Diệt Thế Kỷ

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn thanh quang kiếm màu bạc bỗng nhiên xuất hiện, Tần Trạm cũng để cho mọi người nhìn thấy rõ ràng, sau đó, thanh kiếm giống như bị thứ gì đó lôi kéo, chậm rãi nổi lên, bay lượn một vòng trên không trung. Cho dù những người ở đây đều quen với việc không để cảm xúc lộ trên mặt, khi nhìn đến thanh quang kiếm vô cùng kỳ dị cùng bất khả tư nghị này cũng không khỏi thất thần, ánh mắt đều dõi theo sự chuyển động của nó.

Thanh kiếm bay một vòng quanh căn phòng xong lại trở về bên người Tần Trạm.

Lúc này, mọi người mới tỉnh táo lại, một thanh kiếm quang màu bạc này cũng chẳng chứng tỏ được điều gì, bọn họ cũng chỉ cho đó là thành tựu của khoa học kỹ thuật chứ không phải do lực lượng kỳ lạ.

Tần Trạm đương nhiên hiểu được điều đó, cho nên, màn trình diễn của hắn vẫn chưa kết thúc.

Tần Trạm vén tay áo bên trái lên, dưới lớp quân trang nghiêm cẩn là cánh tay cân đối đến tuyệt mỹ, lực lượng cùng nét tao nhã kết hợp hài hòa và hữu lực, nếu được cánh tay này ôm vào lòng, nhất định sẽ cảm nhận được thứ gọi là an toàn cùng vững chãi.

Vén áo lên tới khuỷu tay, Tần Trạm vẫn giữ nguyên tư thế của tay trái, duỗi tay phải ra, thanh kiếm quang màu bạc giống như nghe được mệnh lệnh, nhu thuận bay đến nằm trong lòng bàn tay hắn, còn săn sóc hiện ra chuôi kiếm, để Tần Trạm dễ cầm hơn.

Mọi người đều bất động thanh sắc, tò mò quan sát Tần Trạm, bọn họ không biết hắn định làm gì, nhưng không ngại nhìn xem.

Chỉ thấy tay phải của Tần Trạm nắm lấy chuôi kiếm kia, không chút lưu tình cắt qua cổ tay trái mình, thật không ngờ thanh kiếm quang kia lại sắc bén đến vậy, vô cùng lưu loát xẹt qua da thịt Tần Trạm, máu tươi nóng bỏng ồ ạt chảy ra, tí tách rơi xuống bàn hội nghị. Cảnh tượng ấy khiến tất cả mọi người chấn động.

“Trạm nhi.” Người kích động nhất tất nhiên là Tần lão gia tử.

“Tần Trạm.” Văn Nhân Lẫm là người có phản ứng nhanh nhất, nhanh chóng đến bên cạnh Tần Trạm, là một quân nhân, trong người hắn lúc nào cũng mang theo các loại thuốc men cần thiết, trong đó, thuốc cầm máu là thứ bắt buộc phải có.

Tần Trạm ngăn lại động tác của Văn Nhân Lẫm, duỗi thẳng tay trái, để mọi người đều thấy rõ miệng vết thương đang không ngừng chảy máu. Không ai biết, lúc thanh kiếm kia xẹt qua da thịt, trong lòng hắn cảm thấy thực thoải mái, bởi vì, hắn đang thừa nhận thống khổ cùng bị thương tổn. Hắn cũng không phải có thể chất thích bị ngược đãi, chỉ là dưới đáy lòng hắn luôn bị áp lực bởi sự hối hận vì hành vi hôm nay với Luật, mà loại cảm giác tự tổn thương bản thân này có thể xoa dịu đi hận ý kia, cũng là một cách trả thù chính mình.

Cũng bởi vì hắn rất lý trí, nên mới hiểu được nguyên nhân sinh ra ý tưởng vặn vẹo này, mà đối với người có thể thao túng cảm tình của hắn là Luật, ngoài việc tự thừa nhận cảm giác chua xót cùng khủng hoảng do không khống chế được bản thân ra, hắn cũng không bao giờ dám đem những cảm xúc phức tạp ấy đổ lên người Luật nữa.

Nhìn nụ cười ôn nhã cùng thái độ thong dong của Tần Trạm, Văn Nhân Lẫm mới nhớ tới lực lượng kỳ dị mà y hiển lộ hôm nay. Tuy hiểu được tính toán của Tần Trạm, nhưng hắn vẫn không đồng ý với hành vi này của y, chỉ là, Tần Trạm cũng đã làm rồi. Hắn lùi ra phía sau, trong đầu vẫn băn khoăn vì sao Tần Trạm lại chọn lựa phương thức này, đối với một người luôn bình tĩnh lãnh đạm như Tần Trạm, hành động kia rất khác thường.

Thanh quang kiếm dần biến mất, thay vào đó, một quầng sáng màu bạc hiện lên. Bàn tay phải phủ kín ngân quang lướt qua miệng vết thương đang rỉ máu, sau đó, trước con mắt của tất cả những người ở đây, theo tay phải lướt qua, miệng vết thương từ từ khép lại, cho đến khi bàn tay lướt qua toàn miệng vết thương thì dấu kiếm lưu lại cũng hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng xuất hiện bao giờ. Thế nhưng, những vết máu đỏ tươi vương vãi trên bàn hội nghị nói cho bọn họ biết, chuyện kia đã từng xảy ra, chứ không phải là ảo giác của họ.

“Đây là…” Thanh quang kiếm kia có thể giải thích bằng kỹ xảo của khoa học, bởi khoa học cũng có thể làm được chuyện đó, nhưng năng lực chữa trị thần kỳ này, khoa học kỹ thuật vẫn chưa đủ trình độ để làm được.

“Đây là lực lượng mà hạt giống mang đến cho ta.” Tần Trạm thận trọng nhìn những người còn lại trong phòng.

“Chúng ta cần phải biết chi tiết những gì đã xảy ra.” Trên mặt bọn họ đều hiện lên thần sắc vô cùng nghiêm túc.

Cũng giống như Tần Trạm, bọn họ đều nắm giữ vị trí trung tâm trong bộ máy Nhà nước, sao lại không nghĩ đến phương hướng phát triển của việc này? Nghĩ đến số lượng lực lượng hạt giống đây là vấn đề có quy mô toàn cầu, nghĩ đến sẽ có bao nhiêu người có được lực lượng đặc thù, rồi làm cách nào để áp chế sự việc này, một chuyện lớn như thế, phải giải quyết thế nào cho ổn thỏa?

Tần Trạm bắt đầu thuật lại cuộc đối thoại giữa hắn và lực lượng hạt giống.

Theo như lời Tần Trạm, không biết người chế tạo là ai, hạt giống chỉ cần có được linh tính là phép trao đổi không ngang bằng, rồi hạn chế vì phải trong phạm vi 20m mới có thể cảm giác được hạt giống đã thức tỉnh khác, còn có sự lựa chọn của bản thân hạt giống, tất cả các vấn đề ấy vẫn đều là ẩn số.

“Ngươi có ý kiến gì không?” Mọi người đều muốn nghe ý kiến của người hiểu rõ chuyện này nhất –  Tần Trạm.

“Chúng ta phải khống chế những lực lượng này.” Đây là tư tưởng chung của những kẻ nắm quyền, không cho phép dưới tay xuất hiện lực lượng không thể khống chế, mà suy nghĩ này, đều được những người ở đây nhất trí đồng ý.

“Chúng ta cần thương lượng kỹ lưỡng hơn, Tần tiểu tử, ngươi ra ngoài trước đi.” Tuy Tần Trạm là người phát hiện cũng là người đưa ra đề nghị, nhưng cấp bậc hiện tại của hắn vẫn chưa đủ để tham gia vào các quyết định của thượng tầng. Hắn có thể đề nghị, nhưng vẫn chưa có quyền đưa ra quyết định cuối cùng.

“Tuân lệnh.” Tần Trạm thực hiện động tác chào theo nghi thức quân đội rồi cùng Văn Nhân Lẫm bước ra ngoài.

Sau khi cả hai rời đi, bọn họ mới bắt đầu thương nghị nên xử lý chuyện này như thế nào.

Hiện giờ đã có bao nhiêu người thức tỉnh, bọn họ không biết, quang điểm vừa xuất hiện sáng hôm nay, số lượng người thức tỉnh hẳn cũng không nhiều, thực may mắn vì Tần Trạm là người thức tỉnh đầu tiên, cũng không hề giấu giếm, giúp bọn họ biết được chuyện này đầu tiên, cũng như có thời gian để đưa ra biện pháp ứng phó.

Bất kỳ một quốc gia nào cũng sẽ không cho phép những lực lượng như vậy nằm ngoài tầm kiểm soát, dù sớm hay muộn, một cơ cấu quản thúc cùng phụ trách những “năng lực giả” đặc thù kia cũng sẽ ra đời, mà Tần Trạm, không thể nghi ngờ là người lãnh đạo tốt nhất, bởi vì bọn họ khá hiểu biết tính cách cùng bối cảnh của Tần Trạm, cho nên để hắn đảm nhận trọng trách này, bọn họ mới có thể yên tâm.

Như vậy, sẽ có một loạt vấn đề liên quan tiếp theo cần giải quyết là ngành này sẽ nằm trong cơ quan nào và cần phải tiêu phí bao nhiêu dự toán.

Thật ra, dự toán của quốc gia hiện tại không thể chi ra thêm được nữa, vì mấy năm nay, tai nạn thường xuyên xảy ra, nên dự toán chuẩn bị cho tình huống đặc thù không thể động, bên quân phí càng không thể động, nếu không muốn dẫn đến bạo loạn, phía khoa học kỹ thuật càng không cần phải nói, để quốc gia phát triển cường đại, số tiền này bắt buộc phải chi, năm nay còn có mấy hạng mục chuẩn bị công bố thành quả a.

Tất cả đều phát hiện, bọn họ không có dư tài chính để tiến hành chuyện này, thế nhưng, đây là việc phải làm, ngành này càng sớm thành lập, bọn họ càng sớm chiếm được chút tiên cơ.

Bởi vì đang cân nhắc vấn đề tài chính, có người buông ra một câu oán trách, thuận tiện nhắc tới khoản tài chính một tỉ mà Balberith cung cấp cho ngành bảo hộ Luật, “Có người có thể vì bảo hộ một người mà xuất ra cả tỉ, chúng ta muốn thành lập một ngành lại không kiếm ra tiền.”

Nghe thế, có người ánh mắt lóe sáng. “Người phụ trách cái ngành bảo hộ kia là Tần tiểu tử đúng không?”

“Đúng vậy a.” Có người tùy ý trả lời.

“Người phụ trách ngành chuẩn bị thành lập này cũng là Tần Trạm đúng không?” Người nọ tiếp tục nói.

Ánh mắt một số người cũng sáng lên, số còn lại vẫn chưa hiểu, “Ngươi rốt cuộc định nói gì đây?”

“Người phụ trách cả hai ngành đều là Tần Trạm, vì sao chúng ta không hợp chúng thành một.” Ý kiến này quả là tuyệt diệu a.

“Ngươi là nói lấy số tiền kia đem nuôi cả hai ngành?” Cuối cùng cũng hiểu ra.

“Chỉ một ngành thôi.” Người nọ nhắc nhở.

“Làm thế có được không?” Dù sao số tiền kia cũng là của riêng, dùng để duy trì một ngành của quốc gia, từ xưa đến nay chỉ có công khoản tư dùng, sao giờ lại xuất hiện tình trạng tư khoản công dùng rồi?

Mọi người đều chuyển mắt, nhìn về phía Văn Nhân lão gia tử, dù sao Luật cũng là tôn tử của hắn.

“Ta sẽ về bàn lại với Luật.” Bị mọi người nhìn chăm chú, Văn Nhân lão gia tử đành lên tiếng. Nói thật, chuyện này cũng không quang minh chính đại gì nên Văn Nhân lão gia tử cũng không dám trực tiếp lấy tiền của Luật ra dùng, hắn cần phải về hỏi ý kiến của Luật một chút. Đối với Luật, Văn Nhân lão gia tử yêu thương là yêu thương, dung túng cũng dung túng, bất quá đều xuất phát từ tình thương yêu, không giống với sự áy náy của Văn Nhân Chinh và Văn Nhân Lẫm, cho nên, chỉ có hắn dám đưa ra yêu cầu với Văn Nhân Luật, không như hai thành viên khác của Văn Nhân gia, tuyệt đối không dám làm chuyện đó.

“Uyên, cố gắng thuyết phục Luật, phải lấy quốc gia làm trọng.”

“Có ngành bảo hộ Luật làm ngụy trang, chuyện này cũng không quá mức khiến người chú ý, có một số việc, có thể bí mật tiến hành.” Có người nghĩ sâu xa hơn một chút.

Chuyện này tạm thời liền quyết định như vậy, việc tiếp theo cần thương nghị là làm thế nào để tìm được những người có được hạt giống lực lượng kia.

Chỉ có hạt giống thức tỉnh mới có thể tìm được hạt giống đã thức tỉnh khác trong phạm vi 20m, hiện tại người thức tỉnh chỉ có một mình Tần Trạm, bọn họ cũng không thểđể một mình hắn đi khắp nơi, tìm kiếm những người sở hữu hạt giống đã thức tỉnh khác. Phải biết rằng, đất nước này vô cùng rộng lớn, dân cư cũng rất đông đúc.

Chính là không nên xem thường lực lượng của quốc gia, bọn họ có thể dùng biện pháp khác để tìm ra người họ muốn.

Theo lời Tần Trạm nói, khi thức tỉnh, bởi vì thân thể xảy ra cường hóa, sẽ xuất hiện tình trạng đau đớn khôn cùng, như vậy chỉ cần phái người đi tìm, sau đó đến giám thị những người đột phát đau đớn kia, đến khi cần xác nhận mới để Tần Trạm ra mặt.

Ngay sau đó, một mệnh lệnh kỳ quái được gửi đến các chính phủ, các căn cứ quân sự, các bệnh viện lớn cùng trường học, bất kể ngành lớn hay nhỏ, đều nhận được thông báo chú ý đến các nhân viên xuất hiện tình trạng đau đớn không rõ nguyên nhân. Những người nhận được mệnh lệnh bi quan nghĩ rằng, liệu có phải xuất hiện bệnh truyền nhiễm nào không?

Chẳng qua, cho dù nghĩ như thế nào đi nữa, thì vẫn phải chấp hành mệnh lệnh của cấp trên.

Tần Trạm đang chờ ở bên ngoài được gọi vào, đối với đề nghị của mọi người, hắn cũng không phản đối, chỉ có hai chuyện, một là lợi dụng số tiền riêng của Luật, hai là lấy Luật làm ngụy trang, hắn tuy khó có thể chấp nhận, nhưng cũng biết đây là phương pháp tốt nhất.

“Văn Nhân gia gia, ta cùng ngươi đến gặp Luật.” Cho dù cuối cùng sẽ bị Luật chán ghét, không, hắn đã bị Luật chán ghét rồi, cho dù là thế, hắn cũng muốn đối diện trực tiếp với Luật nói ra chuyện này. Hắn không muốn dối gạt Luật, cho dù Luật sẽ chỉ càng thêm chán ghét hắn mà thôi.

Đôi khi, Tần Trạm cũng thấy bản thân mình thật ngu ngốc, nếu như dựa theo tính tình của Luật, không làm những chuyện khiến Luật chán ghét, quan hệ của hắn và Luật cũng sẽ không tệ đến mức này.

END 38.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui