Hắn liền hôn Luật, để đôi môi ấy không thể thốt ra những lời lẽ khiêu khích hắn nữa, bàn tay cũng bắt đầu di chuyển khắp nơi. Khác với vẻ ôn nhã thong dong ngày thường, lúc này đây, hành động của Tần Trạm lại vô cùng vội vàng gấp gáp.

Thô lỗ giật tung lớp quần áo từng kĩ càng vì Luật chuẩn bị, đầu ngón tay rốt cuộc chạm vào làn da mà hắn khát vọng từ lâu, xúc cảm mềm mại trơn nhẵn như đồ sứ tựa như hút chặt lấy ngón tay của hắn, khiến hắn không thể nào buông được, cuối cùng phải dùng cả bàn tay ôm lấy để có thể cảm thụ càng thêm chân thật.

Hai bờ môi không ngừng gắn bó, giao hòa, cuồng nhiệt, từ kẽ hở giữa chúng có sợi chỉ bạc trào ra khiến không khí càng thêm ái muội.

Vành môi Tần Trạm không ngừng lưu luyến trên môi Luật, một lúc lâu sau mới chịu chuyển sang khóe miệng, lướt qua hàm, hôn xuống cổ rồi yết hầu, thậm chí còn nghịch ngợm cắn một cái trên hầu kết của Luật khiến cả người y run rẩy một phen.

Thấy hành động của mình gây ra hiệu quả như thế, cảm giác thành tựu cùng thỏa mãn không ngừng dâng lên và tràn ngập trong lòng Tần Trạm, hắn càng muốn Luật bởi vì mình mà sinh ra nhiều phản ứng, có được nhiều cảm thụ hơn thế nữa.

Khi ngón tay chạm đến một điểm hơi nhô lên, hô hấp của Tần Trạm lập tức hỗn loạn thêm một chút, đầu tiên là khẽ vuốt, sau đó bắt đầu tăng lực đạo xoa nắn vuốt ve, cuối cùng môi cũng dời xuống chỗ ấy, đầu lưỡi lướt qua, thành công khiến Luật bật ra tiếng thở dốc, cổ vũ Tần Trạm càng thêm không ngừng ra sức cày cấy mỗi một tấc đất trên người Luật.

Toàn bộ thân thể Luật đều bị Tần Trạm nếm qua, vài nơi vẫn chưa kịp khô dấu nước, nhiều chỗ bị mút vào biến thành hàng loạt điểm đỏ diễm lệ.

Tần Trạm không ngừng âu yếm tất cả các địa phương trên cơ thể Luật, không phải với sự vội vàng xúc động lúc ban đầu mà vô cùng ôn nhu, dịu dàng, dù cho bản thân đang chịu đựng cực kỳ thống khổ cũng không muốn Luật phải chịu bất cứ thương tổn nào. Thế nhưng, ngay khi tiến vào cơ thể Luật, Tần Trạm rốt cuộc không thể nào bảo trì lý trí của mình được nữa, mọi hành động bắt đầu trở nên cuồng loạn.

Một đêm này, tràn ngập kích tình, một đêm này, Tần Trạm căn bản không chợp mắt, mà không ngừng khao khát, chiếm giữ Luật. Sau nhiều năm chờ đợi, hắn rốt cuộc đã có thể ôm người mình yêu vào lòng, dục vọng kiềm nén bao nhiêu năm nay sao có thể dễ dàng dập tắt.


Thẳng đến khi trời tảng sáng, Luật đã sớm bất tỉnh nhân sự, Tần Trạm mới khó khăn lắm buông tha cho Luật, ôm y vào lòng, cũng nhắm mắt ngủ say.

.

Khi Tần Trạm mở mắt ra, mặt trời đã lên cao, mà Luật vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Tần Trạm ôn nhu nhìn người trong ngực mình, dục vọng của hắn vẫn còn chôn trong cơ thể Luật, sự bao bọc ấm áp ấy khiến hắn không nỡ rời đi, cứ muốn giữ mãi tư thế này, ôm y đến vĩnh viễn.

Biết rõ yêu cầu của Luật hôm qua là bởi nỗi đau đớn trước vận mệnh cuối cùng của nhân loại, nhưng Tần Trạm vẫn không thể đè nén được cảm giác sung sướng và hạnh phúc trong lòng, nhìn người mình yêu đang nhu thuận ngủ trong lòng, ánh mắt hắn ngập tràn hạnh phúc và ngọt ngào đến cực điểm.

.

Đến giữa trưa, Luật cũng tỉnh dậy, lông mi vừa động đã nghe một thanh âm ôn nhu quen thuộc vang lên bên tai, “Sớm, Luật.” Mà lúc này người nói có vẻ như đang đặc biệt cao hứng.

Mơ mơ hồ hồ chưa tỉnh hẳn khiến Luật tạm thời chưa kịp nhớ tới chuyện tối qua, vừa lên tiếng trả lời, đang chuẩn bị đứng dậy liền cảm giác được cơ thể mình có vài chỗ bất thường khiến hắn không cách nào thành công. Eo đau như sắp gãy, lại thêm cái nơi khó mở miệng kia, hình như còn đang hàm chứa vật gì trong đó.

Rốt cuộc Luật cũng nhớ ra ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Vì thế, hắn cảm thấy bối rối, xấu hổ sao? Không, hắn hoàn toàn không có cảm giác này, bởi vốn là do chính hắn yêu cầu nên lúc này cần gì phải có những cảm xúc kia.

“Đi ra, ta muốn tắm rửa.” Luật có thể cảm giác được, bởi vì động tác của mình, thứ kia dường như bắt đầu lại trở nên không an phận, bèn hung hăng liếc Tần Trạm một cái.

Tần Trạm tuy không nỡ những vẫn ngoan ngoãn nghe lời Luật. Hắn biết rõ, những thứ kia nếu cứ ở mãi trong cơ thể Luật sẽ khiến y không thoải mái, cũng tự trách chính mình tối qua sơ suất không giúp Luật thanh lý. Bất quá, ai bảo cơ thể Luật mỹ vị như thế khiến cho tất cả lý trí của hắn đều bay mất, sao còn có thể nghĩ đến những chuyện khác.

Rời khỏi cơ thể Luật, tất nhiên phải chạm vào vách tường trong hoa động, loại cảm giác tuyệt vời này khiến cho Tần Trạm không khỏi rên rỉ một tiếng, lại thêm thanh âm xấu hổ phát ra từ nơi ấy nên khi hoàn toàn rút khỏi, vật kia của Tần Trạm đã có đầy đủ tính công kích, không ngừng kêu gào chủ nhân tiếp tục công thành đoạt đất.

Khoảng cách gần như thế, Luật sao có thể không cảm nhận được sự biến hóa của Tần Trạm, bất quá, hắn sẽ không để Tần Trạm có cơ hội tiếp tục, dù sao hắn cũng không muốn bị y giết chết trên giường a.

“Không thể tưởng được ngươi cũng sẽ cầm thú như vậy.” Dù sao cũng đã làm, Luật chẳng buồn thẹn thùng trước mặt Tần Trạm nữa, vì chúng chẳng có nghĩa lý gì. Những gì không nên nhìn y đều đã nhìn, hắn cũng không quên, tối qua Tần Trạm đã làm bao nhiêu chuyện người bình thường chẳng buồn làm. Bởi Luật vẫn chưa mặc quần áo vào nên rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy những dấu vết trên cơ thể mình, nhớ lại sự điên cuồng tối qua của Tần Trạm, quả thật không hề giống vẻ tao nhã ôn nhu y vẫn lộ ra ngoài.


Nhìn những dấu vết trên người Luật, Tần Trạm cũng không biện minh thêm gì, chỉ chăm chú nhìn Luật, hắn chính là một dã thú, hận không thể đem cả người Luật nuốt luôn vào bụng, một mẩu xương cốt cũng không chừa.

Luật định đứng dậy, không ngờ hai chân lại mềm nhũn, ngã khuỵ xuống, may mà trên đất có phủ một lớp thảm dày mềm mại nên cũng không bị thương.

Bất quá Tần Trạm lại bị dọa không nhỏ, hô to một tiếng “Luật” liền vội vã chạy đến bên người Luật, ngay cả dục vọng phía dưới cũng mềm nhũn đi.

“Sao thế?” Tần Trạm lo lắng hỏi han.

Luật lại hung hăng trừng Tần Trạm một cái, “Không đứng nổi.” Đều do người này không biết tiết chế.

“A”, Tần Trạm khẽ giật mình, sau đó lập tức hiểu ra là do lỗi của mình, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười tươi rói trông cực kỳ vô sỉ, bởi vì chuyện đó mà khiến Luật trở nên như vậy, hắn cảm thấy rất vui vẻ, thỏa mãn cùng đắc ý, “Ta ôm ngươi đi.” Trước khi Luật kịp làm ra chuyện gì để trà thù, Tần Trạm đã bế Luật lên, sau đó ôm vào phòng tắm, dịu dàng đặt vào trong nước ấm. “Cần giúp đỡ gì thì gọi ta.”

Tuy Tần Trạm rất muốn được tự tay giúp đỡ Luật, nhưng nếu hắn làm như thế thật, thì rất có thể hắn lại ôm Luật thêm lần nữa, mà chuyện này không thể được a.

Nhìn thấy Tần Trạm thức thời bước ra ngoài như thế, Luật âm thầm gật đầu, rất tốt, bằng không hắn cũng sẽ đuổi y đi.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, hồi phục vài phần khí lực, Luật đứng dậy chuẩn bị rời phòng tắm mới phát hiện ra nơi này chẳng có bộ y phục nào, mà lúc này Tần Trạm cũng vừa tiến vào, cầm một bộ quần áo mới tinh trên tay, thấy Luật ra khỏi phòng tắm, vội vàng bước qua giúp Luật mặc đồ, dù sao cũng không thể để Luật bị cảm được.

Xong xuôi hết mọi thứ, Tần Trạm nói, “Lát nữa ta làm cơm, giờ ngươi chịu khó ăn chút lê ướp lạnh lót dạ.” Lúc này Luật hẳn cũng đói bụng rồi.

Luật gật đầu, bước ra ngoài, còn Tần Trạm vẫn ở lại, dọn dẹp nhà tắm sạch sẽ.

Một ngày mới lại bắt đầu.

END 108.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận