Diệt Thế Kỷ

“Luật!” Tần Trạm rốt cục cũng chạy tới được đây, tê tâm liệt phế gào lên, khiến cho Văn Nhân Lẫm đang định đến xem tình hình của Luật bối rối dừng lại.

Tần Trạm kỳ thật đã sớm tỉnh lại, cũng muốn lập tức đuổi theo Luật, bởi lời nói của Luật trước khi đi khiến hắn bất an. Chỉ là, hắn không thể, vì có một cỗ lực lượng cường đại ngăn cản hắn, mà hiện tại, trên thế giới này, tồn tại có thể ngăn được hắn không nhiều, cỗ lực lượng nhu hòa này chính là của ý thức thế giới.

Hắn đứng nhìn thế giới hủy diệt, cũng nhìn thấy tất cả những gì Luật đã làm. Vào thời khắc cuối cùng này, y cư nhiên lại ra tay cứu nhân loại. Sau đó, hắn được ý thức thế giới cho biết thệ ước của Luật, y dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy cơ hội cho nhân loại tiếp tục tồn tại. Biết được tin này, hắn chẳng còn suy nghĩ gì được nữa, cho dù cả thế giới rơi vào cảnh long trời lở đất trước mặt, hắn cũng không cảm thấy chút bi thương nào.

Hắn muốn lập tức đến bên cạnh Luật, lại bị ý thức thế giới ngăn cản. Hắn rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Luật không thể thản nhiên tiếp nhận tình cảm của hắn, mà lại ôm tâm thái trốn tránh, rốt cuộc hiểu được tại sao ánh mắt Luật lại mang theo áy náy khi nhìn hắn, không chỉ vì không thể đáp lại tình cảm của hắn, mà còn vì y đã biết y sẽ không thể cho hắn lời hứa hẹn lâu dài, vì ngay từ đầu y đã quyết định rời khỏi hắn.

“Tại sao lại gạt ta?” Tần Trạm chất vấn. Tại sao đến giờ mới cho hắn biết chuyện này.

Tiếng lá cây xào xạc truyền vào trong tai Tần Trạm, ý bảo, nếu sớm nói cho hắn, hắn sẽ tuyệt đối không bình tĩnh như vậy, không thể cho Luật ôn nhu cùng quan tâm, mà chỉ sẽ làm Luật bị tổn thương. Cái nó và Balberith muốn, là Luật được hạnh phúc.

“Vậy còn ta thì sao?” Như vậy, ta sẽ phải thừa nhận thống khổ như lúc này đây. Không muốn, không muốn, hắn không muốn thế.

Thế giới cuối cùng cũng ngừng rung chuyển, Tần Trạm cũng nhìn thấy Luật ngã xuống, trong nháy mắt ấy, tim hắn như ngừng đập, lập tức xuất hiện bên cạnh Luật ngay khi lực lượng hạn chế hắn không còn.

Tần Trạm bước nhanh về phía Luật, nhìn nụ cười thản nhiên trên khuôn mặt được những đóa hoa vây quanh của y.


“Luật, dậy nào.” Hắn quỳ xuống bên cạnh Luật, run rẩy chạm vào, nhẹ nhàng ôm y lên. Hắn muốn đánh thức Luật, thế nhưng y vẫn chẳng hề đáp lại. Tần Trạm cố gắng nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói, “Luật, đừng ngủ nữa, dậy đi nào.” Hắn dùng sức lay Luật mạnh hơn nữa, thế nhưng y vẫn không trả lời.

“Luật, đừng ngủ nữa, dậy đi mà.” Ngữ khí của Tần Trạm trở nên gấp rút, nhiễm thêm vài phần nghẹn ngào.

“Luật, ta sắp tức giận a, nhanh nhanh dậy đi.” Thanh âm Tần Trạm tràn đầy phẫn nộ, thế nhưng bất luận hắn làm thế nào, Luật vẫn không tỉnh lại.

“Tần… Trạm, ca.” Văn Nhân Lẫm nhìn thấy màn này, dường như đã minh bạch được điều gì. Hắn mở to mắt nhìn Luật, nhìn Tần Trạm đang lặng lẽ rơi lệ.

Tần Trạm thô lỗ nắm lấy cổ áo của Luật, hét, “Dậy đi cho ta.” Tay còn lại vung lên, hung hăng tát vào mặt Luật, phát ra một tiếng “ba” vang dội, khiến một bên má của Luật đỏ bừng. Thấy Luật vẫn không tỉnh, Tần Trạm lại tiếp tục đưa tay lên, Văn Nhân Lẫm rốt cuộc chịu không được, giữ tay của Tần Trạm lại.

“Tần Trạm, đừng như vậy.” Văn Nhân Lẫm muốn khuyên, nhưng không biết khuyên Tần Trạm thế nào. Hắn cũng không thể tin, ca của hắn cứ như vậy mà mất sao? Kết quả này thật sự khiến người ta khó có thể tiếp nhận.

Tần Trạm đẩy tay của Lẫm ra, ôm Luật vào lòng, nói, “Đừng đối xử với ta như vậy, Luật, đừng tàn nhẫn với ta như vậy.” Ngữ khí cầu xin, bi thương thống thiết, nước mắt của Tần Trạm không ngừng rơi xuống khuôn mặt Luật, chảy qua gò má, tựa như Luật cũng đang rơi lệ, “Sao ngươi có thể tàn nhẫn với ta đến thế!” Tần Trạm gào lên.

Ba ngày qua, ta cảm thấy mình hạnh phúc biết bao nhiêu, thì hiện tại lại cảm thấy bi thương bấy nhiêu. Khi ta cho rằng cuối cùng cũng đã có được ngươi, ngươi lại cho ta một kết cục như vậy. Nếu ngươi nhất định phải làm chuyện này, sao lại đem chính mình cho ta? Là áy náy, hay bù đắp? Nếu cái giá phải trả khi ôm ngươi lớn đến vậy, ta không cần.


“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi.” Cho dù ta yêu ngươi đến điên cuồng, ta cũng sẽ không tha thứ ngươi. Ta hận ngươi, hận ngươi để ta lại một mình, hận ngươi đối xử với ta tàn khốc như thế.

“Cầu ngươi, tỉnh lại đi được không?” Tần Trạm nức nở, tiếng khóc thảm thiết như thể đau đớn từ tận sâu trong tâm hồn. Chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta sẽ không hận ngươi, ta sẽ tha thứ cho ngươi.

“Tần Trạm,” Ánh mắt của Văn Nhân Lẫm đã bắt đầu lên men, bởi trạng thái của Tần Trạm lúc này, cũng vì cái chết của Luật. Ca hắn đã mất, Tần Trạm cũng không thể cứ tiếp tục như vậy a. Văn Nhân Lẫm cố gắng khiến cho thanh âm của mình trấn định, hắn muốn Tần Trạm nghe thấy rõ ràng, “Ca bảo ta nói cho ngươi biết, không cần khổ sở, đây là lựa chọn của hắn.”

“Lựa chọn?” Nghe Văn Nhân Lẫm chuyển lời, Tần Trạm nở nụ cười, “Đúng vậy a, lựa chọn của Luật. Hắn lựa chọn cho nhân loại một đòn đau đến tận xương, một tình huống gần như là tuyệt cảnh, để nhân loại hoàn toàn tỉnh ngộ, thế nhưng hắn cũng lựa chọn dùng sinh mệnh đổi lấy cơ hội cho nhân loại tiếp tục sống sót. Một khi đã lựa chọn, liền sẽ không hối hận, sẽ không quay đầu lại, đây là Luật của ta a.” Thanh âm của Tần Trạm thực ôn nhu, một loại ôn nhu khiến người ta thấy mao cốt tủng nhiên.

“Tại sao các ngươi có thể còn sống, tại sao Luật của ta lại vì cứu các ngươi mà phải trả giá sinh mệnh của chính mình?” Tần Trạm nhìn về phía những người còn sống, ánh mắt trống rỗng kia ẩn chứa vẻ điên cuồng muốn tàn sát tất cả. “Luật đã không còn, sao các ngươi lại có thể còn sống?”

Ánh mắt của hắn như đang nói, Luật đã mất, vậy các ngươi cũng xuống địa ngục đi. Thế giới không có Luật, có bị hủy cũng không sao cả.

Khí tức cuồng bạo phát ra từ Tần Trạm ngày càng rõ rệt, sát ý lạnh lẽo nhắm thẳng vào những người còn sống. Vì cái chết của Luật, Tần Trạm đã điên rồi, những cảm xúc bi thương, thống khổ vì nhân loại sắp bị hủy diệt trước kia đã không còn. Vì bọn họ mà Luật của hắn phải chết, chính bọn họ hại chết Luật của hắn. Thân bằng hữu thuộc thì sao, hắn chỉ cần Luật, chỉ cần một mình Luật.

“Tần Trạm, ngươi muốn cô phụ tâm ý của Luật sao?” Làm xong tất cả mọi việc, Balberith đến chỗ Tần Trạm và Luật để đặt dấu chấm hết cho lần thẩm phán này. Hắn là Hủy diệt chi quân, cho nên không giống những “Người chấp hành”, cho dù hiện giờ, những ý thức căm hận đã ít đi rất nhiều, nhưng chỉ cần còn có sinh mệnh, còn có những ý thức ấy, thì hắn sẽ tiếp tục tồn tại. Bất quá, lần này vậy là đã xong, hắn cũng nên nghỉ ngơi một chút, nhân loại đã nhận ra sai lầm hẳn sẽ rất cố gắng sống thật tốt, thật hòa thuận, mà hắn thì không thích không khí như vậy, không khí ấy cũng không thích hợp với hắn – Hủy diệt chi quân Balberith.


Balberith vừa xuất hiện liền áp chế Tần Trạm. Trên đời này, người có thể áp chế Tần Trạm trước mắt đã mất một, nhưng vẫn còn hắn đây.

Tình huống thật sự rất đáng cười, người vốn để ý nhân loại lúc này lại muốn hủy diệt nhân loại, kẻ muốn hủy diệt nhân loại, lại bảo vệ nhân loại.

“Đừng cản ta, Balberith.” Đối với Balberith, Tần Trạm cũng là bộ dạng mắt mạo hung quang, đằng đằng sát khí, rất có cảm giác ngươi dám cản ta ta sẽ giết ngươi. Không nói đến chuyện Tần Trạm có thể thắng được Balberith hay không, chỉ là đối với Tần Trạm mà nói, có lẽ chết cũng là một chuyện tốt, bởi vì như vậy, hắn sẽ có thể đoàn tụ với Luật.

“Ta đương nhiên phải ngăn cản ngươi, nếu không Luật khi tỉnh lại, nhất định sẽ hận ngươi đến chết.” Balberith nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng đối với Tần Trạm lại như sấm sét giữa trời quang.

“Ngươi nói cái gì?” Tần Trạm cứng ngắc nhìn Balberith, “Lời của ngươi có ý gì?” Hắn không muốn đoán, hắn muốn một kết quả rõ ràng.

“Với tình yêu thương mà ý thức thế giới dành cho Luật, ngươi cho rằng nó sẽ để mặc Luật chết đi sao?” Balberith trêu tức nói.

“Ý của ngươi là…” Nét điên cuồng trong đôi mắt của Tần Trạm biến mất, thay vào đó là vẻ mừng như điên khi mất mà lại được.

“Chuyện này, Luật cũng không biết,” Balberith giải thích. “Lúc trước Luật lập thệ ước này, là vì nhân loại có thể tiếp tục tồn tại, hắn chấp nhận đánh đổi bằng sinh mệnh của chính mình. Hắn nói đây là điều duy nhất có thể làm để bồi thường việc hắn cướp đoạt sinh mệnh của người khác, đương nhiên, nếu không thể cứu được ai thì phần thệ ước này cũng sẽ vô giá trị, cho nên Luật mới chấp nhất việc nhân loại tỉnh ngộ, thậm chí là bằng bất cứ giá nào, bởi vì nếu nhân loại không tỉnh ngộ, vẫn làm thương tổn thế giới, thì những gì hắn làm đâu còn chút giá trị gì. Luật a, kiên trì đến mức khó tin. Cũng may mà, các ngươi không để Luật thất vọng, còn có chút giá trị để tiếp tục sống.” Balberith nhìn về phía những người còn sống sót.

Những người còn sống đều là những người biết sám hối, nghe Balberith nói vậy, liền đồng loạt cúi đầu.


“Không nên phạm sai lầm lần nữa, bởi lần tới, Luật không giúp được các ngươi nữa đâu, thế giới cũng sẽ không cho phép chuyện ấy xảy ra, cho dù là Luật cũng không thể thay đổi quyết định này, các ngươi sẽ không có tư cách có được nhiều cơ hội để hối hận, ta cũng sẽ không cùng Luật đùa trong một thời gian dài như vậy nữa, mà sẽ một lần giải quyết các ngươi sạch sẽ. Ta tin tưởng, Tần Trạm cũng tuyệt đối không muốn lại trải qua thêm một lần thế này.” Balberith quay đầu nhìn về phía Tần Trạm.

“Phải làm sao Luật mới có thể tỉnh lại?” Nghe Luật không chết, lý trí của Tần Trạm bắt đầu quay lại, cái giá phải trả là sinh mệnh, có nghĩa là cho dù có thể giữ lại tính mạng, thì nhất định phải có thứ thay thế cái giá đó.

“Cần phải trả cái giá rất lớn nha.” Balberith thần bí nói.

“Ngươi nói đi. Bất luận cái giá lớn thế nào cũng được, cho dù là mạng của ta, ngươi cũng có thể lấy đi.” Tần Trạm nói không chút do dự,.

“Mạng của ngươi có ích lợi gì, ta và ý thức thế giới muốn chính là Luật được hạnh phúc. Ngươi giao ra tính mạng, làm sao có thể khiến Luật cảm thấy hạnh phúc? Y theo tính cách của Luật, hắn sẽ thấy vô cùng thống khổ.” Balberith ghét bỏ Tần Trạm, bất quá nói tới nói lui, đều là thể hiện hắn rất coi trọng Luật.

“Vừa rồi Luật lấy lực lượng bản thân chống cự lực lượng của thế giới và ta, đáng ra là phải chết, bất quá, Luật là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngươi cũng thế. Tế Tư là thân phận thế giới ban cho hắn, sinh mệnh của hắn đối với thế giới là quan trọng nhất, không phải muốn chết là chết được. Chỉ cần thế giới không muốn, Luật sẽ chẳng thể chết được, hiện tại bất quá chỉ là ngất đi vì tiêu hao lực lượng quá lớn mà thôi. Cái giá chính là hắn phải hôn mê một thời gian ngắn.” Balberith giải thích.

“Chỉ có như vậy?” Giải thích này khiến Tần Trạm thấy có hơi ngoài ý muốn. Chỉ đơn giản thế thôi sao?

“Chỉ có như vậy? Tần Trạm, thời gian ngắn này, cũng không phải là một hai ngày hay là một hai tháng nha.” Balberith lắc lắc ngón tay.

“Bao lâu?” Tần Trạm hỏi.

END 111.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận