Diệt Thế Kỷ

“Ta đã về.” Mở ra cánh cửa quen thuộc, trong phòng khách không có ánh đèn ấm áp mở sẵn chờ hắn trở về, nhưng trên khuôn mặt Tần Trạm cũng không hề có biểu tình mất mát, vẻ mỏi mệt và khí thế sắc bén tỏa ra xung quanh lúc chiến đấu hoàn toàn biến mất khi bước vàonhà. Hắn nở một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng bước chân về phòng mình.

Lúc này Luật đã ngủ rồi, hắn không thể đánh thức Luật.

Tần Trạm nhẹ nhàng mở cửa phòng, bỏ ba lô xuống, cầm lấy quần áo sạch, lại nhẹ nhàng đi vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ khoan khoái, hắn cũng không lập tức về phòng mình, mà là đến đứng trước cửa phòng Luật, nhẹ nhàng nói, “Ngủ ngon, Luật.” rồi mới trở về ngủ.

Chỉ là, người mà Tần Trạm nghĩ rằng đã ngủ – Luật, vẫn còn thức, hắn vừa mới từ chỗ Balberith trở về không lâu. Lúc này, hắn đang lẳng lặng ngồi trong phòng, xuyên qua khe hở nơi cánh cửa, nghe thấy tiếng Tần Trạm về nhà, không cần cố ý cũng nghe ra được y cẩn thận đi đứng nhẹ nhàng, mà tiếng chúc ngủ ngon cuối cùng kia, hắn cũng nghe thấy, nhưng không hề thấy cảm động, không chỉ vì đối phương là Tần Trạm, mà còn vì không cách nào thấy cảm động, không có tâm tư dư thừa để cảm động.

Thời gian không chờ đợi ai, thời khắc kia cuối cùng cũng đã đến.

Từ lúc biến dị giả xuất hiện đến nay đã ba năm rồi, vì sinh tồn, nhân loại cũng đã ương ngạnh chiến đấu suốt ba năm.

Trước tình trạng các vũ khí có lực sát thương phạm vi rộng mà nhân loại vẫn lấy làm kiêu ngạo đều đột nhiên không sử dụng được, với tài trí của mình, nhân loại đã chế tạo ra nhiều loại binh khí cá nhân khác, tuy uy lực không phải rất mạnh, nhưng cũng đủ để những người bình thường có thể tự bảo vệ mình, thay đổi cục diện bị vây vào thế yếu lúc trước, bắt đầu có khả năng đánh ngang hàng với các biến dị giả.

Ba năm trước đây, thiếu niên mười hai mười ba tuổi đều trong phạm vi được che chở, nhưng hiện tại, cho dù là một hài tử bảy tám tuổi cũng phải cầm vũ khí để bảo vệ chính mình. Vì sinh tồn, nào có ai sẽ để ý chuyện có nên để hài tử tham gia giết chóc hay không đâu?

Ba năm qua, bởi vì có các biến dị giả lãnh đạo, từng đợt công kích của zombie đều khiến nhân loại cảm thấy vô cùng đau đầu. Bất kỳ căn cứ nào cũng đã trải qua ít nhất một lần tập kích, ngay cả căn cứ bí mật của các nguyên thủ quốc gia cũng không hề ngoại lệ. Trong ba năm này, đã có không ít quốc gia bị diệt vong, nhân loại lúc này, tính cả số bị zombie bắt về nuôi nhốt, cũng không đến sáu bảy triệu, không bằng cả một phần mười lúc trước, có thể nói, ba năm qua, nhân loại đã gặp phải đả kích mang tính hủy diệt.

Nhân loại đều hiểu được, nếu không đấu tranh, thì bọn họ nhất định sẽ tuyệt chủng, hoặc sẽ bị các zombie xem như súc vật mà chăn nuôi làm lương thực. Bọn họ đã từng là chủng tộc đứng đầu xích thức ăn của thế giới, sao có thể chấp nhận rơi xuống tình trạng như vậy? Cho nên, bọn họ phải đấu tranh, mà ánh sáng hy vọng chính là các dị năng giả.

Sau khi các biến dị giả xuất hiện, dị năng giả không thể tránh khỏi việc xuất hiện trường hợp tử vong. Hiện giờ, mỗi một dị năng giả đều cực kỳ quý giá, đến mức trong chiến đấu, thà rằng bỏ qua sinh mệnh của cả một quân đoàn cũng không thể để một dị năng giả phải chết. Các dị năng giả không chỉ là chiến lực quý giá, hy vọng của nhân loại, mà còn là nguồn cung cấp rất nhiều thứ.

Ví dụ như dược phẩm, tác dụng thần kỳ của dược phẩm đổi được từ lực lượng hạt giống trong thời kỳ này cực kỳ quan trọng, dù sao cũng đã có không ít xưởng chế tạo dược phẩm bị phá hủy, hơn nữa, tác dụng của các dược phẩm từ lực lượng hạt giống có thể nói là rất nhanh, bất cứ thương tổn gì cũng có thể khôi phục trong một thời gian ngắn, như vậy có thể hạn chế tổn thất trong chiến đấu ở một trình độ nhất định, cũng có thể giúp bọn họ bớt lo lắng trong chiến đấu, bởi vì chỉ cần không chết, thì sau khi uống thuốc xong vẫn có thể khỏe mạnh như thường.

Ví dụ như quần áo phòng hộ, quần áo phòng hộ do dị năng giả đổi ra chính là thứ ai cũng muốn có, nếu không phải vì đổi thứ này tiêu hao tương đối nhiều tích phân, chính phủ thậm chí sẽ có ý định đổi ra hàng loạt. Phần lớn những bộ quần áo phòng hộ này đều ở trên người các dị năng giả, cũng có không ít bộ dùng cho quân đội, rất hiếm lưu hành ra ngoài, lý do chủ yếu chính là vì quần áo phòng hộ do chính phủ phỏng chế lại kém bản chính rất nhiều.

Hoặc tỉ như lương thực, thế đạo bây giờ, bất kỳ chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, đừng nói đến chuyện bình thường như zombie và biến dị giả xâm nhập căn cứ, phá hủy khu lương thực. Cho dù có nhiều kho lương dự trữ đến mức nào, dùng để cứu trợ thôi cũng đã là xa xa không đủ, lương thực gieo trồng thì cần có thời gian để sinh trưởng, cho nên lương thực mà các dị năng giả đổi được thực sự là không thể thiếu.

Vì nhiều lý do như thế, cho nên địa vị của dị năng giả trong xã hội rất cao, cho dù phải hy sinh một vị lãnh đạo cũng tuyệt đối không thể mất một dị năng giả.

Ba năm qua, Tần Trạm không hổ danh là đệ nhất cao thủ dị năng giả, hắn lập được rất nhiều công huân hiển hách, chém giết vô số zombie và biến dị giả, thậm chí biến dị giả tầng thứ tư chết dưới tay hắn cũng phải mười mấy người, danh hiệu Thánh kỵ sĩ bây giờ chẳng những là vì năng lực của hắn, mà còn là vì trong lòng nhân loại, Tần Trạm chính là kỵ sĩ thủ hộ của bọn họ.

Cũng trong ba năm này, dị năng giả cũng bắt đầu có khác biệt, lấy Tần Trạm làm đại diện là các dị năng giả dựa vào ý chí của chính mình để thức tỉnh lực lượng hạt giống. Hạt giống của bọn họ thừa nhận bọn họ là chủ nhân, cho nên tích phân thưởng cho cao hơn hẳn những dị năng giả khác, hơn nữa có thể giúp lực lượng của họ tăng lên cả về chất lẫn lượng, mà vũ khí do lực lượng hạt giống biến ảo thành giúp họ như hổ thêm cánh.

Còn các dị năng giả thức tỉnh theo thời gian trôi qua thì không có cơ hội như vậy, cũng là bộ phận dễ dàng gặp tử vong hơn hẳn.

Trong ba năm qua, thân phận phó tổ trưởng Long Tổ của Luật chính thức trở thành danh nghĩa, phần tài chính một tỉ cực kỳ lớn kia giờ đây không khác gì giấy vụn, sở dĩ hắn vẫn còn có thể giữ vị trí phó tổ trưởng là vì có Tần Trạm và Văn Nhân Lẫm duy trì, ngoài ra cũng phải kể đến bối cảnh của Văn Nhân gia tộc: Văn Nhân lão gia tử là một trong những người cầm quyền ở trung ương, dưới tay Văn Nhân Chinh là một số ngành quan trọng của căn cứ như sở nghiên cứu kèm thêm sở sản xuất vũ khí và dụng cụ phòng hộ. Cũng vì vậy nên ngay cả trong thế đạo như hiện tại, Văn Nhân Luật vẫn là một hoàn khố có chỗ dựa cực kỳ vững chắc.

Bởi vì Tần Trạm và Văn Nhân Lẫm phải thường xuyên xuất chinh chiến đấu, các dị năng giả khác cũng không xem Luật ra gì, chỉ là Luật không ý kiến gì về chuyện này, cho nên tất cả đều nghĩ đây là hắn thức thời, có ai biết là hắn căn bản không quan tâm đâu?

Cho dù địa vị của hắn chỉ là trên danh nghĩa, cũng tuyệt đối không có ai dám làm gì hắn, bởi vì nhiệm vụ đầu tiên của hạt giống là bảo hộ hắn vẫn chưa bị hủy bỏ, hình phạt xóa bỏ khiến các dị năng giả có cuồng vọng thế nào cũng tuyệt đối không dám mạo hiểm làm ra hành vi sai lầm.

Còn Tần Trạm, mặc dù bề ngoài vẫn ôn hòa như trước, đối với ai cũng dùng một thái độ hòa ái giống nhau, thế nhưng lúc này, ngoại trừ trưởng bối của hắn, Luật, Văn Nhân Lẫm cùng Quý Phi Yên ra, thì trong mắt người khác khi nhìn Tần Trạm đều có vài phần sợ hãi, sự khủng bố của hắn trên chiến trường đã khắc sâu trong lòng, không cách nào xóa bỏ.

Để tăng sĩ khí cho nhân loại, lúc nào cũng có bản ghi hình quá trình chiến đấu do chuyên gia gửi về, sau đó lựa chọn sử dụng bộ phận có tình hình tương đối khả quan phát ra cho mọi người xem. Cho dù chính trị hiện tại không còn quá trọng yếu như trước, nhưng nó vẫn tồn tại, mà trong những phần được lựa chọn sử dụng, tỉ lệ Tần Trạm xuất hiện luôn luôn là cao nhất. Con người bình thường luôn ôn hòa, tao nhã, thong dong này, trong quá trình chiến đấu cũng không thẹn với danh hiệu kỵ sĩ, dưới thanh kiếm của hắn, quả thật chưa từng có đối thủ. Không ai cảm thấy Tần Trạm tàn nhẫn, bởi vì chết dưới kiếm của hắn đều là zombie, nếu hắn nương tay mới sẽ bị ngôn luận mắng đến chết.

Bóng dáng anh dũng, vô địch trên chiến trường của hắn khiến người ta cảm thấy kính sợ, nhưng phần cường đại quá mức không thuộc về nhân loại, ra tay quyết đoán lãnh khốc kia, cũng không khỏi khiến bản năng của con người sinh ra sợ hãi.

Quá trình chiến đấu quá mức gian khổ của nhân loại, Luật đều thu vào trong mắt, thế nhưng hắn không thấy vui sướng, bởi vì nhân loại chỉ tập trung vào đấu tranh sinh tồn mà không để ý những chuyện khác nữa, nói tóm lại là muốn bọn họ tỉnh ngộ, đã là chuyện vô khả thi. Bất quá, cũng chẳng có gì khác cả, bởi vì từ lúc trận chiến này mới bắt đầu, nhân loại cũng đã bỏ qua một cơ hội.

Balberith muốn chính là đưa nhân loại lên đến đỉnh cao nhất, sau đó lại khiến bọn họ ngã xuống đáy cốc, cho nên ngay từ đầu, trong cuộc chiến giữa zombie và nhân loại, nhân loại chắc chắn sẽ là bên thắng lợi, cho dù nhân loại vốn không thể thắng, Balberith cũng sẽ chế tạo ra thắng lợi này. Chẳng qua hiện tại, đã không cần Balberith nhúng tay, nhân loại cũng có thể dựa vào chính mình để tìm ra chìa khóa đưa đến thắng lợi, đồng thời cũng mở ra cánh cửa đưa bọn họ rơi vào tuyệt vọng vô biên.

Ba năm chiến đấu từ gian khổ, thủ vững rồi đến hiện tại, nhân loại đã có thể bắt đầu phản kích, theo thời gian trôi qua, phần ưu thế này không ngừng tăng lên, nhân loại đã bắt đầu muốn quyết tâm đánh một trận chiến cuối cùng.

Tần Trạm bị gọi trở về, chính là vì trận chiến này.

Mà tín hiệu bắt đầu trận chiến cuối cùng này cũng sẽ là tín hiệu cho việc giai đoạn thứ hai của “Ngày Tận Thế” sắp chấm dứt, cũng là sự bắt đầu của một loại tai nạn khác, một trận chiến mà nhân loại tuyệt đối không có bất kỳ phần thắng nào.

Balberith tìm hắn chính là vì việc này, mà đã biết thẩm phán cuối cùng sắp bắt đầu, tâm tình của hắn sao có thể tốt được đây?

Hắn một đêm không ngủ, quyết định, một ngày cuối cùng này, để hắn nhìn thật kỹ đi.

.

“Luật, chào buổi sáng.” Nhìn thấy Luật ra khỏi phòng, Tần Trạm vừa sáng sớm đã bận rộn trong phòng bếp liền lên tiếng chào hỏi, sau khi nói xong lại quay người trở về nấu ăn.

Luật đứng ở cửa, nhìn bộ dạng Tần Trạm bận rộn chuẩn bị bữa sáng, giờ phút này, hắn không hiểu tại sao có chút chua xót, không phải vì có cảm tình đặc thù với Tần Trạm, mà là suốt ba năm qua, chỉ cần Tần Trạm có nhà thì mỗi sáng sớm, hắn đều có thể thấy Tần Trạm bận việc trong bếp. Thời gian ba năm, đủ để khiến hình ảnh này trở thành một loại tập quán, mà chỉ cần vừa nghĩ sau này nó sẽ tan biến, sẽ không còn nhìn thấy nữa, trong lòng hắn không khỏi có chút thương cảm.

“Làm sao vậy?” Không nghe thấy động tĩnh từ Luật, Tần Trạm xoay người hỏi, vừa đúng lúc nhìn thấy một tia thương cảm trên khuôn mặt Luật.

“Không có gì.” Luật không giải thích, chỉ là trên mặt đã còn biểu tình kiêu ngạo lúc trước, mà tản ra một loại an tường hiếm có.

Lúc ăn cơm, Tần Trạm thói quen gắp thức ăn cho Luật, nhưng hôm nay, Luật lại cũng gắp thức ăn thả vào chén hắn.

“Luật, ngươi thật sự không có việc gì? Không cảm mạo, không phát sốt?” Bị hành vi của Luật làm cho hoảng sợ, Tần Trạm không hề thấy vui sướng, mà là lo lắng, có phải Luật bị ốm rồi không?

Ngay cả việc khinh bỉ Tần Trạm, Luật cũng lười làm, chỉ lẳng lặng dùng bữa. Tay nghề nấu ăn của Tần Trạm thực sự không tồi, thức ăn cực kỳ ngon miệng.

“Tần Trạm, cám ơn.” Cám ơn những năm tháng cùng ngươi trưởng thành, cũng cám ơn sự chiếu cố của ngươi nhiều năm qua, dù ta không biết lý do là gì, cũng không biết là chân tình hay giả ý, nhưng vẫn thực sự rất cám ơn ngươi.

Lúc Tần Trạm dọn dẹp bàn ăn, đột nhiên Luật nói một câu như vậy, khiến tay của Tần Trạm run lên, cái đĩa lập tức rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Còn một tiếng không thể nói ra khỏi miệng, thực xin lỗi, không phải là vì trước kia, mà là vì chuyện hắn sắp làm, thực xin lỗi, nhưng ta không hối hận, cũng tuyệt đối không quay đầu.

.

END 63.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui