Sau khi nghe Văn Nhân Lẫm trình bày hết thảy tiền căn hậu quả, phản ứng đầu tiên của Luật không phải là hưng phấn, mà là cự tuyệt vô cùng gọn gàng, dứt khoát, “Không muốn.” Lần ấy hắn diễn tấu trước mặt mọi người là vì thực hiện nguyện vọng của bà ngoại, còn lúc này, dựa vào cái gì mà hắn phải để ý đến yêu cầu của đám chính khách kia, tham gia biểu diễn trong buổi khai mạc đại hội? Yêu nước sao? Hắn đã sớm không tồn tại loại tình cảm sâu đậm này, đối với hắn mà nói, hai chữ “quốc gia” nghe ra thật đáng mỉa mai.
Nhìn đến vẻ mặt muốn nói lại thôi của Văn Nhân Lẫm, Luật quyết định sẽ không tiếp tục cho y thêm cơ hội để khuyên bảo gì nữa, bỏ lại cái game đang chơi dở, đứng lên khỏi tấm thảm mềm mại, cũng không thèm cáo từ một tiếng, hắn bước ra khỏi cửa.
“Lẫm, mọi việc ở đây giao cho ngươi.” Tần Trạm vô cùng thuần thục ném mọi sự tình đang dang dở sang cho Văn Nhân Lẫm, khi Luật vừa đi đến cửa, hắn cũng đứng dậy, bước theo y.
“Ta đã biết.” Văn Nhân Lẫm trả lời, không hề tức giận, cũng không có chút bất đắc dĩ nào, bởi hắn đã sớm quen với việc này rồi.
“Chẳng lẽ lúc nào Tổ trưởng cũng cần phải đi theo Văn Nhân Luật sao? Cứ tùy tiện gọi một dị năng giả cũng được mà.” Tuy rằng Văn Nhân Luật không được người thích, thế nhưng chỉ cần nhiệm vụ bảo vệ hắn còn hiệu lực, các dị năng giả nhất định sẽ tận tâm tận lực thi hành. Quý Phi Yên thừa nhận chính mình có chút ghen tị, tuy rằng biết giữa hai người kia không có điều gì ám muội, nhưng nàng vẫn không thể không ghen tị với thái độ của Tần Trạm đối Văn Nhân Luật.
“Nếu giao cho những người khác, Tần Trạm sẽ lo lắng.” Văn Nhân Lẫm thuận miệng bịa một lý do, một lý do không tính là giả dối.
Sau khi nghe thế, Quý Phi Yên liền tự suy đoán rằng, lấy cá tính của Văn Nhân Luật, trừ bỏ Tần Trạm và Văn Nhân Lẫm ra, chỉ sợ là không ai có thể chịu được hắn, cho dù có thể kìm nén sự bất mãn của mình, cho dù không động thủ, nhưng khó có thể không bất giác nói ra những lời ác ý. Tần Trạm hẳn là lo lắng những người khác sẽ nảy sinh mâu thuẫn với Văn Nhân Luật. Y quả thật đúng là một kẻ cực kỳ phiền toái.
Hiện tại, ngoại trừ Văn Nhân Lẫm, Quý Phi Yên cùng những người khác đều không thể tưởng tượng được, một người ôn nhu ấm áp, sở hữu danh hào đệ nhất trong các dị năng giả như Tần Trạm lại yêu một tên hoàn khố bị người người chán ghét là Văn Nhân Luật, yêu đến nỗi không nỡ để y chịu bất cứ thương tổn nào, yêu đến nỗi muốn mỗi giờ mỗi khắc đều ở bên, lấy cớ bảo hộ để có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh y. Lúc nào cũng có thể nhìn thấy người mình yêu thương nhung nhớ, đối với Tần Trạm là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
.
Tần Trạm chuyên tâm lái xe, Luật ngồi ở ghế sau, nhìn cảnh sắc đang dần lùi lại phía sau qua cửa kính.
“Sao ngươi lại không khuyên ta đi diễn tấu trong lễ khai mạc?” Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng trên xe chính là Văn Nhân Luật.
“Không phải ngươi không muốn làm thế sao?” Tần Trạm nghe thấy câu hỏi của Luật, liền trả lời. Hắn không muốn ép buộc Luật phải làm chuyện mà y không muốn.
“Hừ.” Đối với lời nói không miễn cưỡng, xem trọng ý kiến của hắn của Tần Trạm, Luật chỉ cười lạnh một tiếng. Mặc kệ Tần Trạm có làm gì, Luật đều không tin tưởng, ai bảo Tần Trạm từng có tiền án làm gì.
Tay Tần Trạm siết chặt vô lăng một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn biết tiếng cười lạnh kia của Luật chỉ có sự không bận tâm cùng không tin tưởng, mà nguyên nhân khiến Luật có loại suy nghĩ này, đều là do lỗi của hắn, cho nên, hắn không có quyền để biện luận cho mình.
“Ta không muốn về, chở ta đến chỗ khác đi.” Luật điềm nhiên xem một Tần Trạm quyền cao chức trọng như tài xế của mình, thoải mái sai sử. Đêm nay, lão gia tử nhà hắn chắc chắn sẽ trở về, cứ nghĩ đến chuyện phải đối mặt với Văn Nhân lão gia tử luôn đặt ích lợi của quốc gia cùng đại cục làm đầu, Luật liền muốn chạy trốn.
“Ngươi muốn đi đâu?” Vì đã ném hết việc cho Văn Nhân Lẫm nên lúc này Tần Trạm vô cùng rảnh rỗi, dù Luật muốn đi đến chỗ nào, hắn cũng sẵn sàng phụng bồi.
“Một nơi an tĩnh, không có ai làm phiền.” Ngồi ở phía sau, Văn Nhân Luật tựa vào kính xe, khép mắt lại.
“Được.” Nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Luật đã nhắm mắt, Tần Trạm liền cho xe chạy chậm lại, mà hắn cũng chăm chú lái xe, không hề lên tiếng nữa.
Xe dần chạy xa khỏi đô thị sầm uất, màu xanh của cây cối càng lúc càng nhiều, xe cộ chạy lướt qua cũng càng lúc càng ít, những con đường quốc lộ uốn lượn giữa các dãy núi chính là minh chứng cho công cuộc chinh phục tự nhiên của nhân loại.
“Trở về đi.” Khi xe đã chạy đến nơi này, Luật lại bốc đồng bảo Tần Trạm trở về.
“Sao vậy?” Tần Trạm hỏi.
Luật lặng im không trả lời, trong lòng hắn không hề dễ chịu, nhìn hết thảy những thứ khiến nhân loại kiêu ngạo, hắn chỉ cảm thấy càng nặng nề cùng bi thương. Những thứ kia, chính là củi lửa mà nhân loại góp thêm vào để đẩy bản thân nhanh đến ranh giới diệt vong, kiêu ngạo càng nhiều, ngọn lửa khi bùng lên sẽ càng hung mãnh, không cách nào dập tắt được.
“Tần Trạm, giữa hủy diệt thế giới và hủy diệt nhân loại, ngươi sẽ chọn cái nào?” Luật hỏi Tần Trạm đang theo yêu cầu của hắn, quay ngược xe trở về thành phố.
Tần Trạm liếc nhìn qua kính chiếu hậu, Luật đang ngửa đầu, tựa lưng vào ghế, khiến hắn không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt. “Có lẽ ta sẽ hủy diệt thế giới.” Tần Trạm trả lời. Hắn không hiểu vì sao Luật lại hỏi thế, đại khái là ý tưởng đột phát chăng? Hủy diệt nhân loại cũng chính là hủy diệt ngươi, mà đã không có ngươi, thế giới này cần gì phải tồn tại.
“Ta cứ nghĩ ngươi sẽ trả lời không biết.” Nghe thấy câu trả lời của Tần Trạm, Luật có chút kinh ngạc, “Vì sao lại lựa chọn hủy diệt thế giới?” Luật ngạc nhiên hỏi.
“Bởi vì, ta muốn bảo vệ nhân loại.” Bởi vì, ta muốn bảo vệ ngươi, đây mới là đáp án chân chính tận đáy lòng Tần Trạm.
“Ha ha ha,” Luật nở nụ cười, “Hủy diệt thế giới là tuyên ngôn của Ma Vương, bảo vệ nhân loại là lời thề của kẻ cứu thế, đáp án của ngươi thật sự là mâu thuẫn.”
Luật đang cười, trong lòng Tần Trạm cũng đang cười, cười đến vô cùng chua xót. Sau khi trả lời Luật rồi, Tần Trạm mới nhận ra, hắn yêu Luật điên cuồng đến thế nào, hắn quả thật là nghĩ thế, cho dù phải hủy diệt cả thế giới này, hắn cũng muốn bảo vệ Luật.
“Khi thế giới hủy diệt, liệu nhân loại còn có thể tồn tại hay sao?” Nụ cười tắt đi, Luật giống như đang phản bác lời của Tần Trạm, lại như thể đang tự nói với chính mình.
“Nói cũng đúng.” Tần Trạm nghe thế, cũng cười. Đúng vậy a, nếu toàn bộ thế giới đều bị hủy diệt, thì nhân loại biết sống ở đâu phải làm sao mới có thể sinh tồn được đây, vậy thì, hủy diệt thế giới cũng có khác gì hủy diệt nhân loại đâu. Chẳng qua, một thế giới đã không có Luật, cho dù có bị hủy diệt thì cũng không sao cả. Lựa chọn của hắn vẫn là hủy diệt thế giới, một khi đã không có Luật, chi bằng hủy diệt luôn hết thảy mọi thứ trên thế giới này.
“Không có thế giới thì sẽ không có nhân loại.” Hắn đã sớm lựa chọn, cũng sẽ không thay đổi, và cũng không có cách nào quay đầu lại, vì để thế giới tiếp tục kéo dài, để nhân loại tiếp tục tồn tại.
.
Thành thị phồn hoa đã bắt đầu lên đèn, chiếu sáng cả một khoảnh trời đêm đen kịt không hề có ánh trăng hay vì sao nào.
Vì tránh gặp mặt Văn Nhân lão gia tử, Luật trực tiếp trở về phòng, đóng cửa lại, ngăn cản hết thảy mọi thứ phức tạp bên ngoài. Chẳng qua, hành động này chỉ có thể giúp hắn trốn người, lại không giúp hắn trốn được những lực lượng phi nhân loại. Thứ này, chính là lời triệu hồi của Baberith.
Mặc dù lúc này Tần Trạm đã có dị năng, thực lực cũng không kém, nhưng vẫn chưa đủ để nhận ra những dao động trong phòng Luật, cũng như cảm nhận được hành tung của y, đây cũng là nguyên nhân vì sao từ trước đến nay không có ai phát hiện ra Luật không phải là người bình thường.
Lực lượng hạt giống là do Luật phóng xuất, thế nhưng lực lượng mà dị năng giả đạt được là ít hay nhiều còn phải xem tư chất cùng giác ngộ của bản thân họ. Không phải nói bọn họ không mạnh, mà bởi vì nếu xếp theo giai vị, các dị năng giả còn kém xa Luật và Balberith rất nhiều, huống chi phía sau bọn hắn còn có một vị mà nhân loại tuyệt đối không thể tưởng tượng ra được. Sự tồn tại của vị này, đã chú định vận mệnh tương lai của nhân loại sẽ thê thảm cùng đáng buồn như thế nào, cũng mang đi tất cả hy vọng cùng vọng tưởng của nhân loại.
“Ngươi lại có chuyện gì sao?” Trước kia, sao hắn lại không nhận ra Balberith đáng ghét đến thế nhỉ? Từ khi dị năng giả xuất hiện, tần suất Balberith triệu hồi hắn càng lúc càng nhiều, lại thường xuyên gọi hắn đến chỉ để nói mấy chuyện chẳng đâu vào đâu, nếu không phải vì không muốn bỏ qua một số việc đứng đắn hiếm hoi, hắn thực sự muốn từ chối những lời triệu hồi của y, không lẽ tên này xem hắn như triệu hồi thú sao, hở tí là gọi tới gọi lui.
“Luật, qua đây nếm thử nào, đây là hoa quả tinh khiết, tuyệt đối không sử dụng bất kỳ chất phụ gia hay thuốc bảo vệ thực vật nào.” Balberith nhiệt tình mời mọc Luật nhấm nháp đống hoa quả phong phú trên bàn, những thứ này cũng không phải là sản phẩm gieo trồng của nhân loại.
“Nếu muốn ăn, chẳng lẽ ta không biết tự mình hái hay sao?” Nơi trồng mấy loại hoa quả này, không phải hắn không biết, tuy miệng nói thế, nhưng Luật vẫn tìm một chỗ ngồi xuống, tùy ý cầm một quả việt quất(blueberry) để vào miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt, mát lành, mọng nước, vô cùng ngon miệng.
“Có chuyện gì nói mau.” Cho dù ăn hoa quả do Balberith cống hiến, Luật cũng không thèm bận tâm đến việc ăn của người ta thì nên nói chuyện mềm mỏng cùng khách sáo gì đó.
“Nghe nói, tiết mục biểu diễn trong buổi khai mạc, phía Trung Quốc định giao cho ngươi?”
Luật liếc nhìn Balberith, lại nhét thêm một quả việt quất vào miệng, cái gì mà nghe nói, cái tên thích rình xem chuyện của người khác này chẳng phải biết nhất thanh nhị sở sao?
“Ta không tham gia.” Luật thể hiện rõ ràng thái độ của mình với việc này.
“Luật, ngươi vẫn nên diễn tấu một khúc vì những người kia đi.” Thần sắc Balberith có vài phần nghiêm túc, khóe miệng hơi gợi lên tạo thành nụ cười giễu cợt có chút tàn khốc, đề nghị có vẻ như hảo tâm này không thể che giấu được sự băng lãnh nơi đáy mắt.
“Giai đoạn thứ hai của “Ngày Tận thế” sắp sửa bắt đầu.” Balberith tuyên bố quyết định của hắn.
(*) Nguyên văn “Mặc kỳ lục”: Mặc: im lặng, âm thầm; kỳ: nêu lên, chỉ ra, bày tỏ; lục: ghi chép => Mặc kỳ lục có thể hiểu là bản ghi chép có ẩn chứa gợi ý.
Sở dĩ thay “mặc kỳ lục” bằng “Ngày Tận thế” là bởi:
Mặc kỳ lục (hay còn được biết đến với tên Khải kỳ lục) – Ngày Tận thế – là tên chương cuối cùng của Kinh Thánh Tân Ước, tương truyền do môn đồ Johnan của Chúa Jesus viết, chủ yếu đề cập đến những lời cảnh báo trước về tương lai, những lời tiên đoán về ngày tận thế: thiên tai, đại họa xảy ra không ngừng, thế giới dần hủy diệt, tiến đến ngày tận thế, trong này cũng miêu tả về thẩm phán cuối cùng, trọng điểm là việc Chúa Jesus sống lại. (theo Baidu)
[P/S: Bản thân ta chỉ là thấy để “Ngày Tận thế” gợi cảm giác sinh động hơn, nếu để cả cụm Mặc kỳ lục thì thấy nó khó hiểu, để thuần Việt thì dài quá, tên kế hoạch mà, ngắn gọn thôi :”> Mọi người thấy nên làm sao đây, góp ý cho ta với nhé! ]
Sắc mặt Luật khẽ biến đổi, ngữ khí trầm xuống, hắn cắn chặt môi, khó khăn mở miệng, “Sao lại sớm như vậy?” Cho dù đã biết trước kết quả, cho dù biết rằng không thể tránh được, nhưng hắn vẫn cảm thấy chuyện này đến quá sớm.
“Luật, đây là kết quả chú định cho những việc làm của nhân loại.” Luật đã giao những kỹ thuật giúp giảm bớt gánh nặng của thế giới cho nhân loại, vốn là muốn kéo dài thời gian diễn ra “Ngày Tận thế”, không nghĩ đến, nhân loại lại vì đủ loại lợi ích của mình, mà ích kỷ không phổ biến chúng.
Luật tựa lưng vào ghế, ngửa đầu lên, không để cho Balberith nhìn thấy mâu thuẫn cùng bi thương trong mắt mình. Khi quay lại nhìn về phía Balberith, những cảm xúc kia đều biến mất, đôi con ngươi tối đen lạnh lẽo như hồ nước đóng băng nhìn thẳng vào Balberith, “Giai đoạn thứ hai là gì?”
“Ngày Tận thế” trong miệng hắn và Balberith không giống với nhân loại, “Ngày Tận thế” của bọn họ chính là ngầm phát ra cảnh báo cho nhân loại, giai đoạn thứ nhất chính là đủ loại thiên tai không ngừng diễn ra trong vòng mười năm trở lại đây. Những thiên tai ấy là lời nhắc nhở âm thầm đối với nhân loại, hy vọng bọn họ có thể nhận ra sai lầm của mình, thế nhưng, thần kinh của nhân loại quá mứctrì độn, tinh thần lạc quan đến mức ngu xuẩn, khiến bọn họ chỉ cười đùa mạt thế đang tiến đến nhưng lại chẳng ai tin tưởng. Quả nhiên, chuyên gia đại biểu cho chân lý khoa học, theo ý của các nhà lãnh đạo quốc gia, đều nói ra những điều làm an lòng dân chúng, trong khi kỳ thật, không ai có thể giải thích chính xác cũng như chú ý đến nguyên nhân gây ra những sự kiện này.
Kế hoạch “Ngày Tận thế” được tiến hành như thế nào, không phải từ Văn Nhân Luật, mà do Hủy diệt chi quân Balberith quyết định.
.
END 48.
P/S: Thành thật xin lỗi mọi người vì sự cố kia, lúc nãy ta edit lại mà quên bấm cập nhật *lau mồ hôi* Giờ xem lại mới nhận ra là chưa …
Một lần nữa, thành thật xin lỗi *cúi đầu* >.